Thẩm Thanh Thu lo lắng quay đầu lại nhìn Giang Thư Lan, cảm xúc của cô đầy buồn bã và bất mãn: “Mẹ.”
“Thanh Thu, bây giờ Vân Huy đang nổi giận, con đuổi theo cũng vô ích thôi, chi bằng đợi nó bình tĩnh lại rồi hai đứa nói chuyện đàng hoàng!” Giang Thư Lan nói.
“Chuyện này, nhưng mà…” Thẩm Thanh Thu rất sốt ruột, cô không còn cách nào khác nên chỉ giậm chân rồi về lại chỗ ngồi xuống.
Kỷ phu nhân bối rối nói: “Thư Lan à, bà xem chuyện của bọn trẻ này, e là chúng ta quản không nổi, nhưng mà…chỉ cần tình cảm của hai đứa nó tốt đẹp, tôi vẫn xem Thanh Thu là con dâu tôi, để mấy người thanh niên chúng nó tự phát triển đi, hai người chúng ta, sau này bớt lo nghĩ là được rồi!”
Kỷ phu nhân đã nói chuyện thỏa đáng như vậy rồi, Giang Thư Lan chỉ áy náy nói: “Chuyện này đều là do tôi sơ suất, chỉ trách tôi nuông chiều con gái quá, tục ngữ nói, quá quan tâm thì sẽ bị rối loạn, cứ để bọn nó giải quyết với nhau đi, tôi không quan tâm nữa.”
Kỷ phu nhân đứng dậy rồi nói: “Vậy tôi về trước nhé, có chuyện gì thì cứ liên hệ!”
Phòng khách đột nhiên yên tĩnh đi, Thẩm Văn Nhã cũng đi lên lầu nghỉ ngơi.
Tô Thiên Kiều muốn lên lầu lấy chìa khóa xe ra ngoài một chuyến, thì Thẩm Thanh Thu lại bất ngờ kéo chặt lấy tay cô nói: “Tiều tiện nhân, bây giờ cô vừa lòng chưa?”
“Cái, cái gì?” Tô Thiên Kiều nhất thời không biết phản ứng như thế nào, cô nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Thu, vẻ mặt Thẩm Thanh Thu đầy nham hiểm và căm phẫn, cô hơi khó hiểu.
“Cô đừng giả vờ nữa, nếu như không vì cãi nhau với cô, chị tôi sẽ giận tôi sao? Nếu như không phải chị tôi giận tôi, mẹ tôi có thể hủy hôn làm Kỷ Vân Huy tức giận bỏ đi sao?” Khí thế của Thẩm Thanh Thu dâng cao, Tô Thiên Kiều bỗng ngây người ra và không nói được lời nào, người này thú vị thật, rõ ràng tự bản thân làm sai, nhưng lại không biết hối cải, không tự suy nghĩ lại, ngược lại còn đem trách nhiệm đẩy lên người khác.
“Cô nên biết rõ thân phận của mình đi, cô không biết bây giờ cô đang ăn nhờ ở đậu sao? Nếu như cô tiếp tục như vậy, thì cút ra khỏi nhà họ Thẩm cho tôi!” Thẩm Thanh Thu nhéo cổ tay của Tô Thiên Kiều, nhéo đến mức làm Thiên Kiều đau đớn.
“Chị hai, xin chị hãy tôn trọng tôi một chút!” Sắc mặt của Tô Thiên Kiều trở nên lạnh lùng, cô nhìn vào Thẩm Thanh Thu rồi nói: “Tôi ăn nhờ ở đậu, nhưng tôi có tài sản riêng của mình, mỗi tháng tôi đều đưa sinh hoạt phí, nếu như nói tôi ăn nhờ ở đậu, vậy người làm con gái như chị, cũng là ăn nhờ ở đậu thôi!”
“Cô…” Thẩm Thanh Thu chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Tô Thiên Kiều, lúc đó cô cũng có chút hoảng sợ.
Tô Thiên Kiều lắc đầu, xem ra Thẩm Minh Dương đã xem nhẹ sự căm hận của Thẩm Thanh Thu với cô, cô nói tiếp: “Chị hai, chuyện này đều là do chị gây ra, tôi nhiều lắm cũng chỉ chiếm một phần trùng hợp mà thôi, tâm trạng chị không tốt tôi không thèm tính toán, nhưng mà đừng có mượn gió bẻ măng!”
Tô Thiên Kiều hất mạnh Thẩm Thanh Thu đang nhéo chặt lấy cô rồi quả quyết đi lên lầu.
Thẩm Thanh Thu hoàn toàn bị kinh động đứng đó, chắc là không sao hiểu được, ánh mắt đó của Tô Thiên Kiều vì sao lại sắc bén như vậy, sắc bén đến nỗi đến cô cũng thấy sợ…
Sau khi Tô Thiên Kiều lên lầu thì khóa cửa lại chuẩn bị đi ngủ, xóa bỏ đi suy nghĩ muốn ra ngoài.
Bình Minh, lại là Bình Minh đang gây chuyện…Kỷ Vân Huy, anh ta muốn có chiếc vòng tay này sao?
Tô Thiên Kiều thật sự nhìn không ra người lăng nhăng như anh ta lại có thể vì Thẩm Thanh Thu mà dụng tâm như vậy.
Đây chính là lý do vì sao anh ta tiếp cận Lý Tuệ Na? Lúc đó, sau khi Thẩm Minh Dương đã tặng chiếc vòng tay “Bình Minh” cho Lý Tuệ Na thì bị “người bạn trai thần bí nghèo khổ” của Lý Tuệ Na cướp đi rồi, có thể tìm được “Bình Minh” sao?
Vậy thì, người bạn trai thần bí nghèo khổ đó có quan hệ gì với cậu chủ không?
Trong đầu Tô Thiên Kiều bỗng xuất hiện một suy nghĩ rất to gan, người gọi là bạn trai thần bí nghèo khổ đó, thật ra có phải là cậu chủ hay không?
Tin tức năm đó gây chấn động như vậy, anh không thể không biết, nhưng mà…với tính cách của anh, cũng không thể không điều tra nguồn gốc của “Bình Minh”, vậy thì…rất có khả năng người bạn trai thần bí nghèo khổ năm xưa chính là cậu chủ, chẳng qua là lợi dụng một số thủ đoạn…để truyền thông bóp méo đi tin tức này mà thôi.
Tất nhiên người đó cũng có thể không phải là cậu chủ!
Nhưng không cần quan tâm phải hay không, chỉ cần điều tra ra người bây giờ đang sở hữu “Bình Minh”, thì rất có thể sẽ có nguồn gốc để tra ra thân thế của cậu chủ.
Tô Thiên Kiều đột nhiên bật dậy, cô phải đi tìm Kỷ Vân Huy mới được.
Cô tra rõ nhiều chỗ như vậy đều không có tin tức gì của cậu chủ, người duy nhất biết thông tin chỉ có tên chủ trì muốn kiếm lợi từ cô, cũng có thể nói, bây giờ chỉ còn lại chi tiết nhỏ nhặt bị cậu chủ xem nhẹ này thôi.
Tô Thiên Kiều hít một hơi rồi cầm điện thoại lên quay số, điện thoại reo rất lâu mới có người miễn cưỡng nghe: “Cô bé, sao cô lại biết số của tôi?”
“Kỷ Vân Huy, anh đang ở đâu?” Tô Thiên Kiều hỏi ngắn gọn.
“Là Thanh Thu muốn cô gọi điện cho tôi sao? Giọng nói của Kỷ Vân Huy nghe có vẻ ngà ngà say: “Tôi không muốn gặp cô ấy, tôi phải cúp máy đây!”
“Đợi chút…” Tô Thiên Kiều vội vã nói: “Là tôi có chuyện muốn tìm anh, bây giờ anh có tiện gặp tôi không?”
“Gặp mặt?” Giọng nói của Kỷ Vân Huy hình như không còn rõ ràng nữa: “Nếu cô đồng ý uống rượu với tôi, thì tôi có thể gặp cô!”
“Uống rượu sao?” Tô Thiên Kiều do dự một lát rồi cắn môi, dường như đang suy nghĩ gì đó: “Được rồi, anh ở đâu?”
“Sao lại chần chừ như vậy? Tôi ở quán rượu!” Giọng nói của Kỷ Vân Huy ở đầu dây bên kia đã hơi mất kiên nhẫn, mơ hồ mang theo chút men say.
Tô Thiên Kiều nói: “Bây giờ tôi sẽ sang đó tìm anh.” Bảo cô uống rượu thì không sao, nhưng không thể để cô uống say được… cô rất dễ say, một khi đã say thì chuyện gì cô cũng nói ra được.
Lỡ như đến lúc đó nói với Kỷ Vân Huy bí mật gì đó, vậy thì sẽ hỏng bét mất, Kỷ Vân Huy tuy cũng không phải là người xấu, nhưng đối với Tô Thiên Kiều mà nói, anh ta tuyệt đối cũng không thể xem là người tốt! Nhưng mà…Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu rồi chỉnh đốn đồ đạc một cách qua loa, sau đó quay người rời đi.
Trong quán rượu Dật Phẩm.
Đây là quán rượu cao cấp nhất trong thành phố ven biển này, bên trong có đủ các loại rượu nổi tiếng trên toàn thế giới, nhưng mà bất kể là loại nào, giá của nó cũng không dưới chín con số, còn những người có thể vào trong, nhất định phải là hội viên có vài chục tỷ, không tiếp khách lạ.
Tô Thiên Kiều vừa bước vào thì liền nhìn thấy Kỷ Vân Huy đang ngồi trong góc.
Lúc này, những tia sáng bên ngoài đang từ chừ chiếu vào chỗ đó, Kỷ Vân Huy đang nghiêng người, ngồi một mình bên đó, nhìn có vẻ rất vô tội, mái tóc màu tím đậm dưới ánh nắng càng làm làn da của anh ta nhợt nhạt hơn, phảng phất giống như một vị thần trẻ tuổi rơi xuống phàm trần.
Không biết vì sao, lúc Tô Thiên Kiều nhìn thấy cảnh tượng này, những bước chân của cô dừng lại ngay tại chỗ và không nhúc nhích nữa, chỉ là sững sờ nhìn người đó, ánh nắng nóng bỏng chiếu vào, nhưng mà không biết vì sao, hình như trái tim của anh ta cô độc và tối tăm lắm, dù cho ánh nắng có ấm áp như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không chiếu vào trong đó được.
Tay anh ta đang cầm một chiếc ly sứ xinh xắn màu kem, xem chừng là đang uống rượu trắng, thần sắc cũng rất u ám, cảnh tượng này in sâu vào đầu Tô Thiên Kiều, cho dù Tô Thiên Kiều cùng cực cả đời cũng không sao quên được.
“Cô ơi, cô là khách của anh Kỷ sao?” Một người nhân viên phục vụ lịch sự bước qua làm thức tỉnh Tô Thiên Kiều đang thẫn thờ, Tô Thiên Kiều bừng tỉnh rồi gật đầu nói: “Tôi tự mình qua đó.”
Nhân viên phục vụ không hề lằng nhằng nên liền mỉm cười gật đầu, quay về hướng Kỷ Vân Huy rồi làm ra dáng vẻ mời Tô Thiên Kiều đi sang, Tô Thiên Kiều thu những cảm xúc cua mình lại rồi bước qua đó.
“Lấy thêm một chai nữa đi!” Tô Thiên Kiều vừa đến bên cạnh Kỷ Vân Huy thì nghe thấy anh ta ra lệnh.
Cô cũng không nói gì, từ bên cạnh cầm lấy một chai rượu trắng của Nhật Bản rồi ngồi xuống đối diện với anh ta, cô lấy hai cái ly to hơn rồi khẽ bật cười: “Uống rượu mà dùng ly nhỏ như vậy không phải là chán lắm sao? Vẫn là dùng ly to đi!”
Rượu trắng được rót vào ly, vang lên âm thanh trong trẻo du dương, lông mi rũ xuống, khuôn mặt trắng ngần đầy vẻ khoan thai, Kỷ Vân Huy Ngẩng đầu lên nhìn, bất giác anh ta hơi thất thần.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Kỷ Vân Huy thấy Tô Thiên Kiều rót đầy rượu, anh ta liền cầm ly rượu lên uống một ngụm lớn, không chút khách khí hỏi Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều mỉm cười nâng ly lên cạn ly, cô nói: “Không phải chuyện của chị hai, là…tôi có chuyện muốn tìm anh giúp!”
“Ồ? Cô cũng thẳng thắn đấy, muốn tìm tôi giúp đỡ? Cứ uống với tôi cho thoải mái trước đã rồi nói!” Kỷ Vân Huy không nhiều lời, chỉ là cảm thấy dễ chịu thì coi như là “ngầm thừa nhận rồi”, anh ta vừa nói chuyện liền có mùi thơm mát lạnh của rượu phả ra, cứ như là mang theo nhiếp hồn hương, làm người ta ngây ngất.
Tô Thiên Kiều chỉ mỉm cười và không nói gì, cô cúi đầu tiếp tục rót rượu.
Người trong quán rượu mang đồ ăn vặt của Nhật và sushi lên, quán rượu này là như vậy, bất kể là khách uống rượu gì, thì sẽ đưa lên đồ nhắm đó.
“Tôi thấy cô cứ luôn thần bí, cô đến tìm tôi giúp, ngược lại tôi cảm thấy rất kỳ lạ.” Kỷ Vân Huy cầm ly rượu lên uống, ánh mắt quái đản nhìn Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều dùng đũa bạc gắp một miếng cá hồi tươi ngon rồi ăn, không thèm chấm tương, cũng không ăn cơm trộn dấm, cứ thế mà ăn: “Không phải chuyện quan trọng gì đâu, chỉ là muốn nghe ngóng đời tư của anh thôi, đối với anh dễ như trở bàn tay, không khó đâu!”
Kỷ Thiên Huy không hề đáp lời cô ngay lập tức, anh ta chỉ cười khẩy rồi hỏi: “Sao cô cứ ăn mỗi cá thế?”
Tô Thiên Kiều lại gắp thêm một miếng cá rồi từ từ nhai, cô nuốt xuống rồi mới nói: “Tôi thích ăn cá.”
Kỷ Thiên Huy hơi ngây người ra, anh ta hỏi: “Cô muốn biết chuyện đời tư gì?”
“Bạn trai cũ của Lý Tuệ Na…anh có thể nói cho tôi biết là ai không?” Tô Thiên Kiều ngập ngừng một lát rồi từ từ nhìn vào Kỷ Thiên Huy và nói ra.
“Còn nói không phải vì chị hai của cô, là cô ấy sai cô đến nghe ngóng phải không?” Khóe môi Kỷ Vân Huy nở một nụ cười mỉa mai: “Tôi nghĩ là tôi với cô ấy không hợp nhau đâu, vẫn là chia tay thì tốt hơn, mọi người đỡ phải làm tổn thương lẫn nhau, cô không cần phí lời đâu.”
Tô Thiên Kiều thở dài rồi khuyên nhủ: “Rõ ràng hai người có tình cảm với nhau, vì sao phải dằn vặt lẫn nhau, nhưng mà…mục đích hôm nay tôi tới đây thật sự không phải vì chị ta, anh nghĩ tình cảm chị em của bọn tôi tốt quá rồi đấy!” Tô Thiên Kiều nhấp một ngụm rượu rồi bỏ đũa xuống, cô tự giễu nói: “Bởi vì anh, mà tôi và chị ta đã xảy ra rất nhiều mâu thuẫn rồi.”
Kỷ Thiên Huy cau mày nói: “Thật sự không phải?”
Tô Thiên Kiều mỉm cười gật đầu.
Kỷ Vân Huy khó hiểu nói: “Cô nghe ngóng chuyện này làm gì?”
“Trong tay anh ấy có Ngôi sao sa mạc – “Bình Minh”, còn tôi là một người phụ nữ thích kim cương! Tô Thiên Kiều cố giấu đi sự lạnh lẽo và kỳ vọng trong mắt cô, cô chỉ cúi đầu rót rượu.
Kỷ Vân Huy im lặng một lát rồi nói: “Sao cô biết có thể nghe ngóng được từ tôi?” Kỷ Vân Huy nhếch môi: “Đến những tay săn ảnh còn không chụp được, loại phụ nữ như Lý Tuệ Na, cô nghĩ cô ta sẽ nói sự thật cho tôi sao?”
Tô Thiên Kiều gật đầu nói: “Tôi tin rằng anh sẽ không làm những việc anh không chắc chắn!”
Kỷ Vân Huy sững sờ, sau đó liền cười sang sảng: “Cô đúng là biết cách nịnh nọt, đây có xem là một lời khen không?”