Hào Môn Quyền Quý

Chương 3: Chương 3: Khế ước giá trên trời




Lúc này cô thật mong sao cho người đàn ông đó có thể khiến càng nhiều người khác từ chối mình hơn, để cho cô thêm một chút thời gian nữa, tuy bị đưa đến Singapore có thể sẽ càng thêm nguy hiểm, nhưng cũng coi như là một cơ hội.

Có lẽ là một người bạn nào đó trước đây của ba sẽ đồng ý ra tay cứu giúp, có lẽ là ông trời sẽ không hoàn toàn bị mù mắt như vậy!

Ngoài cửa có người giữ người đàn ông đó lại, nhưng cuối cùng cũng thất bại rồi.

Tô Thiên Kiều hưng phấn rũ mắt xuống, che giấu đi những sự vui mừng trong trái tim mình, nhưng cô lại phát hiện ra một người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc ngồi ở hàng ghế đầu, vô cùng hút mắt.

Những vị khách đến đây đều là những người phú quý phi phàm, đương nhiên là không muốn bị người khác biết được thân phận, cho nên mỗi người sẽ đeo lên một chiếc mặt nạ cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng điều kỳ lạ là ánh mắt của người đàn ông này, trong sự bình tĩnh có mang theo một sự lạnh nhạt sâu thẳm, Tô Thiên Kiều chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn một cái nhưng ngay lập tức liền có một cảm giác áp bức truyền tới.

Thật kỳ lạ.

“Đàn ông vùng Đông Bắc đúng là không biết thưởng thức vẻ đẹp tiềm ẩn, ông đây thích người phụ nữ này, đây chính là thiên kim tiểu thư mà Tô Kình Hiên yêu thương trong lòng bàn tay mình, tuy gia đình đã phá sản, nhưng khí chất và nội hàm vẫn còn a! Đem cô ta về nhà sẽ càng được ‘hồi báo’...Cô ta còn biết chơi đàn Piano, vẽ tranh nữa! Ha ha ha...Tôi sẽ trả thay cho cô ta, ngoài ra tôi sẽ tặng thêm 6 tỷ làm tiền lãi để cảm ơn ‘Hắc Dạ’ đã dạy dỗ ra một cô gái ưu tú như vậy.” Một giọng Quảng Đông chuẩn vang lên.

Tô Thiên Kiều nghe thấy lời này thì lập tức cảm thấy kinh tởm, sau đó lại bắt đầu sợ hãi, trong lòng thầm cầu khẩn làm ơn đừng để người này đưa đi.

“Tôi cũng thích cô ta, tôi sẽ tặng thêm 15 tỷ để làm lãi cho ‘Hắc Dạ’...” Một vị khách ở bên phải cũng thấp giọng lên tiếng.

“Tôi... tôi cũng ra thêm 15 tỷ, cộng thêm một chiếc xe thể thao mui trần của BMW!”Giọng Quảng Đông lại vang lên, anh ta nhìn Tô Thiên Kiều với đôi mắt tà dâm.

Ánh đèn trắng rọi đến, làm gương mặt của cô càng trở nên xinh đẹp vô song, hai bờ má cô dần dần ửng đỏ lên.

“Ngoại trừ số lãi mà các người nói ra, tôi còn cho người phụ nữ này...thêm một cửa hàng ở trung tâm quảng trường.” Người khách bên phải cũng không hề nhân nhượng, Tô Thiên Kiều có thể cảm nhận được, đây là một người đàn ông trẻ tuổi, thanh âm rất nho nhã.

“Tôi thêm hai cửa hàng, muốn giành với ông đây sao?” Giọng Quảng Đông hình như tức giận rồi.

“Ba căn!”

“Một tầng cao ốc, tôi ra… Một tầng cao ốc!” Khán phòng chợt trở nên yên tĩnh: “Ngoại trừ những điều kiện các người nói ra, tôi thêm một tầng lầu nữa!”

Đáy lòng Tô Thiên Kiều chợt chùng xuống, nhìn về phía người nói.

Vậy mà lại là người đàn ông ngồi ở phía đầu, người đàn ông khiến cho cô cảm nhận được một sự áp bức kia.

“Wow... Một tầng cao ốc...Một tầng cao ốc cửa hàng ở trung tâm quảng trường, gặp ma rồi... anh ta làm sao mà có được?” Bên dưới có người kinh ngạc kêu lên.

‘Người biểu diễn’ thiếu tiền cao nhất ở ‘Hắc Dạ’ tháng này cũng chỉ có 120 tỷ mà thôi, người phụ nữ đó còn là siêu mẫu thế giới nữa.

Tô Thiên Kiều tuy có đẹp, nhưng cũng không đáng cái giá này. Mọi người lúc này đều trưng ra cái thần sắc như gặp kẻ điên mà đổ dồn tầm mắt qua nhìn người đàn ông mới mở miệng kia.

“Mày cố ý đùa với tao đúng không? Chắc mày là kẻ lừa đảo ở ‘Hắc Dạ’ nhỉ? Một tầng lầu, một tầng lầu mà mày nói là cái chuồng heo ở dưới quê sao?” Giọng Quảng Đông lật mặt, bắt đầu mắng xối xả, đại khái như là cảm giác mình bị mất mặt quá rồi.

Phải biết rằng, ‘Hắc Dạ’ xưa nay chỉ nhận hiện kim và hiện vật, 15 tỷ hiện kim, một chiếc BMW, cộng với một tầng lầu đối với mấy người có tiền này mà nói cũng rất khó có thể lấy ra ngay lập tức được. Anh ta nói như vậy cũng là hợp lý thôi.

Nhưng mà, những người xung quanh lại nhìn người đàn ông giọng Quảng Đông kia với ánh mắt không đồng tình.

Ai cũng biết, có thể ngồi ở hàng đầu tiên của phòng đấu giá ‘Hắc Dạ’ tuyệt đối đều là Boss siêu cấp! Nhất định không thể nào là kẻ lừa đảo được!

“Mày có biết không? Mày có biết ông đây là ai không? Xe mà người làm nhà tao lái đều là Lamborghini đó?! Mày dám đắc tội với tao sao?”

“Sao? Không dám nói chuyện nữa à? đừng tường là tao mới tới thành phố Tân Hải nên dễ ức hiếp, nói cho mày biết, ông già nhà tao là...”

“Mấy loại xe không gian nhỏ như Lamborghini… nhìn vào là chả muốn lái!” Người đàn ông đeo mặt nạ bạc chậm rãi mở miệng, thanh âm từ tính vừa âm trầm vừa dễ nghe, ngữ điệu đó tôn quý hệt như một bậc đế vương vậy.

Cả hiện trường đều sững sờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.