Hào Môn Quân Sủng Hôn

Chương 8: Chương 8: Phong lưu cái mông




Gương mặt nhỏ nhắn nhất thời ửng hồng, cô ngại ngùng không phải vì lời “đánh giá “ của anh mà ngại là bởi vì ánh mắt nóng rực kia lại không chút kiên dè ai mà rất tự nhiên ngắm nhìn cơ thể cô như thế...

Tên biến thái!

Vân Tịch vừa thẹn vừa giận mắng: “Hỗn đản, dâm tặc, dê cụ, biến thái! “

Cố Duật Phi một chút cũng không để tâm lời cô mắng mình, anh khẽ nhướng lông mày hướng ánh mắt trêu đùa nhìn cô: “Em mắng xong chưa? “

Vân Tịch: “Vẫn chưa, càn rỡ! Anh có còn là đàn ông không đấy? Hay là không phải? Đường đường là một nam tử hán như thế mà lại đi ức hiếp một cô gái tay trói gà không chặt, anh không phải một quý ông!! “

Cố Duật Phi nhếch môi cười: “Hừm hừm, cô gái, em quả thật nói không sai! Tôi vốn không phải quý ông, dẫu sao cũng chỉ là một nam nhân bình thường, bị em khiêu khích như thế thì một người đàn ông bình thường như tôi sẽ để em đi một cách dễ dàng như thế sao? “

Cô khiêu khích?

Excuses me, có lộn không vậy?

Vân Tịch: “Ai khiêu khích anh chứ hả? Là anh tự mình nghĩ như thế thôi, tôi mới không có! “

Nhìn con mèo hoang nhỏ nằm dưới thân bắt đầu giương vuốt múa loạn xạ, Cố Duật Phi trong lòng tuy khá thích nhìn dáng vẻ xù lông đáng yêu này của cô, nhưng ngoài mặt anh lại đanh mặt, lông mày khẽ nhíu lại, một bộ không hài lòng nhìn cô dọa mắng, “Muốn bị đánh đòn mới chịu ngoan ngoãn đúng không? “

Ách, cái gì mà đánh đòn hay không đánh chứ.

Dọa con nít à?

Vân Tịch hất cầm một bộ dáng ương ngạnh khiêu khích anh như thể đang nói rằng: Sao? Đánh đòn là đánh đòn sao, đánh mông à? Ta thách ngươi dám đấy.

Hừ, ngươi giỏi thì đánh ta thử xem, ngươi liền đánh ta liền tìm gặp nhị sư huynh!

Chỉ cần gọi một cú điện thoại liền đem quân xách mã tấu theo chém chết ngươi!

Cố Duật Phi nhìn con mèo nhỏ ương ngạnh đang bày ra một bộ khiêu khích anh khiến anh nhịn không được khẽ bật cười

Mèo con, xem ra những bài học trên đều để em như gió thổi mây bay a, không cho em một chút giáo huấn em liền không biết chữ sợ có nghĩa là gì.

Đôi mắt màu hồ phách chợt lóe lên tia sáng rồi mất hút tại đuôi mắt khiến cô không hiểu tại sao lại có dự cảm không lành, ngay sau đó chỉ cảm thấy môi mình được ngón tay thon dài của anh áp lên khẽ vuốt ve, “Mèo con, tôi có nên cắn nát đôi môi nhỏ xinh này của em hay không? “ Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại quỷ dị ẩn chứa sự tà lãnh vô cùng, đó không phải là một câu để hỏi cô, mà là một câu đã định sẵn tuyệt đối không cho phép cô có cơ hội từ chối!

Lời nói lẫn hình ảnh của anh trong đêm tối khiến cô bỗng hình dung anh bằng hai chữ: Ác ma

Nhưng ác ma thì anh cũng là ác ma ngọt ngào, luôn dụ dỗ để con mồi của mình chìm đắm trong sự ngọt ngào do anh mang đến, liệu đó có được gọi là “ sự cám dỗ của tội lỗi “ hay không?

“Mèo con “ Cố Duật Phi nhẫn nại khẽ gọi cô

“Ân... “ Vân Tịch mím môi khẽ cất giọng, bây giờ thì cô nhớ rồi, nhớ ra rồi, tên đàn ông này đã cắn cô hai phát! Khiến cô rất ủy khuất a, bây giờ hắn lại bảo muốn cắn nát môi của cô, lời nói này tuyệt đối không thể không tin!

Đôi mắt chứa đựng sự ương ngạnh cũng vì lời đe dọa anh mang đến khiến trong chớp mắt liền trở nên tủi thân đáng thương

Cô thật rất ủy khuất nha, chưa bao giờ cô lại sợ hãi và phục dưới chân người nào ngoại trừ đại sư huynh ra cả, ấy vậy mà hôm nay lại xuất hiện người thứ hai làm cho cô sợ buộc phải cúi đầu nghe lời như thế

Hắn là một tên nam nhân xa lạ mặt mũi không rõ, gặp cũng chưa được mấy tiếng mà cô đã bị hắn thu phục thành công một cách dễ dàng như thế thì thật sự chẳng khác nào là một loại vũ nhục khiến cô không thể chấp nhận được!

Cố Duật Phi không quản cô nghĩ nhiều hay nghĩ ít về cái gì, nhìn thấy cô gái dưới thân ngoan ngoãn hơn anh rất hài lòng, không nói hai lời anh lập tức dùng cánh tay rắn chắc của mình tách đôi chân như ngọc của cô ra, Vân Tịch đột nhiên giật mình khi bị hành động của anh làm cho chú ý đến, không biết là do cô phản ứng chậm hay là do người đàn ông này nhanh, khi phản ứng lại thì cô phát hiện người nọ đã nhanh chóng chen thân mình vào giữa hai chân cô

Da mặt cô tuy dày nhưng lại không dày bằng tên đàn ông trước mặt này, mặc dù ban đầu anh phi lễ không ít lần với cô nhưng điều đó cũng chỉ là “chuyện nhỏ “, cô thích ứng nhanh và lấy lại được sự bình tĩnh

Nhưng giờ nhìn thì xem, tên này lại thấy được là lấn tới không cho người ta chút đường lui, dẫu sao có muốn thích ứng cũng thích ứng không nổi với loại “level “ này, gương mặt trắng nõn cũng nhất thời ửng hồng khi thân hình to lớn của người đàn ông chen vào giữa hai chân cô hết sức ám muội, cô còn có thể cảm nhận được da thịt mang theo hơi ấm của anh ta khi chạm vào bắp đùi khiến cô có chút giật mình

Đôi mắt bỗng không tự chủ có chút vô lễ nhìn chăm chăm vào cơ bụng của anh, Vân Tịch không thể rời mắt khỏi cơ bụng quyến rũ săn chắc kia, mặc dù cô nhìn không biết là mấy múi nhưng cũng biết là nó...khụ, nó tuyệt vời! Chuẩn body người mẫu, à không, còn hơn cả người mẫu nữa không chừng

Cố Duật Phi cởi trần nửa thân trên, chiếc áo sơ mi không còn khiến anh lộ ra phần cơ thể săn chắc đầy nam tính, anh là quân nhân dĩ nhiên có được loại thân hình này là bình thường, là quân nhân hầu như sở hữu được loại thân hình này với họ mà nói là quá đỗi bình thường, Cố Duật Phi có thân hình săn chắc nam tính như thế nhưng cũng không quá phô trương, không phải vì có được những thân hình như thế này thì sẽ như những con người có đầy cơ bắp cơ bụng trên người như tiêm thuốc kích thích, anh thuộc tuýp loại người mặc đồ trông gầy nhưng cởi ra thì múi nào ra múi nấy nhìn quyến rũ hút mắt người xem

Đôi mắt màu hổ phách khẽ lướt qua liền phát hiện con mèo nhỏ dưới thân đang muốn chảy nước dãi tới nơi khi nhìn thân hình anh, Cố Duật Phi khẽ cười thầm, con người có chút đắc ý trêu chọc cô, “Không cần thèm muốn như thế, một lát em còn có thể ăn được nữa kìa “.

Vân Tịch chợt giật mình sau đó là có chút ngại ngùng khi mình bị trêu như thế

Khụ khụ, tên này nói chuyện thật là quá lưu manh, lưu manh còn hơn cô nữa!

Vân Tịch: “Ai thèm ăn, chỉ là vô tình nhìn lướt qua thôi “.

Cố Duật Phi nhếch môi cười, lông mày mày hơi đánh lên một bộ không tin: “Vậy sao? “

Sao sao cái lông! Bà đã nói bà không thèm ăn ngươi, dù có đói bụng nhưng bà đây cũng không ăn quàng nhé.

Vân Tịch: “Đi ra! “ Tin hay không tùy ngươi, ta không muốn phí thời giờ chơi với ngươi

Lạch...cạch...lạch...cạch...

Vân Tịch giật mình mở to mắt cảnh giác, lại là âm thanh này nữa, rốt cuộc tên này muốn làm cái gì đây?

Cổ tay bỗng chuyền đến một lớp gì đó lạnh lẽo lại không mềm không cứng, tiếng lạch cạch cứ vang lên bên tai khiến Vân Tịch hoảng hốt không yên, khi cô chợt phát hiện đó là cái gì thì Cố Duật Phi bỗng buông tay cô ra

Vân Tịch vùng vẫy cánh tay trên đầu giường, mặt cô lập tức tối sầm lại

Cmn! Vậy mà lại dám dùng dây nịch trói bà lại thật.

Vận cứt mèo!

Cố Duật Phi không để ý cô, bàn tay càn rỡ thản nhiên vuốt ve cơ thể người con gái sau đó di dời cố định tại vòng eo nhỏ xinh mê người mân mê, Vân Tịch chợt run nhẹ lên khi bị anh vuốt ve như thế, “Đồ khốn, đừng có mà càn rỡ trên cơ thể tôi! “

Cố Duật Phi lại không nghe lọt tai, vừa vuốt ve cơ thể cô, anh bắt đầu cúi ngươi từng chút từng chút nhấm nháp làn da mềm mại của cô gái, “Tôi đã nói, em nếu chịu ngoan ngoãn một chút sẽ không bị như thế “.

Ngoan ngoãn, ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn sao?

Vân Tịch cuối cùng cũng không chịu được cái cảnh mình bị bắt nạt dưới tay của một người đàn ông xa lạ gặp chưa được mấy tiếng, hà cớ gì cô phải ngoan ngoãn nghe lời hắn như thế chứ? Lấy cái lông gì bắt cô phải làm hắn vui lòng còn bản thân thì khúm núm như một con thỏ nhỏ yếu đuối chứ?

Xin lỗi chứ bà đây mới không cần! Đã đến lúc bà đây phải vùng lên dành lại tự do cách mạng của mình, cô gào lên: “Cmn chứ ngoan với chả ngoãn cái lông! Ngươi nghĩ ngươi là cái rắm gì mà bắt bà đây phải khúm núm ngoan ngoãn nghe lời ngươi? “

“Hử? “ Cố Duật Phi thấp giọng đáp nhưng lại kéo dài âm chữ, đôi môi mỏng theo đó khẽ nhếch lên đầy ý vị, anh chậm rãi hé môi, không giận mà uy đáp, “Em vừa nói gì cơ? “

Vân Tịch không tự chủ được khẽ rùng mình một cái, hình như cô vừa hoa mắt có phải hay không? Hay chỉ là do cô tưởng tượng ra thôi? Cô bỗng nhiên loáng thoáng nhìn thấy qua đôi mắt kia ẩn hiện lên tia âm lãnh nồng đậm, cộng thêm trên người người đàn ông này bỗng tỏa ra hàn khí khiến người ta không rét mà run

Nhưng cô thì lại khác, đã lạnh còn lạnh hơn! Gió đêm lạnh lẽo cộng thêm hàn khí của anh ta khiến cô muốn phát ốm như đang ở mùa lạnh cực hạn như Bắc Cực

Quay ngoắt một trăm tám mươi độ, dáng vẻ xù lông như con mèo nhỏ lập tức thu lại và xung ra một bộ dáng yếu ớt đáng thương của một con thỏ trắng nhỏ trên người cô gái, Vân Tịch mím mím môi nhỏ giọng nói, “Ý của tôi tức là---là anh, anh thân là đàn ông nhưng lại đi làm chuyện như thế này với một cô gái như tôi, anh làm như vậy tức là cưỡng ép và thuộc vào hàng cưỡng hiếp con gái nhà lành, đây là tội danh sẽ bị đi tù! “

Được rồi, là cô thừa nhận bản thân thật sự sợ hắn---À mà cũng không phải! Cô mắc mớ gì phải sợ hắn? Chỉ là khí thế kia cô địch có chút không lại mà thôi, chẳng phải người đời có câu: Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, nhường một bước trời cao biển rộng hay sao? Cô cũng chỉ làm theo đạo lí đó thôi chứ bà đây không hề sợ hắn.

Đúng! Làm sao phải sợ cái tên này chứ, đùa gì vậy chứ cô thì không...

Cô chỉ là muốn thoát khỏi đây thôi, nếu hắn cứng không ăn vậy đổi mềm ăn không?

Cố Duật Phi chợt nghe cô nói như thế thì dừng động tác lại, lông mày cau lại cũng suy nghĩ một chút

Cưỡng hiếp con gái nhà lành sao? Đối với một quân nhân mà nói thì chuyện này cũng không phải là chuyện tốt lành gì mấy, hơn nữa anh gần đây mới được lên cấp lại giữ một chức vụ quan trọng, cũng thân là con trai trưởng của Cố gia mà lại như thế quả thật thì...

Vân Tịch nhìn thấy anh cuối cùng cũng chịu dừng lại khi nghe cô nói như thế thì trong lòng âm thầm vui mừng không ngớt, thật không ngờ mèo mù lại vớt được cá rán nha! Cô chỉ nói đại lại dính trúng yếu điểm của hắn hí hí.

Hắn tin chưa hắn tin chưa? À mà không, cô cũng đâu có nói dối hắn đâu? Chuyện hắn đang làm là phạm tội cưỡng hiếp a, chắc chắn sẽ phải đi tù.

Cô cùng lắm cũng chỉ nhắc nhở chút ít chứ tuyệt đối không gạt hắn.

Vậy---

“Nghe cũng không tệ nhưng thật tiếc cho em vì tôi không sợ lời “đe dọa “ này “.

Vân Tịch chợt “ầm” một tiếng nặng nề vang lên trong đầu khi nghe câu nói trầm thấp mang tính thản nhiên như thong không quan tâm của anh cất lên

Cái, cái gì thế này? Hắn không sợ ư? Vậy vậy...

Vân Tịch đang rối ren suy nghĩ thì chợt nghe Cố Duật Phi nói cũng khiến cô đen mặt muốn “suy sụp”, “Em chưa nghe qua một câu nói hay sao? Chết dưới chân hoa mẫu đơn làm quỷ cùng phong lưu----Tôi sẽ vào tù khi “chén sạch” em “.

Vân Tịch: “…”

Rốt cuộc là tên nào đã chế ra câu này?

Chết dưới chân hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu và hắn sẽ chén sạch cô thì mới vào tù----

Con bà nhà nó! Bà đây muốn chém chết cái tên đã tạo ra câu này, dao của bà đâu, à không, thanh long uyển nguyệt đao của bà đâu! Bà phải mang theo chém chết hắn ta.

Phong phong lưu lưu cái mông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.