Anh nhịn xuống sự kích động muốn hỏi thẳng lần thứ tư, cuối cùng vẫn ngồi xuống sô pha, lẳng lặng nhìn kế hoạch mới của công ty trên laptop. Tuy rằng anh đã nhìn trang này suốt ba tiếng mà không phát hiện ra.
Anh lại chịu sự chờ đợi trong giày vò, cuối cùng Tô Thiên Kiều đi ra phòng bếp, trong tay cầm một chén canh, nhàn nhạt nói: “Có thể ăn cơm rồi.”
“Khụ...” Nguyễn Hạo Thiên khụ một tiếng rồi đứng lên, ý đồ muốn Tô Thiên Kiều chú ý, Tô Thiên Kiều lại không biểu cảm xoay người đi đến phòng bếp.
Nguyễn Hạo Thiên càng khó hiểu, lông mày nhíu chặt lại đi đến phòng ăn.
Tô Thiên Kiều đi tới đi lui từ bàn ăn và phòng bếp mấy lần, trên bàn bày năm món mặn và một món canh.
Canh màu xanh biếc, xanh tươi giống như ngọc cao cấp, chiếc thìa sứ màu trắng sữa đặt bên trong, khung cảnh hài hòa.
Năm món ăn đơn giản bình thường, tuy rằng cô rất có lòng nhưng cũng không cần phải tốn ba tiếng đồng hồ.
Nguyễn Hạo Thiên nhướng mày, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hồng hồng của Tô Thiên Kiều, trong lòng đã đoán được.
Anh im lặng gắp một miếng gà xé dầu mè, mang theo vị hơi cay, rất ngon miệng nên gắp nhiều hơn một đũa, lúc Tô Thiên Kiều múc chén canh đưa qua thì nhân cơ hội mở miệng trước: “Cô đến nhà họ Thẩm sao?”
“Ừm!” Tô Thiên Kiều dùng giọng mũi, đơn giản trả lời.
Nguyễn Hạo Thiên nhất thời không biết mở miệng thế nào, anh im lặng một lát, cầm thìa múc canh đặt đến bên miệng nhưng không uống, lại đặt xuống nói: “Bọn họ tỏ thái độ sao?”
Tô Thiên Kiều nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo Thiên hơi kỳ lạ nói: “Anh quan tâm tôi sao?”
Bởi vì câu này làm cho sắc mặt Nguyễn Hạo Thiên bỗng nhiên trầm xuống, lạnh băng nói: “Đừng nói chuyện buồn cười như thế.”
“...” Tô Thiên Kiều nhìn anh tức giận thì trong lòng không khỏi dễ chịu hơn một chút. Tuy rằng cô vẫn khó hiểu vì sao anh hỏi như vậy nhưng lại thức thời không nhiều chuyện.
Cô ngồi xuống đối diện Nguyễn Hạo Thiên, cũng im lặng ăn cơm.
Tay Nguyễn Hạo Thiên có chút không tiện, Tô Thiên Kiều cũng không giận dỗi với anh, hiểu chuyện gắp đồ ăn cho anh, Nguyễn Hạo Thiên ăn không ít, nhất là cảm thấy hứng thú với món bắp xào.
Trong bữa cơm, Nguyễn Hạo Thiên nghiêm mặt, không nói một tiếng.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Thiên Kiều định dọn dẹp chén đũa, Nguyễn Hạo Thiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Ngày mai chúng ta dọn đến đại viện nhà họ Nguyễn.”
“Đại viện nhà họ Nguyễn?” Tô Thiên Kiều đang dọn dẹp chén đũa thì dừng lại một chút, vẻ mặt khó hiểu nhìn Nguyễn Hạo Thiên nói.
Không phải lúc trước quyết định ở lại chung cư sao? Vì sao anh bỗng nhiên quyết định dọn đến đại viện nhà họ Nguyễn chứ? Chẳng lẽ trong lúc cô đến nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện gì sao?
Tô Thiên Kiều đang suy nghĩ nguyên nhân bởi vì mẹ anh là Đồng Khả Hâm hay là vì chú anh Nguyễn Đông Hoa, Nguyễn Hạo Thiên có lòng tốt mở miệng giải thích nói: “Bà nội định một thời gian nữa sẽ đón đứa bé về, đến lúc đó chắc chắn phải trở về, không bằng trở về trước làm quen với hoàn cảnh, khi đó... Cô cũng chăm sóc đứa bé tốt hơn.”
Tô Thiên Kiều sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Hạo Thiên một cái, ngây ngốc hỏi: “Con... sắp trở về sao?”
Nguyễn Hạo Thiên gật đầu nói: “Dù sao nó còn nhỏ, nếu cứ ở nước ngoài cũng không phải là cách, bà nội đã lớn tuổi nên muốn thường xuyên nhìn thấy nó, huống chi...”
“Cái gì?” Tô Thiên Kiều vội vàng hỏi.
Nguyễn Hạo Thiên nhìn chằm chằm Tô Thiên Kiều nói: “Bà nội nói nếu cô muốn gả vào nhà họ Nguyễn thì đây là điều kiện duy nhất.”
Để đứa bé sống với bọn họ, đây cũng là điều kiện cho Tô Thiên Kiều gả cho Nguyễn Hạo Thiên một lần nữa sao?
Tô Thiên Kiều nhìn về phía Nguyễn Hạo Thiên, sau đó cô ý thức được mình thất thố nên vội vàng cúi đầu nói: “Vậy tối nay tôi thu dọn một chút, con... Khi nào trở về?”
“Ba ngày sau!” Nguyễn Hạo Thiên do dự một chút nói: “Không cần thu dọn gì cả, trong đại viện có đồ đạc của tôi.”
Tô Thiên Kiều gật đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người thu dọn chén đũa.
Cô đi một chuyện, sau đó giống như nhớ tới gì đó nên quay lại phòng ăn, Nguyễn Hạo Thiên đã đến phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc nhìn laptop, Tô Thiên Kiều do dự một chút, vẫn không nhịn được hỏi: “Đúng rồi, con... Tên là gì?”
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thiên rời khỏi màn hình, có chút khó hiểu nhìn Tô Thiên Kiều một cái, im lặng một lát nói: “Nguyễn Duyệt!”
“Duyệt? “Duyệt” trong vui vẻ sao?”
Nguyễn Hạo Thiên gật đầu.
Trong lòng Tô Thiên Kiều bỗng nhiên dâng lên cảm giác kỳ lạ, cô cố đè nén xuống, lại không khỏi nhớ tới một vấn đề khác nói: “Vậy... Đứa bé ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ai chăm sóc nó?”
Thật ra Tô Thiên Kiều còn muốn hỏi vì sao phải đưa đứa bé ra nước ngoài, vì sao bà cụ Nguyễn đồng ý, nhưng cô nghĩ Nguyễn Hạo Thiên sẽ không trả lời mấy vấn đề này nên thay đổi câu hỏi.
Hôm nay tâm trạng Nguyễn Hạo Thiên rất tốt nên trả lời: “Mẹ tôi nhận nuôi một cô bé.”
Anh dừng một chút, nói tiếp: “Là một họ hàng xa của nhà mẹ tôi, từ nhỏ không có ba mẹ, vẫn luôn ở nhà tôi, xem như cùng lớn lên với tôi, Nguyễn Duyệt vừa sinh ra thì bọn họ ở nước Mỹ.”
Trong lòng Tô Thiên Kiều có chút khác thường, Nguyễn Hạo Thiên suy nghĩ rồi giải thích nói: “Cô ấy là người rất cẩn thận.”
“Ồ.” Cô cúi đầu tiếp tục thu dọn chén đũa, cô nghĩ đến ba ngày sau có thể nhìn thấy đứa bé chưa bao giờ gặp qua kia thì trên mặt không khỏi nở nụ cười chờ mong, Nguyễn Hạo Thiên cúi đầu xem kế hoạch lại ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Thiên Kiều, khóe môi anh cũng không khỏi cong lên.
Buổi tối Tô Thiên Kiều giúp Nguyễn Hạo Thiên thay thuốc, mặc dù vết thương trên cánh tay anh đã đóng vảy, nhưng vết thương nhìn thấy lại giật mình đó nhắc nhở Tô Thiên Kiều những chuyện Nguyễn Hạo Thiên đã làm.
Không phải biết ơn anh bấp chấp nguy hiểm cứu mình, mà nhắc nhở mình phải cẩn thận anh.
Anh vẫn là tên ma quỷ của bảy năm trước, không có ai khống chế được anh, anh thà cá chết lưới rách cũng sẽ không cho kẻ địch được lợi.
Tô Thiên Kiều nghĩ đến đó thì không khỏi rùng mình một cái, cô giống như một bé thỏ trắng sống với cùng chú hổ già...
Sau khi thay thuốc xong thì Tô Thiên Kiều chuẩn bị đi tắm rửa mới phát hiện mình không mang theo quần áo, cô do dự một chút nói: “Tôi... Muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Nguyễn Hạo Thiên nhìn sắc trời, nhíu mày nói: “Lúc này cô muốn đi đâu?”