Một căn phòng khác trong biệt thị, Sở Kỳ bị an bày nghĩ ngơi ở nơi nào, mà Thanh Thanh và Vưu Ưu lại ở cách phòng cô khá xa.
Phòng Sở Kỳ rộng lớn, rộng rãi đến nỗi bọn họ không tin đây là phòng dành cho khách, mà không là phòng ngủ chính.
Vừa mới vào cửa, cô chỉ nhìn lướt qua, lập tức quay đầu nhìn Tề Dự phía sau: "Anh xác định nơi này để cho tôi ngủ?"
Sở Kỳ lại nhìn lướt qua bố trí bên trong, mỗi một chỗ trưng bày đều sa hoa sang quý, vì thế lại xác định, nơi này không là khách phòng.
Chẳng lẽ là phòng Cố Khuynh?
MàTề dự bị hỏi cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng ở cửa, "Sở tiểu thư, nơi này chính là vì phòng chuẩn bị cho cô. Muốn cái gì hãy nói với tôi."
Đây chính là Cố thiếu phân phó, làm sao có thể không xác định được?
Sở Kỳ xoay người liền đi tới ngưỡng cửa, nói: "Thôi, tôi đi chen lấn cùng Thanh Thanh, tôi lạ giường buổi tối ngủ không được, có thể tán gẫu cùng với các cô ấy."
Tề dự che ở cửa, "Sở tiểu thư, đừng làm cho tôi khó xử."
Sở Kỳ chỉ biết đây là tên khốn khiếp Cố Khuynh cố ý an bày, hừ!
"Anh tránh ra!" Sở Kỳ muốn xông ra ngoài, nhưng mà nhìn thấy anh ta che ở cửa, giống một tên thần giữ cửa, cô xông như vậy chỉ có thể giống như trứng chọi đá
"••••••" Tề dự một chút biểu cảm cũng không có, một câu nói cũng chưa nói, chính là không nhường!
Sở Kỳ thất bại buông xuống, thở dài: "Thôi, anh đi ra ngoài đi, tôi ngủ!"
Tề dự lui một bước, xem cô đóng cửa.
Sở Kỳ nhìn lỗ nhỏ trên cánh cửa vài lần, đều gặp Tề dự vẫn như thần giữ cửa đứng ở trước, chút xíu nữa cô phát điên lên rồi.
Cố khuynh tên biến thái này, người dưới tay anh sau lại cũng biến thái như vậy?
Nhận mệnh ở trong này ngủ đi!
Sở Kỳ trừng mắt cánh cửa, sau đó đem cửa khóa trái. Như vậy mình có thể ngủ giấc an ổn rồi?
Nhưng là chờ khi cô tắm xong, trùm khăn tắm đi ra sau, lại phát hiện trên giường một bộ dáng lười nhát, hai tay gối ở sau ót, ánh mắt nhìn về phía cô.
Người trên giường, không là Cố Khuynh thì là ai?
Hai tay Sở Kỳ ôm ở trước ngực, một mặt phòng bị nhìn anh hỏi: "Sao anh lại ở trong phòng này?" Rõ ràng khóa trái rồi? Chẳng lẽ người này xuyên tường được sao?
"Này là phòng anh, anh muốn đi ngủ, đương nhiên lại ở chỗ này rồi!" Tầm mắt Cố Khuynh ở trên thân thể cô tuần tra một vòng, đáy mắt nổi lên tia sáng, hiển nhiên thật vừa lòng thứ mình nhìn đến rồi.
Đứng lên cởi áo đi vào phòng tắm, lúc bước qua người Sở Kỳ, đem quần áo vừa cởi nhét vào trong lòng cô.
Sở Kỳ nhảy dựng lên, nổi giận nói: "Cố Khuynh anh cái người khốn khiếp này, tôi vừa tắm rửa xong, quần áo bẩn thỉu của anh, sao lại quang lên người tôi?"
Vừa rồi mới tắm rửa cho thân thểm mềm mại trắng mịn của mình, hiện tại bị anh làm như vậy, cô không nhảy lên mới là lạ.
Trên quần áo anh có mùi khói do nướng, mùi bùn do lắn lộn trên mặt đất, mùi máu tươi của chém giết, những thứ này đều làm cô thật sự ghê tởm. Bất quá mùi vị hỗn tạp này, lại không thể nào áp chế được mùi hương đặc biệt của anh. Đại khái là một loại mùi nước hoa, từ trước đến nay cô chưa ngửi qua, chỉ có trên người anh mới có. Mùi hương thật nhẹ, lại rất dễ ngửi.
Mùi hương như vậy làm cho Sở Kỳ hoảng hốt một chút, mới đem quần áo vứt ra khỏi người mình
Mà Cố Khuynh thấy quần áo bị đập một cái cũng không giận, thậm chí trong giọng nói còn mang theo ý cười: "Nếu không, em lại tắm một lần nữa?"
Hai tay Sở Kỳ ôm trước ngực đứng ở nơi đó trừng mắt nhìn bóng lứng anh, bất cứ như thế nào dáng người và diện mạo củaCố Khuynh đều rất hoàn mỹ. Mà thân thể anh trần truồng, Sở Kỳ có thể thấy đôi chân thon dài của anh, eo nhỏ, lưng rộng lớn, tất cả đường cong đều hoàn mỹ nhu vậy, hoàn mỹ đến nỗi cô đã từng nhìn qua vô số mỹ nam, thiếu chút nữa đã chãy máu mũi rồi
Khốn khiếm, rất mạnh rồi ! Anh ta còn mời cô đi vào tắm rửa cùng nhau?
Thời điểm Sở Kỳ thấy Cố Khuynh đi vào phòng tắm, quay đầu cười như không cười thấy Sở Kỳ đáng liếc mình, anh lập tức cúi đầu.
Mặt đều đỏ!
Yên lặng sờ mũi, thật sự chảy máy mũi rồi !
Sở Kỳ chạy hai ba bước tới ngưỡng cửa phòng tắm, một phen đá văng cửa, đem đem vòi sen xối rửa người đang sửng sốt bên trong, "Em tiến vào làm chi?"
"Không phải anh bảo tôi vào tắm rửa sao?" Sở Kỳ ở bất cứ giá nào, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cùng anh thế này. Cô cũng không muốn đợi lát nữa lại nhìn mĩ nam tắm cái gì, mĩ nam cũng không phải chỉ xem có thể thỏa mãn, càng xem càng đói khát đói khát? Cùng với chờ một chút bị động đưa vào miệng cọp, không bằng chủ động một chút.
Vì thế cứ như vậy, hai người trong phòng tắm chiến đến trời gần sáng mới về giường.
Sở Kỳ không còn sức lực đẩy anh, hỏi: "Người tối nay có phải nhằm vào Ngôn Măc Bạch đúng không?" Đứa ngốc đều có thể nhìn ra, huống hồ cô không phải là đứa ngốc .
"Mau ngủ!" Cố Khuynh ôm chặt cô, "Nếu như còn sức lực nói chuyện, chúng ta cứ tiếp tục - - "
Sở Kỳ dùng sức không nhiều nắm lấy lỗ tai anh, "Anh nghĩ rằng tôi và anh là ở chổ đánh nghe lén các anh nói chuyện sao? Tôi bất quá là quan tâm chị em gái tôi mà thôi. Anh nhìn Ngôn Mặc Bạch, hai ba ngày là có việc, thân thể có vấn đề, chính là gặp ám sát đánh lén. Anh nói tôi yên tâm đưa chị em gái của mình cho ánh ta như thế nào?"
Cố Khuynh hừ hừ: "Em lo lắng cũng là sợ cô ấy là nàng dâu góa chồng, hơn nữa bây giờ còn mang thai đứa nhỏ chứ gì."
"Cho nên tôi càng không yên lòng!" Sở Ky bĩu môi oán giận: "Ta nói các anh có thể đừng trêu chọc nhiều chuyện như vậy được không? An toàn qua ngày thật tố, cả ngày đánh giết, Tư Mộ từ nhỏ đã là công chúa đặt ở lòng bàn tay, làm sao chịu được? Không bị hù chết mới là lạ!"
Bàn tay to lớn của Cố Khuynh ở trên mặt cô, "Mau ngủ! Em chính là chuyện mình còn lo chưa xong, lại quan tâm chuyện người khác."
Lời này Sở Kỳ không thích nghe, lúc này phản bác: "Cái gì là người khác? Đó là chị em gái của tôi! Chị em gái tốt nhấtKhông phải người ngoài!"
"Cô ấy tính là chị em tốt nhất của em, cô ấy cũng có chồng quan tâm, không tới phiên em!" Cố Khuynh nhắm mắt lại ôm sát nàng: "Nếu như em cũng rãnh rỗi, vậy sinh cho anh đứa bé để chơi đùa?"
Sở Kỳ cắn anh một cái, "Ai muốn sinh cho anh? Còn muốn sinh cục cưng chơi đùa sao? Bản thân anh chơi đùa thì thôi! Không có lương tâm!"
Vốn là Sở Kỳ muốn ở nơi này thăm dò Cố Khuynh, hỏi rõ lai lịch và mục đích của những người đêm ay, cô cũng là có ý tốt muốn giúp Tư Mộ! Làm chị em tốt nhất, không thể để chị em tốt nhất của mình bị người khác khi dễ?
Trước kia "Lăng Vũ" gặp chuyện, cô bất lực, chỉ có thể lo lắng suông ở một bên, còn mắt thấy Tư Mộ bán mình cho hôn nhân, dùng một đời hạnh phúc đi cứu "Lăng Vũ", tuy rằng hiện tại Ngôn Mặc Bạch đối với Tư Mộ không tệ, nhưng mà vẫn còn cảm thấy áy náy trong lòng.
Lúc này đây, cũng không phải là chuyện khủng hoảng kinh doanh, chuyện hắc đạo cô có thể nắm trong tay một hai rồi. Dù sao gia tộc của mình chính là thế lực hắc đạo, ở thành phố A tuy rằng chỉ có thể đặt song song với các bang phái khác, sau khi Đường Môn cùng Thanh Bang bị hủy, thế lực nhà cô càng ổn định rồi.
Nhưng mà Sở Kỳ cũng biết, lai lịch những người đêm nay nhất định không nhỏ, biết Ngôn Mặc Bạch còn dám đối địch với nah, nhất định là thế lực không thể dể dàng động thủ. Cho nên thế lực nhà mình ở thành phố A, không thể đến giúp đỡ Tư Mộ rồi.
SỞ Kỳ mệt mỏi một ngày, nhưng mà khi cô nhắm mắt lại, trong lòng vẫn là nghĩ đến một chuyện.
Lăng Thần, anh ta mới có thể giúp Tư Mộ!
Lăng Thần là người cha nhận nuôi từ nhỏ. Lúc anh ta 9 tuổi được cha đem về, đưa anh ta đi học, dạy anh ta mọi chuyện, anh ta thông minh, lúc 16 tuổi đã học xong, liền bắt đầu gánh chuyện bảo vệ Sở Kỳ.
Khi đó Sở Kỳ mới 10 tuổi, bộ dáng rất xinh xắn, lại rất thích tiểu ca ca. Cũng thật quấn quít lấy anh ta, có đôi khi buổi tối trời mưa sét đánh, cô sợ hãi, Lăng Thần sẽ đi vào phòng ngủ giúp cô, mà cô còn tính muốn anh lên giường ôm cô ngủ ••••••
Mãi cho đến khi Sở Kỳ 16 tuổi, đột nhiên có một ngày, người bên cạnh cô đã bị thay thành người khác, mà cái người ca ca xinh đẹp lợi hài, khi đó liền biến mất, chưa từng xuất hiện lại.
Nàng khóc rống một tuần, sở phu đau lòng con gái, mới nói cho cô là Lăng Thần muốn đi ra ngoài rèn luyện thực tế, chờ anh ta làm xong sẽ trờ về.
Tuần trước, nhận được một hộp ký gởi từ nước ngoài, cô biết đó là của Lăng Thần gởi tới
Cho là cha luôn gạt cô, cô vẫn vụng trộm phát hiện được nguyên nhân năm đó Lăng Thần rời đi, cũng biết hiện tại anh ta ở nơi nào.
Italy Mafia •••••• mới có thể loại bỏ phiền toái giúp Tư Mộ?
Mang theo ý nghĩ này, Sở Kỳ mới có thể an tâm nhắm mắt tiến vào trong mộng.
Có bài mới Re: [Hiện đại] Hào môn quyền thế: Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ [115/268] - Điểm: 12
Chương 116: (tt)
Sáng ngày thứ hai, Tư Mộ thức dậy từ trong lòng Ngôn Mặc Bạch.
"Rời giường thôi !" Tư Mộ thúc anh.
"Uhm - -" Ngôn Mặc Bạch miễn cưỡng lên tiếng, mới hơi mở mắt. Thấy vợ mình nằm sấp trong lòng anh cọ cọ không cho anh ngủ tiếp.
Trong nắng sớm anh vừa tỉnh lại dung nhan vẫn tuấn mỹ như thường, nhếch môi cười đến thỏa mãn sờ đầu cô "Vợ ngủ không được sao? Bây giờ còn sớm ngủ thêm một chút đi."
Tư Mộ sờ đồng hồ báo thức bên cạnh: "Anh xem, đã bảy giờ rưỡi rồi. Mau rời giường đi!"
"Chúng ta dậy sớm như vậy làm gì? Đầu bếp phụ trách còn chưa có rời giường đâu! Chưa có bữa sáng ăn!" Ngôn Mặc Bạch vỗ lưng cô, dỗ cô giống như dỗ một đứa bé ngủ.
Bọn họ thức dậy sớm, nhưng mà huấn luyện bình thường trở về cũng rất trễ, cho nên đầu bếp sẽ không dậy sớm làm điểm tâm cho bọn anh, thường đúng chín giờ mới có điểm tâm
"Tự mình em làm!" Lúc ở nhà không phải là do cô làm đồ ăn sáng sao? Chẳng lẽ một bữa cơm còn khó được cô? Không tin đầu bếp không dậy nổi, bọn họ liền không có cơm ăn.
"Em xác định em muốn tự mình ra tay sao? Em có biết nơi này có bao nhiêu người không?" Ngôn Mặc Bạch đè đầu cô lại, không cho cô làm lại ép buộc nói: "Ngoan ngoãn ngủ lập tức sẽ có điểm tâm ăn. Có sẵn, không cần em làm, hơn nữa mùi vị cam đoan có thể sánh bằng Autumn."
Tư Mộ ngoan ngoãn nằm xuống!
Cô quên nơi này có nhiều người như vậy rồi. Nếu là muốn chuẩn bị bửa sáng cho bốn năm người, cô cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà trong căn biệt thự này, cạnh cô còn có năm người chị em, hơn nửa còn có anh em của anh, trong ngoài cũng mười người, làm xong bửa tiệc sáng này, đoán chừng cô sẽ mệt chết mất, thôi, vẫn là đừng tìm mệt mỏi tốt hơn.
Bất quá hiện tại cô giống như không ngủ lại được, giương mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, thấy người này nhắm mắt lại đang ngủ.
Tư Mộ có chút đau lòng sờ mi, mắt, môi của anh, anh quá mệt rồi! Tối hôm qua kịch chiến như vậy, lại xông đi nguy hiểm như vậy.
Chính là trải qua một lần, bọn cô cảm thấy sắp bị hù chết, mà anh đã trải qua nhiều như vậy, anh sẽ sợ sao?
Là thói quen của anh sao?
Thói quen, có phải cũng không biết sợ sao?
Nhưng mà, dù anh không biết sợ, cô vẫn cảm thấy đau lòng, đau lòng muốn chết.
Trong khoảng thời gian này cô ăn không ngon ngủ không yên, mà anh cũng bị cô ép buộc nhiều, dường như gầy một chút, mỹ quan tuấn mỹ gầy đi một ít, bộ dáng càng lạnh lẽo. Nhưng mà, Tư Mộ biết, trong lòng anh đối với cô vẫn nóng hừng hực.
Đụng lên hôn một cái, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại, dựa vào ở trong lòng anh.
Sáng sớm, vừa tỉnh lại mở mắt ra, có thể thấyanh, nsau đó làm nũng muốn một nụ hôm buổi sáng. Buổi tối ôm chen lách ở trong lònganh đi vào giấc ngủ, ngủ không được , có thể tùy ý sờ anh, yêu thương anh, cuộc sống , như vậy , thật sự rất hạnh phúc rồi.
Nếu, nếu anh có thể rời đi cái nghề nguy hiểm kia, an toàn cùng cô qua ngày, vậy thì càng hạnh phúc rồi. Giống tối chuyện tối qua vậy, cô thật sự không nghĩ sẽ trả qua lần thứ hai, dù tính là anh luôn chiến thắng, cô cũng không hy vọng anh sẽ trải qua một lần nào nữa.
Nhưng mà,cô dự cảm tiếp theo, dường như càng nguy hiểm, cả trái tim bắt đầu nhảy lên nổi lo sợ bất an.
Thức giấc lần nữa là do Ngôn Mặc Bạch gọi.
"Vợ à, dậy ăn sáng đi." Ngôn Mặc Bạch đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện tại trước giường cô.
Tư Mộ mơ màng mở mắt, "Anh rời giường khi nào thế? Vì sao không gọi em?" Ngay cả bản thân cô ngủ khi nào cô cũng không biết rồi.
"Mau đứng lên ăn bữa sáng đi!" Ngôn Mặc Bạch giúp cô lấy quần áo đến, đem cô từ trong chăn ra, sau đó giúp cô mặc quần áo. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, còn nói: "Uhm, đúng rồi, trước bửa sáng để cho giáo sư Edward kiểm tra cho em một cái đi.”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tư Mộ đã có thói quen được anh hầu hạ như vậy, giống như là theo lẽ thường phải làm như vậy, cứ như vậy tự nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của anh
Trải qua kiểm tra, sau khi người có quyền uy trả lời, cuối cùng mới yên tâm.
Lúc hai người xuống lầu, dưới lầu đã ngồi quanh hai bàn lớn. Cũng là nơi đủ lớn, bằng không thật sự không có nơi nào chứa nổi.
"Dì Mộ Mộ, cái sandwich chân giò hun khói này làm ăn rất ngon- -" Vưu Ngư một tay cầm sandwich, trước mặt còn để một ly sửa, hưng phấn gọi Tư Mộ. Hiển nhiên chuyện tối hôm qua, không có lưu lại di chứng đối với tiểu gia hỏa này , hiện tại cảm xúc rất tốt, một chút dấu hiệu bị dọa cũng không có, nhưng mà so với người lớn còn lợi hại hơn.
Tư mộ bị Ngôn Mặc Bạch ôm, trực tiếp mang cô đến một bàn khác, cách rất xa vị trí Vưu Ngư
"Bên kia không còn chỗ sao?" Tư Mộ vừa mới cùng Vưu Ngư và mấy chị em chào hỏi xong, đã bị anh cưỡng chế mang đến nơi này.
Rời khỏi! Bàn bên kia có rất nhiều người quen không được sao? Ở đây tất cả đều là đàn ông, cũng không quen biết, cô là một cô gái ăn trong này, sẽ nuốt không trôi!
Nhưng là hiển nhiên Ngôn Mặc Bạch không chút nào lo lắng đến cô, trực tiếp cho người giúp cô bửa ăn sáng.
Tư mộ trợn mắt nhìn anh, sau khi chờ đồ ăn sáng bưng lên, cô vẫn ăn hơn phân nữa, nguyên nhân chính là tay nghề người đầu bếp này thật sự rất ngon!
Sau khi ăn bửa sáng, vài người cũng trử về rồi.
Đêm qua săn bắt thú hoang dã, vẫn cứ mang về không tổn hao gì. Mấy người này muốn trở về anh thịt rừng thịt hươi gì đó, trước đó đã bị bọn họ để lên xe, hơn nữa bọn họ săn thú thường cũng có kỹ xảo, con mồi bị mang về, chỉ là bị thương ở chân mà thôi, căn bản không có chết, cho nên không cần lo lắng để lâu không còn tươi ngon.
Các nàng đều tự phân chia, Cố Khuynh phái người đưa các cô về nhà
Tư Mộ nhìn thấy trên xe nhiều thứ như vậy, cười tủm tỉm nhìn Ngôn Mặc Bạch: "Một chút chúng ta trở về nha ba mẹ ăn cơm trưa đi!"
Mang theo những món ăn hoang dã có một nữa là muốn mang trở về nhà họ Phó cho ba mẹ mình ăn, lúc trở về thuận tiện ghé ngang đưa ba mẹ. Hơn nữa xác định đứa bé có thể giữ, cô muốn trở về nói cho ba mẹ tin tốt này.
Ngôn Mặc Bạch không có ý kiến, sau khi đỡ cô lên xe, cấp cho Tiểu Cửu một ánh mắt, Tiểu Cửu ngầm hiểu nghiêm túc gật đầu, sau đó Ngôn Mặc Bạch lái xe rời đi.
Lúc ở trên đường, Tư Mộ liền gọi điện thoại về nhà mẹ đẻ, nói trưa sẽ đi về ăn cơm, hơn nữa không cần mua đồ ăn, cô có mang theo đồ ăn đem qua. Bây giờ mỗi ngày đều ăn cơm ở nhà họ Ngôn, cho nên Tư Mộ gọi điện thoại cho nhà họ Ngôn bên kia, là dì Ngô tiếp điện thoại, nói cho hay cô hôm nay về nhà mẹ đẻ ăn cơm, không cần nấu cơm cho bọn họ , bất quá cơm chiều phải đi về ăn, dì Ngộ biết có chút thịt huơi, hưng phấn liền nói buổi tối sẽ làm món ngon bồi bổ thân thể Tư Mộ.
Tư Mộ cười, đoán chừng ba mẹ bên kia biết nàng mang thai, về sau ăn ngon khẳng định bị ép đến phun ra. Tư Mộ có một loại cảm giác đến một ngày sẽ sợ ăn cái gì liền cảm thấy phiền muộn.
Quả nhiên, lúc về đến nhà họ Phó, Ngôn Mặc Bạch đem những thứ này để ở phòng bếp, liền nghe thấy mẹ vợ mình nôn nóng tìm cái gì.
"Mẹ, mẹ vội vã tìm gì thế?" Ngôn Mặc Bạch thấy bà vừa xông tới liền bắt đầu lục tung tủ lạnh, hỏi
“Khà khà, Mộ Mộ đã có thay, mẹ muốn làm bà ngoại ha ha ha, mẹ muốn làm chút đồ ăn ngon bồi bổ Mộ Mộ." Ngôn Mặc Bạch âm thầm vỗ trán, mẹ vợ luôn cao quý nho nhã, cư nhiên cũng có một mặt như vậy sao? Xem ra đứa nhỏ nàycó lực ảnh hưởng rất lớn!
Ở trong lòng Ngôn Mặc Bạch lại thêm chán ghét đứa bé này, còn chưa có sinh ra, đã được nhiều người thích, về sau còn có đất cho anh dung thân nửa hay sao?
Ngôn MẶc Bạch quay đầu nhìn thoáng qua mẹ vợ đáng rất bận rộn, lễ phép đi lên hỏi: "Mẹ, con có thể giúp gì không?"
"Không cần, con trở về phòng khách ngồi xem tivi đi, nơi này một mình mẹ là đủ rồi!" Tô San chỉ lo miếng thịt hươi trong tay, trong đầu suy nghĩ nên làm như thế nào mới bổ, nên để thêm chút thuốc bổ, phụ nự có thai ăn vào sinh con ra mới thông minh xinh đẹp, nào còn có tâm trí để ý đến Ngôn Mặc Bạch chú. Giờ phút này anh còn muốn nói giúp đỡ gì, đoán chừng bà còn ngại bị anh làm cho vướng bận!
Ngôn Mặc Bạch bị mẹ vợ dùng khẩu khí ghét bỏ “Đuổi!” ra khỏi nhà bếp, nhất thời cảm thấy đứa con trai này sinh ra, thật sự là rất đáng ghét rồi.
Trở về anh nhất định phải tìm mẹ đứa nhỏ bồi thường mới được.
Ôm tâm tình như vậy, Ngôn Mặc Bạch đi tới phòng khách, nhưng là trong phòng khách anh thấy..?
Vợ mình bị cha vợ ôm vào trong ngực, giống như dỗ giành đứa bé yêu quý, hai người cầm một quyển sách dạy trẻ em vừa đọc vừa cười tủm tỉm.
Tay Ngôn Mặc Bạch nắm chặt thành nắm đấm, có loại cảm giác giống như vợ mình bị một tên tiểu gia hỏa chiếm đoạt, hơn nửa giờ phút này anh lại bất lực như vậy.
Anh tức hộc máu, lại chỉ có thể yên lặng nuốt xuống, sau đó làm bộ mỉm cười hạnh phúc đi tới, nhìn vợ mình cùng cha vợ nói: "Hai người đọc gì vậy?"
Chính là biết rõ còn cố hỏi!
"Ngôn Mặc Bạch, anh xem ba em thật chu đáo, đã sớm mua sách dạy con về, làm giống như lần đầu tiên nhìn thấy sách dạy như vậy.” Tư Mộ thấy Ngôn MẶc Bạch đã đi tới, nụ cười trên mặt thật quỷ dị, vì thế cô đem sách trên tay mình giơ lên, mở hình vui, muốn anh bật cười.
Ngôn Mặc Bạch đi qua ngồi kế bên hai cha con bọn họ, thuận thế đem Tư Mộ ôm vào lòn mình, xoa xoa đầu cô, trên mặt treo một nụ cười yêu thương.
Ngôn Mặc Bạch cảm thấy bản thân có chút ngây thơ buồn cười, đó là cha mẹ vợ của mình, sống 22 năm, lúc anh còn chưa gặp vợ mình, người đàn ông này nâng cô ở trong lòng bàn tay yêu thương như bảo bối. Nhưng mà, lúc Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy vợ mình ru rú ở trong lòng lòng người đàn ông này, trong lòng vẫn không thoải mái. Cho dù người đàn ông này, là cha của vợ mình, là cha vợ của chính mình, anh vẫn khó chịu.
Luôn cho rằng con gái là bảo bối, chỉ cần cô muốn mặt trang, ông ta tuyệt đối sẽ không hái sao cho có, có thể nói là sủng đến cực hạn. Nhưng là hôm nay, bảo bối của mình bị một người con trai ôm chẳng kiêng nể , danh chính ngôn thuận kéo người từ trong lòng ông, Phó Minh Vũ ông cũng bị mất hứng, dù đây là một người con trai khác, là chồng của con gái bảo bối của mình, là con rễ ông, ông cũng vẫn mất hứng.
Lúc Phó Minh Vũ cùng Tư Mộ nói chuyện phiếm, nụ cười treo trên mặt chưa từng giảm, nhưng mà từ khi Ngôn Mặc Bạch kéo Tư Mộ từ trong lòng mình qua bên anh, trên mặt ông vẫn treo một nụ cười, nhưng mà, đây là nụ cười hờ hững, không có chút lo lắng.
Mà Tư Mộ vẫn không phát hiện ra chút gì, hai người đàn ông bên cạnh mình, trên mặt đã sớm đầy vạch đen, trước đó còn là ánh nắng tươi sáng, ngay sau đó là mây đen dày đặc.
Cầm sách lật, ngược lại không hiểu, lại đi qua hỏi cha mình.
Phó Minh Vũ cuối cùng cũng tìm được tình cảm, cười tủm tỉm giải đáp kỹ càng lại rất nghiêm túc.
Mà Ngôn Mặc Bạch giống như là bị vứt bỏ. Vòng tay trên eo cô, ở chổ cha vợ không nhìn thấy, vụng trộm cù Tư Mộ một chút.
Biết cô sợ ngứa nhất, muốn trừng phạt cô có vấn đề không hỏi bác học đa tài là chồng đang ôm cô, mà đi hỏi người bên cạnh, dù rằng người này là cha cô, anh cũng cảm thấy khó chịu
Tư mộ gắt gao cắn môi, chịu đựng không để bản thân cười lên tiếng.
Ngôn Mặc Bạch khốn khiếm, cư nhiên lại trả thù, biết cô sợ ngứa còn cù cô! Tư Mộ âm thầm thề, đêm nay trở về, nhất định phải làm cho anh hỏa khí lên cao, lại không cho anh phát tiết, nghẹn chết anh!
Tư Mộ nhìn mặt ba mình nghiêm túc giải thích vấn đề, mặt mày tự tin phấn khởi, trong lòng một trận chua xót
Từng được ông yêu thương như vậy, nhanh như vậy lại lập gia đình, ba ba, khẳng định ông rất thương tâm đau khổ rồi?
Nghĩ, chóp mũi Tư Mộ chua xót. Nghĩ về sau phải thường xuyên trở về bồi bổ bọn họ, sau khi sinh đứa nhỏ, cũng muốn trở về bồi bồi bọn họ, liền tính đem đứa nhỏ cho bọn họ giữ, cũng có thể làm cho cuộc sống bọn họ thêm vui.
Tư Mộ khịt khịt mũi, trừng mắt với Ngôn Mặc Bạch, đặc biệt với tên khốn này, về sau đứa nhỏ sau khi sinh ra, nhất định không thân thiết với anh, hừ!