Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 97: Chương 97: Bảo bối, em sờ anh như thế làm gì?




Ngôn Mặc Bạch đi đến trước giường, kéo chăn bước tới, đem cô gái đang cuộn tròn thành một cục trên giường xách lên, đánh vào mông: “Nói! Em có biết em sai ở đâu không? Cái cô gái này, chính là cần ăn đòn. Ba ngày không đánh, lại muốn trèo lên ngói rồi.”

Tư Mộ gào khóc, la lên: “Em sai ở chỗ nào? Người ta thấy quần của anh đều mới tinh, muốn giúp anh giặt sạch sẽ để mặc! Tốt bụng lại không được báo đáp——”

“Em nói xem cả buổi chiều em ở đây làm cái gì? Đem toàn bộ gần một trăm cái quần lót của anh ra giặt, em cũng thật siêng năng!” Ngôn Mặc Bạch đánh hai cái, thấy da thịt trắng nõn của cô bị mình tạo ra dấu vết đỏ rõ ràng, vì vậy đem cô đè ở phía dưới gặm: “Cái người này muốn đem gia vây ở trên giường sao, không muốn ra ngoài phải không?”

Thật ra quần lót của Ngôn Mặc Bạch đều là hàng đặc biệt, cho dù sản xuất với số lượng lớn hay bao bì đóng gói đều được khử trùng. Ngôn Mặc Bạch là người thích sạch sẽ, nếu không sạch anh làm sao sẽ mặc?

Tư Mộ đem từng cái quần ra giặt, ngược lại thật sự là làm điều thừa rồi.

Tư Mộ nghĩ tới buổi trưa hôm nay đều lo lắng cho anh, thật vất vả mới tìm được chuyện để làm, lại bị cho là chuyện xấu, trong lòng vô cùng oan ức, bị Ngôn Mặc Bạch cắn mấy cái, ngọn lửa trong lòng cũng dần dần tăng lên. Thật sự không thể nhịn được nữa, lật người nhào tới Ngôn Mặc Bạch, há miệng ra cắn anh.

“Ngôn Mặc Bạch, anh là tên khốn kiếp! Không phải tại em lo lắng cho anh sao? Lúc anh đi ra ngoài mặt sa sầm, bộ dạng giống như một đi không trở lại, em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm. Em càng nghĩ càng lo lắng, nhưng mà lại không giúp được gì cho anh, chỉ có thể không ngừng kiếm chuyện để làm, để cho mình không thể rãnh rỗi, không để cho mình nhớ anh…..ô ô ô cái người khốn kiếp này còn đánh em, anh không phải là người!”

Tư Mộ càng nói càng uất ức, cùng Ngôn Mặc Bạch triền miên trên giường lộn qua lộn lại mấy cái, lại khóc lên.

Ngôn Mặc Bạch nghe những lời này, đau lòng ôm cô, cũng không dám cử động, mặc cho cô mở miệng cắn vai mình, trên cổ, vài chỗ đều đã để lại dấu răng ẩm ướt.

“Bảo bối, không khóc nữa! Là anh không tốt, anh không nên để em ở nhà một mình, ngoan……”Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ vào trong ngực dụ dỗ.

Chỉ có ở trên giường, vào lúc động tình, Ngôn Mặc Bạch mới có thể thâm tình như vậy, buồn nôn gọi cô là bảo bối.

Trước kia Diệp Nham thích gọi Tư Mộ là “bé con”, khi đó Tư Mộ cảm thấy mình như rơi vào hủ mật ngọt.

Bây giờ Ngôn Mặc Bạch gọi cô là “bảo bối”, Tư Mộ lại cảm thấy tim như run rẩy, thậm chí có chút đau. Nhưng mà cô lại thấy cực kì thuận tai.

Anh gọi cô bảo bối, cô vui mừng đến nỗi đau tim luôn rồi!

Tư Mộ hết cắn vai rồi lại chuyển sang cắn lên tai anh, ban đầu Ngôn Mặc Bạch chịu đựng không nói tiếng nào, nhưng lúc Tư Mộ cắn vào tai anh, hô hấp của Ngôn Mặc Bạch cũng dồn dập: “Bảo bối, đừng cắn….”

Thật sự đừng cắn!

Nơi đó rất nhạy cảm, nhảy cảm đến độ anh sợ mình khống chế không được, muốn em nhiều quá, lại làm em bị đau!

Tư Mộ cũng không phải cắn thật, chỉ để hàm răng không nặng không nhẹ khẽ ma sát trên viền tai anh, chỉ cần như thế này, Ngôn Mặc Bạch đã chịu không nổi. Bởi vì hơi thở ấm nóng đang phun vào tai anh, nóng đến mức khiến cả tim anh đều nóng lên.

“Mặc Bạch, anh nói xem, rốt cuộc anh làm cái gì?” Trong lòng đấu tranh một hồi, đúng vào lúc này, khi anh sắp rơi vào lửa tình, thì Tư Mộ hỏi lên.

Ngôn Mặc Bạch ôm lấy cô, tay có tiết tấu vỗ đều lên lưng cô, lời của cô vừa dứt, tay anh cũng dừng lại.

Rốt cuộc là làm cái gì?

Ngôn Mặc Bạch không biết có nên nói hay không, cô có thể tiếp nhận được hay không? Hay là anh nên nói như thế nào thì cô mới có thể tiếp nhận.

Trầm mặc, gian phòng rộng rãi yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của hai người. Mà hai người ở trên giường, cơ thể dính chặt lại với nhau, tim cũng đã đập cùng một nhịp.

Ngôn Mặc Bạch cầm cái chăn mà anh vừa ném trên mặt đất, đắp lên người bọn họ. Đem cô ôm vào trong lòng lần nữa, thậm chí còn chặt hơn. Một cái tay vuốt ve tóc trên đỉnh đầu cô, làm cho đầu cô đặt ở trước ngực anh.

Đầu Tư Mộ bị anh giữ chặt ở trước ngực, bên tai là nhịp tim đanh thép mạnh mẽ của anh.

Giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Anh buôn lậu súng ống đạn dược.”

Tư Mộ bị lời nói của anh làm cho hoảng sợ, đưa tay ra sờ mặt anh. Ngón tay mảnh khảnh trắng noãn vuốt qua lông mày anh, đi xuống mũi của anh, rồi tới môi…..

Ngôn Mặc Bạch há miệng, ngậm lấy ngón tay của cô đang để trên môi anh, mút mấy cái, Tư Mộ nhanh chóng rút tay về.

“Sao anh lại cắn em?” Đúng ra là ăn! Nhưng nói cắn so với ăn thì làm cô đỡ đỏ mặt hơn.

“Em sờ anh như thế làm gì?”

“……” Ngón tay của Tư Mộ ở trên người anh cọ xát hai cái. “Không phải anh nói anh buôn lậu vũ khí đạn dược sao? Cảm giác những thứ này chỉ có ở trong ti vi, cảm thấy thật xa xôi, rất hư ảo. Cho nên em muốn sờ một chút, xem một chút buôn lậu súng ống đạn dược đến cùng là dạng gì?”

Ngôn Mặc Bạch không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy.

Thật ra anh đã từng nghĩ, có một ngày, nếu cô phát hiện thân phận của anh, cô sẽ có phản ứng gì? Đoán chừng sẽ sợ hãi, sẽ bài xích, sẽ ghét, sẽ rời xa anh.

Đây cũng là nguyên nhân anh chậm chạp không muốn tiết lộ nửa câu về công việc của mình.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ bình tĩnh tiếp nhận.

Khi bàn tay nhỏ bé của cô dịu dàng di chuyển trên mặt anh, cảm giác mềm mại kia trực tiếp chạy thẳng đến đáy lòng anh.

“Em không sợ sao?” Tay Ngôn Mặc Bạch tiến vào bên trong ngực cô vuốt ve, hỏi.

“Sợ nha! Hôm nay anh đi ra ngoài một lát, em liền sợ anh gặp nguy hiểm, sợ anh bị thương. Giống như cái đêm hôm đám cưới vậy, anh bị thương nặng như vậy, chảy rất nhiều máu. Em vừa nghĩ tới hôm đó khi đưa anh vào bệnh viện, trong lòng em liền bất ổn. Anh nằm trên giường bệnh, em cảm thấy rất đau…..”Tư Mộ vùi đầu vào trước ngực anh, vẫn không ngẩng lên, ngửi được mùi vị nam tính trên người anh, giọng nói có hơi buồn buồn.

Đột nhiên Ngôn Mặc Bạch cảm thấy mơ hồ mềm lòng.

Chưa từng có một người nào mang theo cảm xúc như vậy nói với anh “Ngôn Mặc Bạch em sợ anh bị thương.”

Sau khi trải qua hình thức huấn luyện với cường độ như tự sát này, thiếu chút nữa anh cũng cho rằng mình làm bằng sắt, không biết đau. Cũng cho mình là Chiến thần bất bại, sẽ không có người nào có thể làm anh bị thương, cho dù bị thương, cũng không chết được.

Nhưng mà, cơ hồ một đầu ngón tay của anh cũng có thể nhấn chết cô gái mảnh mai trước mặt này, anh mới là người bị đau lòng.

Mặc dù cô bị anh ôm vào trong ngực, nhưng tay cô vẫn ôm ngang hông anh, giống như cô cũng đem anh bảo hộ ở trong ngực.

Cô nói, em sẽ đau lòng…….

Cô gái như vậy, làm sao Ngôn Mặc Bạch có thể không yêu cho được?

Trong bóng tối, con ngươi trong suốt của anh léo sáng, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Ý anh muốn nói, em không sợ con người của anh sao? Anh là người buôn lậu súng ống đạn dược…….”

Tư Mộ đột nhiên giãy dụa, từ trong ngực anh lộ ra cái đầu, ôm đầu của anh đưa tới trước mặt mình, bốn mắt nhìn nhau rồi cô bỗng nhiên cười khanh khách.

“Mặc Bạch, anh biết không? Em đã từng đọc một bộ tiểu thuyết, nam chính bên trong là xã hội đen, hơn nữa còn là giáo phụ (người đứng đầu) Mafia. Lúc xem bộ tiểu thuyết kia, bởi vì là truyện ra theo kì, nên em vẫn theo dõi hơn nửa năm, nhân vật bên trong truyện quả thật rất hấp dẫn. Thật ra Mafia Ý là có thật, khi đó em chỉ nghĩ, những giáo phụ Mafia, có phải cũng giống như vậy hay không, đẹp trai, thâm tình, lãnh khốc, vì yêu bất chấp tất cả? Nếu mà có, em hy vọng mình được giống nữ chính trong truyện biết bao……..”

Có một khoảng thời gian, say mê tiểu thuyết trên mạng. Mặc dù biết những thứ tình yêu kia đều là hư cấu, nhưng bọn họ lại rất tốt đẹp, cô không nhịn được cũng muốn mơ tưởng theo.

Bạn đang đọc Hào môn quyền thế được chuyển ngữ tại ***************.com. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

“Bọn anh cùng Mafia, cũng có chút quan hệ buôn bán qua lại.” Ngôn Mặc Bạch nghe cô nói một tràng dài, khóe miệng giương nhẹ, không nhịn được, tiết lộ cho cô một chút tin tức, “Giáo phụ Mafia lần này rất béo, không hề anh tuấn đẹp trai tí nào, không có dòng máu người Ý, lại còn rất háo sắc.”

Tư Mộ mở to hai mắt, bộ dạng không thể tin được.

Trời ơi, quả nhiên tất cả tiểu thuyết đều là do tưởng tượng ra, thực tế đều rất tàn khốc!

“Này, vậy còn người trước đó?” Tư Mộ chưa chịu từ bỏ ý định, cắn cắn môi hỏi.

“Trước đó? Ừ, giáo phụ đời trước ngược lại cũng được coi như là cao lớn đẹp trai đi!” Ngôn Mặc Bạch ngược lại nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bộ dạng nghiêm túc trả lời cô.

“Này, anh có thể dẫn em đi gặp một lần cho biết?” Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch, mắt to long lanh, trên mặt tràn đầy khao khát.

“Không thể!” Ngôn Mặc Bạch không hề suy nghĩ, quả quyết từ chối.

“Hừ! Hẹp hòi!”

“Em là muốn biết cái gì? Trai đẹp sao?” Con ngươi Ngôn Mặc Bạch quét về phía cô, lạnh lùng hừ hừ.

Mắt Tư Mộ sáng ngời khẽ chớp, cười hì hì ôm mặt của anh: “Còn có ai đẹp trai hơn anh sao?”

Ngôn Mặc Bạch vẫn thường bị ánh mắt của những nữ sinh ái mộ mình dõi theo, nhưng mà anh quá lạnh lùng, nên mới không có ai dám tiến lên thổ lộ với anh. Đây là lần đầu tiên anh nghe có người khen mình như vậy, mà còn là cô gái mình yêu. Vì vậy liền kiêu ngạo, trên mặt hiện lên tia ửng đỏ.

Hừ hừ, Ngôn Mặc Bạch nhìn nét cười ở đáy mắt cô, lật người đem cô đè ở phía dưới: “Gia không chỉ đẹp trai, mà còn rất có năng lực, có thể, làm!”

Trong đêm nay, Tư Mộ lại cảm nhận được thêm khả năng khác của Ngôn Mặc Bạch.

Ngày hôm sau, Tư Mộ dùng máy sấy làm khô một cái quần lót của Ngôn Mặc Bạch, để anh dùng bây giờ. Trong nhà không thể hong khô, mà hôm nay lại có mưa, cho dù có đem đi phơi cũng không được.

Ngôn Mặc Bạch vẫn phải đi xử lí công việc như mọi ngày. Hai ngày nay, mọi chuyện đều tới cùng lúc. Tiểu Cửu và Tiểu Trang cũng vội vàng tới sứt đầu mẻ trán. Ngôn Mặc Bạch là đại ca đương nhiên không thể mặc kệ được.

Tối hôm qua anh đã đồng ý với Tư Mộ sẽ không để cô ở nhà một mình, vì vậy hôm nay, khi đi ra ngoài, anh liền dẫn cô theo cùng.

Khi đang đi trên đường, Ngôn Mặc Bạch dặn Tư Mộ: “Em có thể đi sang chơi ở phòng 1817 kế bên, nhưng mà không được đi quán bar nữa, cũng không được đi đua xe. Đói bụng thì kêu phòng ăn bên kia đem qua. Ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”

Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch một cái, âm thanh buồn bực nói: “Em không đi tìm Vưu Ưu. Em đi theo anh…….”

Trong mắt Ngôn Mặc Bạch thoáng qua một tia kinh ngạc, trầm mặc một hồi, gật đầu đồng ý.

Thật ra anh ở chỗ đó xử lí tài liệu, có lúc lên tiếng ra lệnh, cho dù có Tư Mộ ở đó cũng không làm chậm trễ công việc của anh.

“Đến lúc đó em đừng rãnh rỗi nhàm chán, lại muốn đi sang phòng 1817 chơi.”

Ngôn Mặc Bạch cũng hiểu rõ tính tình của Tư Mộ, vào lúc cô yên tĩnh thì ngoan vô cùng, một hai ngày không ra ngoài cũng có thể yên bình sống. Nhưng có lúc lại quậy ầm ĩ muốn đi chơi, giống như con ngựa hoang bị mất cương vậy.

Thật là lúc thì yên tĩnh, lúc lại hoạt động chạy nhảy như thỏ.

Tư Mộ cầm sách trên tay giơ lên, mặt đắc ý: “Em mang theo sách học. Anh nghĩ em đi chơi thật sao?”

Đã mấy ngày Tư Mộ không có đọc sách, thành tích ở trường coi như tạm được, mặc dù gả vào Hào môn, nhưng mà cũng không thể bỏ bê việc học, nắm giữ kiến thức, mới có thể thay đổi số phận.

Vì thế cô quyết định học tập chăm chỉ. Cô muốn thi đỗ làm nghiên cứu sinh ngành kinh tế học, ở nhà tự học. Trái lại Ngôn Mặc Bạch cũng không có nói gì, dù sao vợ của mình muốn học thêm chút kiến thức, cũng không phải là không tốt.

Hai người vào phòng 1818, Ngôn Mặc Bạch ngồi làm việc, Tư Mộ thì đọc sách.

Lúc đầu mới biết Ngôn Mặc Bạch, cảm thấy anh ít nói, lạnh lùng, có lúc yên tĩnh khó gần, nhưng bây giờ thấy bộ dạng vùi đầu chăm chỉ làm việc của anh, thật sự rất đẹp.

Ngôn Mặc Bạch đẹp trai, Tư Mộ vẫn luôn thừa nhận. Nhưng giờ phút này anh lại đẹp đến nỗi khiến cô hận không thể nhào qua ôm lấy anh.

Thấy tài liệu chất đống như núi, thở dài, vẫn là quên đi!

Tiếp tục đọc sách……..

Nhưng mà, cái vần đề này……cô nghiên cứu mấy lần vẫn không hiểu nổi. Ngẩng đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch một chút, vẫn vùi đầu vào đống tài liệu.

Thôi, cái vấn đề này giữ lại, không đọc.

Một vấn đề không hiểu, liền kéo theo nhiều cái vấn đề phía sau.

Tư Mộ thấy đau đầu vuốt vuốt mái tóc, thôi, không muốn đọc sách nữa!

Vậy thì nhìn Ngôn Mặc Bạch đi!

Hình như anh cũng gặp phải vấn đề khó khăn? Lông mày anh tuấn nhíu lại, nhưng mà vẫn rất đẹp. Cảm giác môi mím lại, càng thêm đẹp mắt. Đường cong của chiếc cằm cương nghị, cũng vẫn rất đẹp.

Chống cằm ngồi trên ghế sô fa, trong đôi mắt tỏa ra hồng tâm , thiếu chút nữa nước miếng cũng chảy ra.

“Em đói bụng sao? Nhìn anh còn chảy nước miếng——” Âm thanh Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt nói tới.

Tư Mộ vội vàng lau khóe miệng, cười hắc hắc: “Ai bảo anh có bộ dạng xuất sắc khiến người ta muốn ăn như vậy?”

Ngôn Mặc Bạch nghe vậy, ánh mắt đảo qua, hừ hừ: “Em nói cái gì?”

Giọng nói của anh như vậy chính là có tín hiệu nguy hiểm rồi.

Tư Mộ ngoan ngoãn im miệng.

Lúc này của phòng bị gõ vang, “Vào đi!”

Lệ Hỏa đi vào, nhìn thấy Tư Mộ đang ngồi ở ghế sô fa, muốn nói lại thôi.

Ngôn Mặc Bạch cau mày, âm thanh có chút lạnh lùng: “Nói đi!”

Tư Mộ cũng cảm thấy hình như Lệ Hỏa có điều kiêng kị, vì vậy đứng lên: “Em đi sang kế bên tìm Vưu Ưu chơi.”

“Ngồi xuống!” Giọng Ngôn Mặc Bạch càng lạnh hơn, khiến Tư Mộ vừa đứng thẳng người liền dừng lại. Cô nghi ngờ nhìn về phía anh. Chỉ nghe Ngôn Mặc Bạch nói: “Không có người ngoài, cậu nói đi.”

Sắc mặt Lệ Hỏa bình tĩnh: “Diệp Nham vẫn lén lút gây chuyện, phá hư giao dịch của chúng ta. Đại ca, có đi giết anh ta hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.