Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 160: Chương 160: Chương 151: Em có muốn xem video về lần đầu tiên của chúng mình không?




Mấy chị em hóa bi thương thành sức mạnh ăn uống, một bàn lớn đầy thức ăn ngon, ăn uống thả ga đến khi nào cái bụng to ra mới thôi.

“Này, chúng mình gọi nhiều như vậy, có thể ăn hết sao?” Trong mấy chị em, Thanh Thần ăn cái gì cũng rất lịch sự, không như ba người còn lại có thể ăn nhiều như vậy.

Thấy một bàn lớn tràn đầy thức ăn, Tư Mộ còn nói với người phục vụ những ngón ăn đó đều cho nhiều hạt tiêu một chút, sáng sớm không nhịn được đã nghĩ tông cửa xông ra rồi.

Ba người này không phải chị em tốt của cô mà là “trư yêu” sao? Sao có thể ăn nhiều thứ như vậy? Do mang thai sao?

“Ăn không hết cũng phải ráng mà ăn cho hết! Tóm lại là không thể lãng phí. . . . . .” Diêu Dao nhét một miệng đầy thức ăn, bị nghẹn, sau đó uống một hớp súp lớn trước mặt để nuốt xuống. Nghe thấy Thanh Thần nói vậy..., cô vừa vỗ ngực cho thuận khí, vừa nói.

Sở Kỳ đưa cho Thanh Thần một cái càng cua lớn : “Cậu là người lịch sự, cậu gặm cái này!” Sau đó tự mình cũng bốc một con tôm hùm rồi lột vỏ.

Cũng lâu rồi Tư Mộ không có ăn nhiều như vậy, cho nên thấy một bàn đầy thức ăn ngon, liền không nhịn được mà động ngón tay, dù sao trong phòng này cũng chỉ có bốn chị em bọn họ, cũng không cần bận tâm hình tượng thục nữ .

“Mình nói này Thanh Thần, cậu như vậy là không được. Cậu theo bọn mình đi dùng cơm, nhưng mà cậu lại chỉ ăn một chút xíu, như mèo vậy, bọn mình đã thành heo rồi. Như vậy sao được đây?” Tư Mộ nói xong liền đem một cái khay hải sản lớn trước mặt đưa tới cho Thanh Thần, dùng giọng cực kỳ nghiêm túc nói: “Cái này một mình cậu giải quyết đi, nếu không bọn mình tuyệt giao với cậu! Vật họp theo loài người sống theo đoàn, ba người chị em chúng mình ăn rất nhiều, nhưng cậu lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ rồi ngồi nhìn, cậu cũng đừng trách mình cho rằng cậu muốn tách ra hắc hắc!”

Sở Kỳ và Diêu Dao cũng phụ họa, Thanh Thần lắc đầu bật cười, bất đắc dĩ nói với Tư Mộ: “Mình bị dị ứng với hải sản.”

“Vậy cậu phải ăn hết đĩa thịt bò.” Sở Kỳ không chút do dự đem đĩa thịt bò trước mặt mình đưa tới, sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô, cậu đừng nói là cậu cũng bị dị ứng với thịt bò đó.

Thanh Thần dở khóc dở cười, “Được rồi! Nhưng mà một mình mình ăn hết đĩa này..., vậy các cậu không ăn thịt bò sao?”

“Bọn mình muốn ăn thì có thể ăn trong chén cậu! Cậu cho rằng chỉ cần cậu ăn hết đĩa thịt bò này là mình có thể bỏ qua cậu sao? Cậu biết trên bàn có rất nhiều thức ăn không? Nếu cậu ăn không hết..., chúng mình làm sao nhét được nhiều như vậy?” Diêu Dao ăn quá nhanh, luôn bị nghẹn, lúc này vừa uống một miệng súp, mới thuận khí.

Tư Mộ, Sở Kỳ khinh bỉ nhìn cô: “Cậu không thể ăn chậm một chút sao? Chúng mình cũng không có đoạt của cậu? Cậu nhìn tướng ăn này của cậu đi, để cho người khác thấy, ai có thể tin tưởng cậu là con gái của nhà hàng lớn nhất thành phố mà không phải là nữ tù mới mới được thả ra?”

“Cơm phải tranh giành mới ngon!” Diêu Dao không thèm để ý bị bọn chị em khinh bỉ, ngược lại miệng ăn nhiều hơn.

Thanh Thần thì dùng dao nĩa đấu tranh với đĩa thịt bò, Diêu Dao không ưa dáng vẻ lịch sự này của cô, liền không nhịn được nói: “Cậu không thể dùng tay cầm ăn sao?”

Dù sao ở đây cũng chỉ có mấy chị em các cô, ai có thể biết cô có tướng ăn văn nhã hay là thô lỗ? Dù sao đi ra khỏi phòng này, vẫn ngăn nắp xinh đẹp, cử chỉ hào phóng là được.

Thanh Thần cũng không có do dự tự động thủ cầm một miếng thịt bò bắt đầu tinh tế cắn.

Diêu Dao vừa liếc cô một cái, bất mãn gõ cái bàn: “Cắn lớn một chút! Cậu đừng giả bộ lịch sự như vậy nữa , đừng trách mình mắng cậu là kiểu cách!”

Mấy chị em nói chuyện luôn luôn không câu nệ, muốn nói cái gì thì nói cái đó. Cũng sẽ không có người đánh nhau vì chút đùa vui này.

Cho nên Thanh Thần bị Diêu Dao cảnh cáo như vậy, cũng cắn một miếng lớn.

Tư Mộ và Sở Kỳ vừa ăn vừa nhìn Thanh Thần cười, nhiều lần thiếu chút nữa thì bị sặc

Bởi vì mới ăn xong, mấy chị em ngồi phịch một chỗ đang ôm bụng không đứng dậy nổi, cũng vì ăn quá no .

Thanh Thần vịn cái ghế miễn cưỡng đứng lên, nói với ba chị em tốt còn lại co quắp tựa vào trên ghế không muốn động: “Đứng lên một lúc để tiêu hóa, nếu không sẽ nôn ra ngoài. . . . . .”

Một bàn lớn tràn đầy thức ăn cũng bị bốn chị em ăn sạch sẽ, không no mới là lạ.

Tư Mộ khoát khoát tay thống khổ kêu rên: “Không được mình đứng lên không nổi. . . . . . Làm sao bọn mình có thể mua thuốc tiêu hóa đây. . . . . .”

Ăn cơm có thể ăn vào không thể động đậy, phải mua thuốc tiêu hóa giúp tiêu hóa, đoán chừng cũng chỉ là chị em mình thôi.

Tư Mộ sờ sờ bụng của mình, mới vừa sinh con xong, thật vất vả mới khôi phục cái eo thật thon nhỏ, cũng không thể lại bị căng lớn rồi.

Thói quen ăn uống không khỏe mạnh như vậy, nhất định phải đổi, phải đổi! Nếu không dạ dày sẽ chống đỡ không nổi.

Mấy chị em ở trong phòng vịn cái ghế đứng lên một lát, sau đó nhân viên phục vụ cầm thuốc tiêu hóa tới đây cho các cô uống, và đi bộ trong phòng hơn mười phút, mới đỡ hơn một chút.

Lần tụ hội này ở trong phòng suốt năm giờ, từ 11 giờ trưa cho đến 4 giờ chiều, đợi đến lúc các cô đi ra, Tư Mộ cũng đang lo lắng buổi tối không biết nên ăn cái gì.

Từ trong phòng đi ra, Tư Mộ gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch,

“Ông xã, anh bây giờ có bận không?”

Tư Mộ khó được lòng tốt như vậy, dùng giọng vui vẻ ngọt ngào như vậy gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch, mà còn dùng giọng ngọt ngấy gọi “Ông xã”, cho nên lúc Ngôn Mặc Bạch nhận được điện thoại, mặc dù là ở trong một cuộc họp quan trọng, loay hoay ngay cả cơm trưa cũng còn không có ăn, thế nhưng anh lại nhíu mày cười nói: “Không bận! Có chuyện gì sao?”

Anh ở trước mặt nhiều cán bộ cấp của công ty mà nói lời bịa đặt trắng trợn, mấy vị cán bộ cấp ai cũng đói bụng đến nỗi dạ dày kêu lên mà cũng không dám lên tiếng tỏ vẻ kháng nghị.

“Nếu không bận -- em đến công ty tìm anh được không?” Tư Mộ đang tự hỏi chờ một lát khi nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch, làm sao nói với anh để anh bắt Alan.

Trước kia cô phản đối anh giao thiệp với hắc đạo và đánh đánh giết giết như vậy, mà anh gần đây cũng từ từ rút lui khỏi hắc đạo, đem tất cả tinh lực* chuyển dời đến công ty. Nhưng mà lúc này cô lại kêu anh đi giết người. . . . . . Tư Mộ cảm thấy rất khó nói . Bất quá vừa nghĩ tới Thanh Thần bị mất sự trong sạch, ba cô ấy còn mất trí nhớ, cô vẫn kiên định với quyết tâm này.

(*Tinh lực: Tinh thần và thể lực)

Ngôn Mặc Bạch cười nhẹ ôn nhu nói: “Được! Cần anh phái người đến đón em không?”

“Không cần, Sở Kỳ sẽ đưa em qua.” Tư Mộ nói xong cũng cúp máy.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút , Ngôn Mặc Bạch liền thu lại nụ cười trên mặt, điều này làm cho vô số cán bộ cấp cao cũng không khỏi hoài nghi ánh mắt của mình, chẳng lẽ mới vừa rồi thấy khóe mắt Thái Tử Gia toát lên vẻ nhu tình là mình hoa mắt nhìn lầm sao?

Ở YT Quốc Tế nhân viên nữ yêu thích Thái Tử Gia ngoài nguyên nhân anh đẹp trai ra còn vì con người anh có giá trị bạc tỷ và sự chung tình của anh.

Hiện tại con nhà giàu, đặc biệt là lớn lên đẹp trai như vậy, thì còn có người nào chung tình chứ?

Kết hôn hai năm rồi, chẳng bao giờ xảy ra chuyện xấu gì, hơn nữa còn vô cùng sủng bà chủ, mọi người đều biết .

Chính vì điều này nên những nhân viên nữ bắt đầu hâm mộ và ghen tỵ với Tư Mộ. Nhưng mà Tư Mộ làm là một người dễ dàng sống chung với người khác, một chút tự cao tự đại cũng không có, cho nên những nhân viên nữ này ái mộ Ngôn Mặc Bạch dù không chiếm được anh cũng không hận Tư Mộ.

Lúc này, nghe thấy Ngôn Mặc Bạch nứi chuyện với Tư Mộ qua điện thoại, mắt của tất cả nhân viên nữ trong phòng họp đều là trái tim hồng nhìn Ngôn Mặc Bạch, mà những nhân viên nam còn lại lại cảm thấy ai oán.

Toàn bộ nhân viên nữ trong công ty dều thần tượng Thái Tử Gia, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, những cô gái đọc thân lại lấy Thái Tử Gia làm tiêu chuẩn chọn bạn trai. Không yêu cầu nhiều tiền giống như thái tử, cũng không cần đẹp trai bằng Thái Tử Gia, nhưng nhất định phải yêu sâu sắc giống Thái Tử Gia.

Vì thế nhân viên nam vừa xem Ngôn Mặc Bạch như thần tượng vừa hận anh sao lại ưu tú như vậy.

Trong một quần thể chỉ cần xuất hiện một người ưu tú hoàn mỹ, như vậy những người khác sẽ bị cho là rất bình thường và không có tài năng.

Với thân phận cán bộ cấp cao như vậy tùy tiện đi ra ngoài cũng coi như được là nhà giàu đẹp trai, nhưng nếu so sánh với Thái Tử Gia nhà họ, thì chính là quỷ nhèo.

Thật là ông trời không có mắt!

Ngôn Mặc Bạch cất điện thoại, lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc rồi.

Bởi vì biết lát nữa Tư Mộ sẽ qua, cho nên anh muốn hội nghị diễn ra nhanh hơn. Mà nhiều cán bộ cấp cao cũng bị hành hạ gần chết. Ngôn Mặc Bạch luôn luôn quyết đoán, chỉ cần anh cảm thấy kế hoạch có thể thực hiện được, lập tức vỗ tay tán thành , nhưng nếu như không có tý khả năng thực hiện, quả quyết bác bỏ. Cứ như vậy thời gian thảo luận giảm đi rất nhiều.

Lúc Tư Mộ đến công ty, hội nghị mới vừa kết thúc.

Sở Kỳ lái xe đưa cô tới, tốc độ rất nhanh, từ Atumn đến YT quốc tế, chỉ mất nửa tiếng.

Ngôn Mặc Bạch tuyên bố tan họp, mới vừa trở về phòng làm việc, gặp phải Tư Mộ ở ngoài hành lang.

Tư Mộ vui vẻ chạy tới, khoác cánh tay của Ngôn Mặc Bạch, cười quơ quơ túi trên tay, nói: “Ông xã, em mang đồ ăn cho anh nè!”

Khi chuẩn bị rời khỏi Autumn, Tư Mộ bảo đầu bếp làm bánh kem rồi gói lại để cô mang đến cho Ngôn Mặc Bạch ăn. Thật ra thì chính là muốn lấy lòng anh, chờ một lát còn muốn xin anh giúp một việc!

Buổi sáng Ngôn Mặc Bạch chỉ ăn một chén cháo, lúc đến công ty lại xử lý một số hạng mục khẩn cấp, công việc bề bộn chưa kịp ăn cơm, tiếp theo là hội nghị kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Lúc này Tư Mộ mang đồ ăn cho anh, đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

“Bà xã, em làm sao biết anh chưa có ăn cơm?” Ngôn Mặc Bạch đưa tay nhận lấy thức ăn trên tay của Tư Mộ, thuận thế cúi đầu hôn lên khóe môi cô.

“Anh còn chưa ăn cơm trưa?” Tư Mộ kinh ngạc nhìn anh, sau đó đánh cánh tay anh, nghiêm mặt lạnh lùng khiển trách anh: “Ngôn Mặc Bạch, anh mê công việc đến nổi không muốn sống nữa à? Đã gần đến giờ ăn tối, anh lại còn không có ăn cơm trưa?”

Ngôn Mặc Bạch biết mình lỡ miệng, mặc dù anh bị dạy dỗ như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào ấm áp.

Nhéo nhéo mặt của cô, Ngôn Mặc Bạch ôm cô vào phòng làm việc, đóng cửa đặt Tư Mộ lên cửa hung hăng hôn một trận, tay còn hướng đến ngực Tư Mộ sờ sờ. Giọng nói của anh trầm thấp ám, rất mê hoặc, hơi thở nóng rực phun trên mặt cô.

Anh nói: “Bà xã, anh đói bụng rồi, bây giờ em cho anh ăn no đi, anh chỉ muốn ăn em..”

Tên hỗn đản này, lại bắt đầu giở trò lưu manh rồi!

Tư Mộ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh: “Anh có bản lãnh thì đừng ăn, chết đói anh luôn!”

Đói bụng một ngày, lại còn có tâm tư cùng khí lực muốn cùng cô làm chuyện này, Tư Mộ hết cách!

“Anh không có bản lãnh. . . . . . anh muốn ăn. . . . . . anh phải ăn. . . . . .” Môi Ngôn Mặc Bạch mềm mại thân mật hôn lên xương quai xanh của cô, không nhẹ không nặng mà rất có kỷ xảo trêu chọc cô, trong miệng vẫn không quên nhỏ giọng nỉ non.

Tư Mộ cố đẩy anh ra: “Ngôn Mặc Bạch. . . . . .Ông xã, “ Ngôn Mặc Bạch quấn cô rất chặc, không có chút lạnh lùng thường ngày, Tư Mộ mất rất nhiều sức, mới đẩy anh ra được chút xíu.

Nếu như anh cứ tiếp tục vậy nữa, đoán chừng anh có thể chơi đến sáng mai.

Cô đến tìm anh vì có chuyện muốn thương lượng, chứ không phải chủ động dâng người cho anh ăn.

“Trước tiên anh ăn thức ăn đi đã, lắt nữa em có chuyện muốn thương lượng với anh...” Hai tay Tư Mộ chống trước ngực anh, muốn giữ khoảng cách.

“Ừ, anh đang ăn. . . . . .” Ngôn Mặc Bạch cầm lầy cái tay đang đặt trước ngực mình bỏ vào miệng ngậm.

Cảm giác ẩm ướt khiến Tư Mộ vội vàng rút tay ra, đánh anh mấy cái: “Ngôn Mặc Bạch, anh đứng đắn một chút, em có việc muốn nói.”

“Có chuyện gì cũng chờ anh làm xong chuyện này đã!” Ngôn Mặc Bạch vừa nói đưa tay qua cởi quần áo cô ra.

Tư Mộ lập tức đưa tay che ở trước ngực, giãy giụa.

Ngôn Mặc Bạch nhìn thái độ kiên quyết của cô, cũng không có kiên trì muốn ăn cô, ăn thức ăn trước, no bụng rồi nói sau, nếu không ăn lát không có sức mà làm việc.

Giữ lấy mặt của cô hung hăng hôn một trận, hôn đến khi cô không thở được, mới thỏa mãn buông cô ra.

Một tay cầm thức ăn, vừa đi đến ghế sa lon vừa hỏi: “Có chuyện gì, nói đi!”

Không ngoài dự đoán của anh, nếu không có chuyện muốn anh giúp, sao cô lại chủ động tới công ty tìm anh, còn mang đồ cho anh ăn?

Ở trong điện thoại nghe cô dịu dàng gọi anh là “Ông xã”, cũng biết nhất định là cô có chuyện tìm anh. Bình thường đâu có ngoan ngoãn như vậy? Cũng chỉ có ở trên giường bị thu thập cô mới ngoan, mới có thể giọng điệu mềm mại gọi anh “Ông xã” .

Tư Mộ vừa sửa sang lại quần áo bị anh cởi loạn, vừa đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, nói: “Ông xã, anh có thể tìm giúp em một người không?”

Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục.

“Chính là, chính là người ngoại quốc tên Alan đó . . . . . . Ngươi có thể, có thể kêu người giết chết anh ta không?” Tư Mộ nhỏ giọng nói.

Kêu một người đàn ông giết người vì mình, cho dù người đó là ông xã mình, anh ấy là một người có thể làm bất kỳ chuyện gì, nhưng bạn vẫn có cảm giác khó mở miệng nhờ vả.

Tư Mộ nói xong, không dám nhìn Ngôn Mặc Bạch, bèn cúi đầu xuống thấp.

Tay đang cầm thức ăn của Ngôn Mặc Bạch hơi dừng lại, tiếp tục nói bằng giọng nhàn nhạt : “Bởi vì anh ta gọi em là tiểu công chúa? Ừ, đúng là đáng chết. Người phụ nữ của anh, sao anh ta có thể gọi là tiểu công chúa chứ?”

“Không phải!” Tư Mộ chợt ngẩng đầu, ngước cổ nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, trong mắt đã tụ đầy nước mắt: “Em không có dễ giận như vậy, không phải bởi vì cái này. Anh ta. . . . . . Anh ta nói không sai, em cùng Thanh Thần, Sở Kỳ còn có Diêu Dao, bọn em bốn người đi Mĩ, cũng biết anh ta, nhưng mà bị anh ta hại.”

Tư Mộ nói xong, nước mắt liền chảy ra, từng giọt rớt xuống.

Ngôn Mặc Bạch nắm tay kêu răng rắc, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng. Tay vừa nắm chặt lại buông ra rồi tiếp tục nắm chặt, nhiều lần như vậy, mới đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.

Nước mắt cô giống như hạt trân châu bị đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống, mặc dù anh lau làm sao cũng không hết.

Mắt Ngôn Mặc Bạch hiện lên tia rét lạnh, tay dịu dàng nâng mặt của cô, cúi đầu dùng môi của mình hôn lên mắt cô, hút đi nước mắt cô.

Ngốc quá, khóc cái gì chứ? Anh ta dám hại em, người nên khóc chính là anh ta mới đúng!” Giọng Ngôn Mặc Bạch trầm thấp vang lên bên tai cô.

“Em biết bảo anh giết là em không tốt, nhưng mà . . . . . .” Tư Mộ khóc không thành tiếng, nói còn chưa nói hết, miệng đã bị Ngôn Mặc Bạch dùng môi chặn lại.

Môi anh lạnh như băng dán lên môi cô, nhưng cô chỉ cảm thấy môi anh mềm mại, dù lạnh như băng cũng làm cô cảm thấy ấm áp, quá mức tốt đẹp.

Môi Ngôn Mặc Bạch dán trên môi cô, chậm rãi lè lưỡi miêu tả môi cô, anh vừa ăn xong, hương vị ngọt ngào vẫn còn đọng lại trên môi, mà đầu lưỡi của anh linh hoạt xông vào trong miệng của cô, đưa hương vị ngọt ngào này vào miệng cô.

Sau khi triền miên kết thúc, Ngôn Mặc Bạch liếm liếm môi còn lưu lại sợi chỉ bạc, nhìn nước mắt chưa khô trên mặt cô, chân thành nói: “Em kêu anh đi giết người, em không cần cảm thấy không tốt. Trên cái thế giới này, chỉ có người mà em yêu nhất, mới có thể vì em liều lĩnh phấn đấu quên mình, chết cũng cam nguyện! Em bị oan ức, trước tiên liền nghĩ đến anh, anh rất vui. Nếu như một mình em đi tìm tên Alan kia, anh rất không vui, thậm chí tức giận. . . . . .”

Ngôn Mặc Bạch sờ sờ đầu Tư Mộ, nói: “Mọi thứ đã có anh, biết không?”

May là cô tìm đến mình, chứ không xúc động đi tìm người kia.

Nếu như Tư Mộ có nguy hiểm gì..., anh cũng sẽ không tha thứ cho mình. Làm một người đàn ông, nếu như ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được..., thì không đáng làm đàn ông!

Mà Ngôn Mặc Bạch muốn cho cô nhiều hơn, nếu là cô bị oan ức, mặc kể là quá khứ hay hiện tại, hoặc sau này, anh cũng dùng hết sức mình giúp cô thực hiện.

Tư Mộ ôm chặt eo Ngôn Mặc Bạch, mặt vùi trước ngực của anh, nước mắt vẫn còn, thấm ướt ngực áo anh.

Ngôn Mặc Bạch đau lòng ôm chặt cô, tay vỗ nhẹ lưng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.