Tô Thiên Kiều chỉ nhìn chằm chằm vào ba chữ thô to nhất: Nguyễn Hạo Thiên.
“Anh ta tên là Nguyễn Hạo Thiên?” Chiều tối, Thẩm Minh Dương đến thăm bệnh, cầm tấm danh thiếp Tô Thiên Kiều đưa cho anh, cẩn thận đánh giá một lượt, ngạc nhiên hỏi Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều gật đầu, ánh mắt sâu không nhìn ra được chút biểu cảm nào: “Nghe Kỷ Vân Huy nói, tấm danh thiếp này của anh ta, trừ khi là người cực kì thân cận, bằng không không thể nào có được. Ngoài việc dùng tên của anh ta để đăng ký công ty ra, các tài sản khác đều dùng danh nghĩa công ty hoặc là tên người cực kì thân cận và tin tưởng để đăng ký, trước giờ anh ta sẽ không dùng tên của mình. Anh ta… quả nhiên là một người cực kì cẩn thận.”
“Cũng có nghĩa là, 7 năm trước ở Hắc Dạ, anh ta dùng tên giả?” Thẩm Minh Dương hỏi.
Tô Thiên Kiều gật đầu nói: “Đúng vậy, trong thành phố A, người biết tên thật của anh ta cực kì ít, chẳng qua… người bên ngoài dùng một danh hiệu để gọi anh ta!”
“Ác ma địa ngục!” Thẩm Minh Dương tiếp lời Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Đúng…” Khó trách lần đó trong khách sạn Hoài Vinh, cô lờ mờ nghe thấy người chủ trì của Hắc Dạ nói ra mấy câu này trong lúc hoảng sợ.
“Vô Tình, tuyệt đối cô không thể tìm anh ta báo thù!” Thẩm Minh Dương lo lắng quay đầu nhìn Tô Thiên Kiều, sắc mặt nghiêm túc kiên định.
Tô Thiên Kiều và anh quen nhau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy anh có vẻ mặt như này.
“Vì sao?” Khóe môi Tô Thiên Kiều mang theo nụ cười tàn nhẫn khát máu: “Tôi tìm anh ta bao nhiêu năm, mục đích để tôi sống chính là vì báo thù, hiện giờ… sao tôi có thể dừng tay được chứ?”
“Tôi biết.” Mắt của Thẩm Minh Dương co rút: “Nếu người khác thì thôi, nhưng anh ta… tuyệt đối không được!”
“Vì sao?” Tô Thiên Kiều không hiểu, cô bây giờ, trong lòng tràn đầy thù hận, một lòng chỉ muốn báo thù, lời của Thẩm Minh Dương, căn bản không nghe vào chút nào!
“Bởi vì… Anh ta là một ác ma chính hiệu!” Trong mắt của Thẩm Minh Dương, vậy mà lại xuất hiện một tia sợ hãi: “Năm đó cô còn nhỏ, sao lại ẩn trốn 6 năm, có lẽ cũng không biết anh ta là người thế nào.”
“Anh ta là người thế nào?” Tô Thiên Kiều không nhịn được hỏi.
“Ba và ông nôi anh ta đều là anh cả tập đoàn lợi hại nhất thành phố X mười mấy năm trước, về sau vì phát triển việc làm ăn ở trong nước nên mới triệt để rửa sạch tập đoàn, rời đến thành phố A, sau đó… cho dù là trong tối ngoài sáng, gia tộc nhà bọn họ đều là nhân vật có ảnh hưởng lớn, nếu nhà bọn họ có khai trương sản nghiệp mới nào, cho dù là chủ tịch thành phố cũng phải chủ động đến cắt băng khai trương.”
“Bản thân anh ta càng tài giỏi, khi 17 tuổi đã lấy được bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh của đại học Harvard, là thiên tài kinh doanh trong truyền thuyết. Càng quan trọng hơn là, cách làm người của anh ta ác độc dứt khoát, thủ đoạn tuyệt đối vượt hơn ông nội và ba anh ta, vì thế… anh ta mới có thể phát triển tập đoàn Đế Quốc trở thành doanh nghiệp lớn hàng đầu trong nước và cả nước ngoài.”
“Cho dù là phương diện nào, anh ta luôn có phương cách và mối quan hệ vượt ngoài dự tính của người khác. Nếu như có người trở thành trở ngại của anh ta… vậy quả thật là tự tìm đường chết, anh ta sẽ diệt cỏ tận gốc, không cho cô chút đường sống. Châm ngôn của anh ta là ‘tuyệt đối không làm ăn lỗ vốn’. Vì thế… nếu có người đắc tội anh ta, vậy cả đời này, cả nhà trên dưới đều sẽ không còn đường sống…”
Đối với Tô Thiên Kiều, không phải anh cũng làm vậy sao?
Thẩm Dương Minh nói xong, trong lòng còn sợ hãi nhìn Tô Thiên Kiều: “Vô Tình, nếu cô còn muốn tiếp tục sống… nếu cô còn muốn cuộc sống sau này còn một chút vui vẻ, tốt nhất đừng trêu chọc anh ta!” Tô Thiên Kiều trầm mặc, không trả lời Thẩm Minh Dương.
“Nếu để anh ta biết năm đó cô thoát khỏi tay anh ta, sợ là cô sẽ chết rất thảm, đến tôi và Kỷ Vân Huy cũng không giúp được cô…” Thẩm Minh Dương mặt mày lo lắng.
Năm đó Tô Thiên Kiều thoát khỏi biệt thự, sợ rằng đây là sự cố duy nhất trong đời cậu chủ. Thẩm Minh Dương nói đúng, nếu tên ác ma kia biết Tô Thiên Kiều còn sống, không biết anh sẽ dày vò Tô Thiên Kiều ra sao…
“Minh Dương, tôi đã không phải tôi của ngày trước, mặt tôi đã hoàn toàn thay đổi, tất cả mọi thứ của tôi đều thay đổi rồi, hơn nữa thời gian anh ta và tôi tiếp xúc không nhiều, anh ta căn bản không nhận ra tôi!” Dường như Tô Thiên Kiều tìm được chút hy vọng, nhìn Thẩm Minh Dương nói.
“Vậy cô định tiếp cận anh ta thế nào chứ?” Thẩm Minh Dương nói: “Anh ta làm việc không chút sơ hở như này, sao cô có thể đả kích anh ta, khiến anh ta ngã xuống, để cô báo thù chứ?
“Tôi…” Trong thời gian ngắn, dường như Tô Thiên Kiều không nói được câu gì.
“Minh Dương, tôi biết anh nói đúng, tôi cũng biết anh cũng muốn tốt cho tôi.” Tô Thiên Kiều thở dài, cứng rắn nói: “Nhưng con người tôi có một đặc điểm lớn nhất, chính là tuyệt đối không bỏ cuộc giữa chừng.”
“Vô Tình, cô… cho dù thế nào tôi cũng có thể nghe theo cô, chỉ có chuyện này là tuyệt đối không được!” Thẩm Minh Dương hoàn toàn không cho Tô Thiên Kiều chút cơ hội nào.
“Minh Dương…”
Tô Thiên Kiều gọi anh: “Tôi biết anh có ơn với tôi, anh yên tâm, tôi sẽ không liên hệ đến gia đình anh.”
Thẩm Minh Dương vừa định nói gì, Tô Thiên Kiều liền mở miệng ngắt lời anh: “Cho dù cha mẹ trên danh nghĩa hay cha mẹ ruột của tôi đều đã không còn, cho dù anh ta muốn đối phó, cũng chỉ có tôi mà thôi!”
Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Mục tiêu 7 năm nay của tôi chính là vì báo thù, nếu vào lúc khó khăn lắm mới biết được thân phận của kẻ thù lại muốn tôi bỏ cuộc, tôi… vậy tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa? Cuộc đời của tôi há chẳng phải hoàn toàn mất đi ý nghĩa để tồn tại rồi sao?”
“Vô Tình, có phải mối thù này cô nhất định phải báo không?” Thẩm Minh Dương trầm mặc hồi lâu, sau đó hỏi Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều gật đầu kiên định: “Thù này không báo, thề không làm người!”
“Được!” Thẩm Minh Dương bỗng hô to một tiếng, ngón tay bóp chặt tấm danh thiếp, bóp thành nếp rách: “Tôi ủng hộ cô!”
“Minh Dương…”
Tô Thiên Kiều bỗng hơi không kịp phản ứng lại, nhìn Thẩm Minh Dương đầy cảm kích, giọng nói hơi nghẹn ngào, nhất thời không biết nói gì mới tốt: “Cảm ơn anh, nếu không có anh… cuộc đời này của tôi hoàn toàn không được như này, cảm ơn anh.”
Thẩm Minh Dương vỗ vai cô, cười nói: “Có lẽ kiếp trước tôi nợ cô.”
Tô Thiên Kiều hết khóc lại cười: “Vậy đời này là tôi nợ anh!”
“… Về mối thù của cô, cô có kế hoạch gì chưa?” Minh Dương nhìn Tô Thiên Kiều, trầm giọng hỏi, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Nếu chưa có kế sách vẹn toàn, cô không được làm bừa.”
“Ờ… Tạm thời còn chưa nghĩ ra!” Tô Thiên Kiều lắc đầu, nói: “Từ lúc cầm được danh thiếp, đầu óc tôi một mảnh hỗn loạn, chỉ muốn biết một chuyện…”
“Chuyện gì?” Thẩm Minh Dương không nhịn được hỏi.
“Anh ta… trông thế nào?”
“Cô muốn làm gì, Vô Tình?” Thẩm Minh Dương lo lắng nhìn Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều bỗng cười, đôi mắt trong veo, dường như trước giờ cô chưa từng thoải mái như này: “Tôi sẽ không làm bừa, trước khi nghĩ ra kế sách vẹn toàn, tôi sẽ chỉ cẩn thận tiếp xúc với anh ta, tuyệt đối sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm!”
Ba ngày sau, Tô Thiên Kiều xuất viện.
Khi cô về đến nhà họ Thẩm, thái độ của Thẩm Thanh Thu đối với cô bình tĩnh đến lạ kì, quả thật là coi cô như không khí.
Không biết là gặp đả kích quá lớn, hay là có ý đồ gì khác nữa.
Cô ta như vậy, trái lại khiến Tô Thiên Kiều càng thêm bất an!
May là ngoài cô ta ra, những người khác trong nhà họ Thẩm đều rất bình thường, điều này khiến Tô Thiên Kiều hơi nhẹ nhõm một chút.
Sau khi chào hỏi mọi người, Tô Thiên Kiều tự mình lên tầng nghỉ ngơi.
Cô đứng trên hành lang phòng mình, nhìn những đóa hoa chen chúc trong vườn, nhất thời hơi ngẩn ngơ. Xoay người, lấy tấm danh thiếp mà Kỷ Vân Huy đưa cho mình hôm ở bệnh viện từ trong túi ra.
Nguyễn Hạo Thiên, Nguyễn Hạo Thiên…
Phù… Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, tra một chút thông tin liên quan đến Nguyễn Hạo Thiên và cả tập đoàn Đế Quốc của anh, vốn định tìm vài tấm ảnh của anh xem xem, chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng tìm đi tìm lại, trên mạng lại không có một tấm ảnh nào của anh.
Tô Thiên Kiều hơi ngạc nhiên, nên nói là người này quá cẩn thận, hay là nên nói anh quá đáng sợ đây?
Tô Thiên Kiều thở dài, lại nắm lấy tấm danh thiếp, nhìn một lúc, hít sâu một hơi, bỗng trong đầu làm ra một quyết định quan trọng.
Còn về đối phó với Nguyễn Hạo Thiên như nào, cô không có chút kế hoạch nào, ít nhất là chưa có kế sách vẹn toàn.
Cách duy nhất bây giờ là đi bước nào tính bước đấy, người xưa có câu… tìm tòi trước khi hành động!
Tô Thiên Kiều lấy điện thoại ra, liên tục hít sâu vài hơi, lúc này mới nhìn danh thiếp, gọi số điện thoại kia…
“Tút tút tút…” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút, từng tiếng từng tiếng dường như cực kì dài, mỗi lần kêu, trái tim Tô Thiên Kiều càng thêm căng thẳng hơn một chút…
Giống như người sắp chết đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Dù cho đã qua nhiều năm như vậy, trong lòng cô vẫn ôm một nỗi sợ hãi về cậu chủ, cô không thể làm được đến mức thoải mái không sợ gì, đối xử như bình thường, cô chỉ có thể cố gắng để bản thân thoải mái… thoải mái hơn nữa!
“Xin chào!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói như tiếng dương cầm, trầm ổn mà nội liễm (*), giọng điệu lạnh băng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Thiên Kiều.
“Xin, xin chào…” Tô Thiên Kiều nhất thời không kịp phản ứng lại, hơi ấp úng, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh Nguyễn, chào anh. Tôi là Thẩm Nghiêng Thành của nhà họ Thẩm, lúc trước… chúng ta từng có duyên gặp nhau một lần!”
“… Chào cô.” Đối phương do dự một chút, dường như hơi ngạc nhiên vì lời Tô Thiên Kiều nói, lát sau mới phản ứng lại, nhưng vẫn không nói gì, chỉ có một câu xin chào.
Tô Thiên Kiều hơi thất vọng, xem ra ấn tượng của anh về cô không sâu sắc, vậy thì… muốn tiếp cận anh, còn cần cố gắng hơn!
“Đúng, là tôi.” Tô Thiên Kiều đánh liều, đáp: “Cái đó… Tôi lấy được số của anh từ chỗ của anh Vân Huy, cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ hôm đó, tôi… muốn mời anh ăn bữa cơm, trực tiếp cảm ơn anh!”
Cho dù kế hoạch của Tô Thiên Kiều thế nào, tiếp cận anh, là bước đầu tiên!
“Chuyện nhỏ mà thôi, không cần đặt trong lòng!” Anh chỉ nói hời hợt, không hề khách sáo giả dối nào, nhưng lại nhạt nhẽo không chút gợn sóng.
“Không… Chuyện đó có ý nghĩa quan trọng với tôi!” Đối với người này, dường như Tô Thiên Kiều luôn thiếu từ để nói. Lời của anh luôn đơn giản, trực tiếp như thế, chỉ ngắn gọn vài từ, cô căn bản không biết trả lời thế nào.
“Vì thế… Tôi muốn trực tiếp cảm ơn anh, anh nhất định phải cho tôi cơ hội này, bằng không tôi đứng ngồi không yên.” Tô Thiên Kiều liếm đôi môi khô khốc, tiếp tục nói: “Coi như nể mặt anh Vân Huy, cho tôi cơ hội này đi!”
Lời của Tô Thiên Kiều vừa dứt, đối phương liền rơi vào trầm mặc trong chốc lát. Trong lòng Tô Thiên Kiều mong đợi, cho rằng ít nhất anh cũng đang suy nghĩ về đề nghị của mình, nào ngờ một giây sau, anh liền nói: “Nếu cô muốn ‘Bình minh’, tôi sẽ không nhượng lại!” Tô Thiên Kiều cứng họng, triệt để không nói được gì.
(*) nội liễm: Khí chất được toát ra từ từng cử chỉ, khí chất đã ẩn sâu vào trong con người.