Đúng lúc này từ trên dãy cầu thang đi xuống truyền đến một giọng nói trong veo cùng tiếng cười như chuông bạc vọng đến, Cố Duật Hành ngẩn đầu, Lâm Tĩnh vừa vặn ngẩn mặt khiến hai mắt giao nhau, nhìn Cố Duật Hành cô có chút hoảng hốt, đôi mắt xinh đẹp đảo mắt tránh đi cái nhìn nóng bỏng của người đàn ông.
Lâm Tĩnh buổi sáng với vẻ đẹp thanh nhã đơn thuần, dáng người lả lướt mặc trên người chiếc váy hai dây màu trắng giản đơn, nhìn cô, anh không tự chủ được đem toàn bộ lực chú ý dồn hết lên người cô, với cái nhìn tựa như muốn xuyên thấu của anh khiến Lâm Tĩnh nhất thời không được tự nhiên nhưng cũng không có cách nào mở miệng nói, Cố Duật Hành không chút kiên kỵ nhìn chăm chăm cô, càng nhìn chính là càng bạo gan, sau chiếc váy mặc trên người cô anh không tự chủ được hình dung ra một cơ thể nõn nà với từng đường cong xinh đẹp sau chiếc váy kia, nó bỗng làm anh liên tưởng đến việc cô nằm dưới thân mình...
Nếu để cho Lâm Tĩnh biết được suy nghĩ đen tối này trong đầu anh, khẳng định một điều rằng bà xã sẽ răn dạy anh một trận!
Trên đôi vai nhỏ gầy chính là khoác tạm lên một chiếc áo lụa mỏng dài đến đầu gối, làn da trắng nõn cùng xương quai xanh quyến rũ với áo khoác lụa mỏng trong suốt không che đậy được lộ ra bên ngoài, gương mặt tuy không chút phấn son nhưng vẫn xinh đẹp với nét đẹp tự nhiên vốn có của cô, môi nhỏ hồng hào, mũi xinh tinh xảo, hàng lông mày lá liễu cùng hàng mi cong liễm diễm linh động như một cánh quạt, trên gương mặt xinh đẹp còn khảm vào một đôi mắt hạnh nhân linh động biết cười.
Lâm Tĩnh bị cái nhìn của Cố Duật Hành thật sự rất không được tự nhiên, bé con đang được ôm trên tay bỗng thấy mẹ có biểu hiện lạ liền kéo lực chú ý của cô về phía mình.
Cố Khải Trạch: “Mẹ ơi mẹ không khỏe sao? “
Quả nhiên Lâm Tĩnh bị câu nói của Cố Khải Trạch kéo về hiện tại, lực chú ý phút chốc dồn lên người cậu, chẳng những có cô, còn có cả Cố Duật Hành, Cố Duật Hành bấy giờ mới để ý đến trên người vợ nhiều hơn một “bạch tuột con” đang quấn lấy cô không rời khiến anh sinh ra bất mãn với con trai.
Gì đây, giữa chốn thanh thiên bạch nhật đó, có được hay không?
Lâm Tĩnh cũng không biết suy nghĩ cùng tâm trạng bất mãn hiện tại của người nào đó, cô mỉm cười nhìn con trai: “Không có. “
Cố Khải Trạch bỗng cười toe toét, nũng nịu ôm cổ cô: “Mẹ, hôm nay mẹ có đi cùng với bọn con không? Hay mẹ đi đi, Khải Trạch muốn mẹ cùng đi với tụi con. “
Cố Duật Hành đen mặt, Lâm Tĩnh vừa mở miệng muốn nói, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng Cố Duật Hành bỗng hét lên khiến Cố Khải Trạch cùng Lâm Tĩnh giật mình, ngay cả hai người con trai còn lại cũng nhìn anh: “Không được! “
Cố Khải Trạch mở to mắt nhìn Cố Duật Hành, chớp mi hai cái lúc sau lại quăng anh sau ót không thèm quan tâm, một bộ thầm khinh bỉ, ngoài mặt ngây ngô nhưng trong lòng thầm mắng lão cha nhà mình dở hơi, cậu là đang hỏi mẹ, đâu có hỏi lão cha, khi không quát lên làm trái tim bé nhỏ này của người ta gần như nhảy vọt ra khỏi người, bắt đền nha.
Cố Khải Trạch ôm cổ cô, gương mặt như bày ra một bộ ủy khuất đáng thương khẽ gọi: “Mẹ... “
Cố Duật Hành tức giận bắn ánh mắt khủng bố đe dọa nhìn về phía thằng con trai, Cố Khải Trạch bị dọa cho sợ, nhảy dựng lên một con thỏ sau đó chui rút vào lòng cô.
Lâm Tĩnh nhìn một màn trước mặt cũng nhịn không được nhìn về phía người nào đó trừng mắt cảnh cáo: Không được phép dọa con sợ!
Cố Duật Hành hơi ngẩn ra, đến khi hai mẹ con đi lướt qua người đến bàn ăn sáng, Cố Duật Hành mới hồi phục lại, cô biểu tình như thế với anh, đây có phải là dấu hiệu cho sự tức giận đêm qua của vợ vơi đi chút rồi hay không? Nếu điều đó thật sự là như vậy vậy thì tốt quá, anh còn nghĩ cô sẽ còn tránh né, ngó lơ anh không thèm quan tâm nữa cơ.
Năm người một nhà cùng nhau ngồi xuống chung một bàn dùng bữa sáng, với bầu không khí yên lặng không chút tiếng động ngoài việc dùng bữa sáng và tiếng nói chuyện của Cố Khải Trạch cùng Lâm Tĩnh ra ai cũng không nói khiến thời gian dùng bữa cũng nhanh chóng thuận lợi trôi qua, Cố Duật Phi ăn xong cũng xách cặp ra ngoài xe trước, Cố Khải Trạch suốt một buổi sáng dính mẹ không rời khiến người nào đó ngồi đối diện bất mãn nhưng cũng chỉ có thể ấm ức trong lòng, dùng bữa sáng xong cậu còn chưa đi, luôn dùng bàn tay nhỏ nhắn níu mẹ cùng gương mặt mũm mĩm đáng yêu cầu Lâm Tĩnh đưa cậu đến trường, mà với tính tình của vợ sao Cố Duật Hành lại không biết, ngay lúc Cố Duật Hành đang muốn lên tiếng thì Cố Duật Hiên như một vị cứu tinh của Cố Duật Hành nhanh chóng nói vài ba câu sau đó liền xách cổ cậu út lôi ra ngoài.
Đừng nhìn Cố Duật Hiên cởi mở ấm áp như thế, là con trai của Cố Duật Hành dĩ nhiên đầu óc không giống với những đứa trẻ bình thường, cậu vốn biết giữa cha mẹ hiện đang chiến tranh lạnh, với biểu hiện cùng lời nói đêm hôm qua của mẹ, cậu sớm đã biết, anh trai không chút biểu tình chắc hẳn sớm đã biết, còn về Cố Khải Trạch thì----chuyện này liếc mắt một cái liền nhìn ra sơ hở, với gen di truyền từ cha, chẳng lẽ đầu óc của cậu út không linh hoạt hơn như các anh hay sao?
Dĩ nhiên là----không rồi! Thằng nhóc này thoạt nhìn dễ thương ngốc ngốc nhưng lại thông minh lanh lợi vô cùng, phỏng chừng Cố Khải Trạch đã biết giữa cha mẹ có chiến tranh lạnh nhưng lại không muốn để ý đến đi? Nhân cơ hội liền tách xa cha lại dính đến bên mẹ, cái này gọi là nhân lúc nhà cháy đi hôi của đi?
Nhìn cậu con trai thứ lôi kéo cậu út đi ra ngoài, Cố Duật Hành thầm tán thưởng vô cùng, không hổ là con trai của Cố Duật Hành này, trong nhà này, vừa mắt nhất cũng chỉ có một mình đứa con này, không giành vợ lại luôn giúp cha nó như thế, ừm, giỏi lắm con trai.
Nhìn thấy con trai đi rồi, Lâm Tĩnh cũng điềm nhiên dọn đống chén bát trên bàn xuống đem đi rửa, trực tiếp ngó lơ người nào đó còn đang đứng ở đây, Cố Duật Hành muốn qua giúp vợ một tay nhưng vợ anh quá cao siêu, một lần đem gọn hết đống chén bát xuống, trên bàn ngoài mặt bàn cùng khăn trải ra cũng không còn nhiều hơn cái gì.
Cố đại tổng tài hiện giờ đang cảm thấy có hơi suy sụp một chút tinh thần, bởi vì vợ cứ như thế làm anh lại càng thêm áy náy việc hôm qua...
Thân hình nhỏ gầy đứng đưa lưng về phía Cố Duật Hành, Lâm Tĩnh cứ lẳng lặng làm việc của mình, hoàn toàn xem người tồn tại trong phòng như không khí không quan tâm, tốc độ rửa bát của cô vừa phải, hiện tại đang tới giai đoạn cuối cùng, ngay lúc dùng nước rửa lại bát, eo nhỏ bỗng bị một vòng tay hữu lực mạnh mẽ siết lại hơi kéo về phía sau, tấm lưng vừa vặn chạm vào cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, ngay lúc cô có phản ứng cũng đã chậm, cằm tinh xảo của người đàn ông tựa lên vai nhỏ gầy của cô, Cố Duật Hành lẳng lặng hít một hơi mùi thơm trên tóc cô.
Không đợi Lâm Tĩnh mở miệng, Cố Duật Hành lưu luyến kêu một tiếng: “Vợ... “.
Lâm Tĩnh không trả lời, cô chỉ đứng bất động tại chỗ, cơ thể nhỏ nhắn bị bao trọn bởi thân thể to lớn của người đàn ông khiến người ta khi chỉ nhìn đến mặt sau vốn tưởng chỉ có một mình anh trong bếp.
Cố Duật Hành hơi dùng sức siết eo nhỏ cô lại, ôm chặt cô vào lòng hận không thể đem cô gái trong lòng ngực giấu vào trong cơ thể mình, “Bà xã, xin lỗi, đừng giận anh, đêm qua anh thật sự đã lỗ mãng với em----làm em tổn thương như thế. “
Lâm Tĩnh vẫn không nói một câu, chỉ là môi nhỏ hơi mím lại, Cố Duật Hành cũng không mong chờ cô có lên tiếng hay không, anh nói tiếp: “Là anh đã suy nghĩ không chu đáo, là anh quá nóng vội đưa ra kết quả, là anh ích kỷ chỉ biết bản thân một mình suy nghĩ mà không nghĩ đến cảm nhận của em cùng những người xung quanh như thế nào---- “ Nói đến đây, Cố Duật Hành dừng một chút lại nói tiếp: “Anh sợ, anh cảm thấy mọi chuyện thật sự gần như quá xa khiến bản thân gần đây có chút áp lực. Đây, là gia đình nhỏ của chúng ta, anh không muốn các con lẫn em sẽ xảy ra mệnh hệ gì, nhưng anh lại càng không muốn bọn trẻ còn nhỏ như thế mà đã bắt đầu phải thích nghi với hắc đạo, một nơi chỉ có súng dao và chém giết đẫm máu như thế. “ Anh cũng chỉ muốn bọn trẻ có thể có những tuổi thơ đáng có và như những đứa trẻ bình thường khác ngoài kia, anh muốn gia đình nhỏ này thật sự sẽ giống như bao gia đình khác, sống cùng nhau một cuộc sống bình yên hạnh phúc.
Cố Duật Hành nói đến đó, cô biết anh còn muốn nói thêm những gì phía sau nhưng lại không nói, cô biết anh rất áp lực, bây giờ chẳng những lo ở Cố thị, mà sự kiện của hắc đạo cũng đột ngột bùng nổ nhắm đến tam đại lão đại cũng khiến Cố Duật Hành lo lắng cho gia đình nhỏ này, anh áp lực, anh lo sợ nên đêm hôm qua mới không thể bình tĩnh được, không kìm chế lửa giận mới đột ngột bộc phát như thế.
Cố Duật Hành: “Tĩnh Tĩnh, là anh nông cạn ngu ngốc mới nghĩ khi rút khỏi hắc đạo gia đình chúng ta sẽ được bình an. “ Nhưng thật ra con đường đó mới chính là con đường nguy hiểm đi vào đường chết nhanh nhất cho tất cả.
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, Cố Duật Hành bỗng không tự chủ được, thân thể đột nhiên khẽ run vì sợ hãi, phải, là sợ hãi, lần đầu tiên trong đời Cố Duật Hành anh đây là lần đầu nếm trải qua cảm giác của sự sợ hãi sẽ mất đi một thứ gì đó, một thứ gì đó quan trọng mà anh có, đó chính là gia đình nhỏ này, gia đình nhỏ hiện tại mà anh đang có, anh không thể để họ chịu bất cứ tổn thương nào, càng không thể để họ xảy ra một chút bất trách!