“Cái gì? Là cô gái đó ư?” Hắn có chút không tin nhìn bóng nhỏ xinh ngoài kia.
“Chỉ đang hoài nghi, cô gái này lại giữ sợi dây chuyền đêm hôm đó!”
Thật ra trước khi trở về Trung Quốc không bao lâu, một năm trước khi hắn còn ở Los Angeles, là một người trong hắc đạo dĩ nhiên tuy ngoài mặt không có ai chống đối, nhưng không có nghĩa là trong lòng bọn họ không ai là không ngấm ngầm muốn ám hại tính kế hắn!
Đó là một đêm tại quán bar RogNight, khi ấy đến đó bàn một vụ làm ăn, ngoài ý muốn đó chính là gặp một vụ ám sát.
Mà sát thủ phái đến hiển nhiên chính là một trong những top mười của bảng Sát Thần - Eirlys!
Eirlys, nữ sát thủ bóng đêm của thế giới ngầm có ai mà không biết chứ? Không đầu bảng thì cũng là tam bảng trở lên.
Nữ sát thủ này nghe nói chẳng những là một cô gái xinh đẹp, thân thủ lại gần như xuất quỷ nhập thần, chưa luận về trình độ ám sát ngoan (độc) nhanh của Eirlys, hay về võ thuật và súng ra sao, nàng lại còn có một phương diện khác là ở độc thuật!
Ai cũng nói nàng tựa như một đóa hoa anh túc, chẳng những diễm lệ xinh đẹp lại còn mang theo độc dược chí mạng! Mặc dù biết sa lối vào sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng lại không nhịn được bị thu hút.
Eirlys!
Mỗi lần làm nhiệm vụ, vì không để người khác nhìn thấy được dung mạo thật của mình mà cô luôn đeo mặt nạ, nhưng dù có đeo mặt nạ, cô vẫn không khiến người khác cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, hay nghĩ rằng cô đeo mặt nạ cũng chỉ vì có dung mạo khó nói để người khác thấy.
Mà trái lại lại càng làm người ta thêm phần hứng thú và khiến cô thêm mị huyền.
*Mị hoặc, huyền bí.
Đêm đó gặp ám sát, hắn cũng không phải là kẻ chỉ biết hay ngồi không để người khác bảo vệ, như vậy thì chẳng phải vô dụng rồi sao?
Kẻ vô dụng như thế, dù có tiền bao nhiêu sớm muộn cũng bị giết, mà hắn không phải loại người đó nên tự dưng gặp phải tình huống này cũng phải ra tay!
Một lần giao thủ cùng, tuy không thể thấy được dung mạo của Eirlys nhưng lại vẫn có thể làm người ta cảm thấy rằng sau lớp mặt đó là một mỹ nhân!
Thân hình mảnh mai nhỏ nhắn đó làm cho hắn bỗng liên tưởng đến cô thành một con mèo nhỏ.
Cũng bởi vì lúc giao thủ hai bên giằng co, Eirlys cũng không nghĩ lần này mục tiêu của mình lại khó nhai đến như thế, vậy mà hắn lại có thể làm cô bị thương chứng tỏ cũng không phải chỉ là một dạng con rùa vàng dùng để chưng bày không.
Nếu nói thu hoạch có hay không thì chắc cũng chỉ có thể đem hắn bị thương còn nặng hơn cả mình, vốn lý đã có thể nắm chắc phần thắng trên tay lại bị thủ hạ của Mạc Trạch Thần dẫn người tới nên cô đành phải bất đắc dĩ rút lui.
Cô cũng không có muốn đánh cược mạng sống mình như thế ở đây, nếu phần thắng không nắm chắc, thì có cố gắng cũng bằng thừa, mà thừa này lại chính là để mạng cô lại, cho nên Eirlys quyết định rút lui.
Sau khi Eirlys rời đi, không biết từ lúc nào trên người hắn nhiều thêm một sợi dây chuyền trên người cô.
Này là trong lúc giao đấu với nhau cô đã không cẩn thận bị hắn đoạt lấy, mà sợi dây chuyền này cũng chính là sợi dây ban nãy ở khách sạn Almo Vân Tịch cầm.
Dĩ nhiên sau khi biết rõ mình đánh mất đồ, sao Eirlys lại không liều mình quay lại lấy?
Sẵn tiện chính là giết không được hắn thì cũng chính là chơi hắn một vố đau.
Cho đến tận bây giờ hắn chẳng những nhớ rõ sợi dây chuyền đó ra sao, mà thậm chí bài học cô dành cho hắn ngày hôm đó cũng khiến hắn gần như sống dở chết dở.
Con mèo nhỏ đó cư nhiên lại bỏ thuốc sổ cho hắn!
Mà loại thuốc này hiển nhiên rất nặng, khiến hắn kéo dài đến bảy ngày sau mới có thể khỏi.
Không nhớ lại thì thôi, Mạc Trạch Thần vẫn còn nhớ như in lúc đó mình chật vật khổ sở cỡ nào, nó như một cơn ác mộng của hắn khiến hắn không bao giờ quên được, cũng như đã khắc sâu cô vào trong trí nhớ.
Phía ngoài.
Nhìn thấy tên thủ lĩnh - Trác Sơn, lấy khẩu súng bên người ra.
Vân Tịch ngay nhướng mày cũng lười, trong đôi mắt xinh đẹp không hề che giấu sự trào phúng.
Trái lại với vẻ châm chọc trong đôi mắt cô, những tên đàn em đi theo Trác Sơn lẽ nào còn không biết hắn có tài bắn súng?
Nên khi nhìn thấy hắn lấy khẩu súng bên người ra, vài tên như thấy được hi vọng kích động không thôi.
“Đại ca tính bắn chết con nhỏ đó sao?”
Nghe một tên đàn em hỏi, Trác Sơn chỉ hừ lạnh, kiêu ngạo nói: “Yên tâm, chỉ cho nó một bài học, phải để nó sống chúng ta còn phải hảo hảo đem về dạy dỗ!”
“Ranh con, vốn dĩ không muốn để mày phải nếm thử súng của tao, cũng bởi vì mày cứng đầu ương ngạnh như thế, thì lão tử đây đành toại nguyện cho mày một viên vậy!” Nhìn thấy cô vẫn đứng đó, hắn cho rằng cô có lẽ đã sợ rồi, dù sao hắn cũng đang cầm trong tay một khẩu súng, mà tài bắn súng của hắn tuy không phải hạng xuất sắc nhưng cũng là giỏi.
Nên hắn có tự tin, mình chắc chắn sẽ đem cô ghim vào một viên đạn của mình!
Nhìn thấy Trác Sơn lên nòng, bà Hạ Lan Du lo lắng đến tim gần như vọt lên tận cổ họng, bà hướng cô lớn tiếng kêu: “Cô bé mau đi a! Đừng đứng đó, mau tránh!!”
“Muốn tránh? Đâu có dễ!” Trác Sơn nghe bà nói liền khinh miệt cất tiếng.
Những tên đàn em khác cũng phụ họa theo, vì sợ cô chạy, tất cả vô cùng biết điều mà xông lên tính bao vây lại không để cô chạy thoát khỏi phạm vi bắn của Trác Sơn, nhưng chúng vẫn là biết khôn, sợ cô động roi bạc nên mặc dù bao vây, thì cũng duy trì khoảng cách cố định.
Nhưng mà còn chưa để chúng bao vây, hoàn thành một hình tròn, hay để tên Trác Sơn lên đạn.
Vân Tịch đứng yên nãy giờ bỗng như một cơn gió xông tới, Trác Sơn cả kinh, ngay khi hồi thần thì trên cổ tay bỗng truyền đến cảm giác đau đớn.
Lúc này hắn mới phát hiện ra Vân Tịch đã đứng trước mặt hắn, cầm lấy chính khẩu súng của hắn và chĩa vào mi tâm của mình.
Sự sợ hãi bỗng từ từ lan truyền, mồ hôi lạnh sau lưng bỗng toát ra, ngay cả chân như bị đóng đinh không chút nhúc nhích nhìn gương mặt xinh đẹp lãnh mạc trước mặt.
“Đại ca!!” Những tên đàn em xung quanh thấy một màn này, tim vọt tận cổ họng, thất kinh kêu lên.
“Quao, siêu nhanh!!” Ngồi trên xe, ngay cả tên kế bên Mạc Trạch Thần nhịn không được thốt miệng khen.
Hắn còn chưa có thấy ai bao giờ lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy nha!
Cô gái này quả nhiên đủ hợp khẩu vị của hắn.
Nhìn thấy ánh mắt đối phương có sự tham luyến cùng khao khát khi dán lên người cô, Mạc Trạch Thần ngay cả một cái nhíu mày cũng không nhíu, giọng nói lạnh lẽo hàm ẩn chứa sát khí cất lên.
“Con mèo nhỏ này không được, ông đây nhắm rồi!”
“Còn chưa có biết là của ai, cái gì mà của anh? Cạnh tranh công bằng! Tiểu gia cũng nhắm tiểu sói con này!!” Người nọ bất mãn lên tiếng.
Thời điểm xoay người thì cũng chính là một cái lạnh lẽo bỗng truyền đến mi tâm.
Hắn trợn mắt kinh ngạc, shit! Cái tên này vì một mỹ nhân cũng dám trở mặt chĩa súng vào hắn?
Mạc Trạch Thần một bộ dáng vẫn như cũ, thong dong lười nhác nhưng trong đáy mắt chính là một mảnh âm trầm lạnh lẽo.
“Của ta!”
Ý tứ rất rõ ràng, không có cạnh tranh cái rắm gì cả, cô gái này ông đây nhắm trước thì là của ông.
Người nọ bày ra một bộ ủy khuất, cái gì mà của anh chứ? Còn chưa thuộc quyền sở hữu của ai thì tiểu gia vẫn có tư cách cạnh tranh giành mỹ nhân!
Không muốn chết thì cứ tiếp tục!
Mạc Trạch Thần trong đôi mắt tím lộ vẻ kiêu ngạo cùng khiêu khích, hừ, dám giành với ông thì trước phải ăn một viên đạn rồi nói chuyện sau!
Hai người mắt đi mày lại, “tình ý mật nồng” trao đổi ánh mắt khiến Lưu Diệp bỗng không tự chủ nghĩ về những cái không hay.
Lẽ nào hai người này...
Này, dù có muốn “liếc mắt đưa tình” thì cũng phải chú ý trường hợp và có người ở đây hay không chứ?
Trắng trợn như thế làm hắn ngay cả muốn trong sáng cũng không được!
“Câm miệng!” Tuy ngày thường hắn hay ỷ có lão đại chống lưng cho mà kiêu ngạo phách lối, nhưng không thể không nói hắn sợ chết!
Ngay lúc bị Vân Tịch chĩa súng vào người khiến hắn tuy sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn cố trấn định, dù sao thì hắn cũng là đại ca, lòng tự ái cùng sự kiêu ngạo không cho phép hắn bày ra vẻ sợ hãi trước những người này, nhất là đám đàn em của hắn.
Nhưng dù có trấn định ra sao thì hắn vẫn vừa sợ vừa gấp, nên sau khi mấy tên này hô lên khiến hắn nhịn không được quát lớn khiến mấy tên nhốn nhao này rốt cuộc cũng ngậm miệng.
Sau khi chung quanh an tĩnh lại, Trác Sơn hít vào một hơi, hắn bắt đầu hướng gương mặt lạnh lùng nhỏ nhắn trước mắt, dũng khí bày ra lại khách khí nói.
“Tiểu...tiểu thư, chúng tôi sẽ thả họ đi! Vậy cô cũng có thể tha cho tôi?”
Vân Tịch mày liễu khẽ nhíu, vừa rồi không biết ai còn hùng hùng hổ hổ, làm sao bây giờ bị chĩa súng liền như một con chó cụp đuôi xin tha rồi?
Nhìn thấy cô không lên tiếng, Trác Sơn vừa lo vừa sợ, có khi nào con nhỏ này không đồng ý hay không? Mà cũng phải thôi, vừa nãy mình còn miệng lớn lối muốn giết người ta, bây giờ thì lại hướng xin tha như thế, ngộ nhỡ con nhỏ này không tha vậy chẳng phải hắn...
Không được! Hắn không thể chết và cũng không muốn chết!
Con ngươi xoay chuyển, Trác Sơn trong mắt bắt đầu hiện lên tia tính toán, sau đó liền lia mắt về phía sau cô như đang ngấm ngầm ra hiệu cho người nào đó.
Chỉ là, hắn cho rằng là cô không nhìn thấy hay sao? Tính toán như thế có phải lộ liễu quá rồi không?