Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 166: Chương 166: Chương 154: Bà xã, đừng sợ, nước miếng có thể trừ độc!




Tư Mộ bình tĩnh nhìn ánh mắt đen bóng của Ngôn Mặc Bạch, trong mắt sáng rực giống như vì sao rực rỡ trong đêm tối, mà trong sự rực rỡ lãnh tuấn lỗi lạc đó, anh nhìn cô cười dịu dàng, nụ cười đó như thắp sáng mọi ngõ ngách trong tâm hồn cô.

”Quả thật em muốn cùng anh đến công ty. . . . . .” Tư Mộ mím môi, nở một nụ cười dịu dàng, khóe môi lúm đồng tiền nhỏ, có ba phần ngọt ngào, ba phần đáng yêu, và bốn phần quyến rũ, làm Ngôn Mặc Bạch vô cùng say mê.

Hai người thâm tình nhìn nhau, hận không thể tại chỗ ôm hôn nhau, Lệ Hỏa đang lái xe ở phía trước toàn thân nổi da gà, Cậu ta ho khan một tiếng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hổi: “Lão đại, vậy. . . . . . Chúng ta đi đâu?”

Lệ Hỏa càng ngày càng không chịu nổi tình cảm buồn nôn của Lão đại nhà mình, không quan tâm đến sự hiện hữu của cậu, có thể nghĩ đến tâm tình của thiếu nam ngây thơ còn độc thân chưa có mối tình đâu hay không?

Nhưng mà những lời này cậu không dám nói trước mặt Lão đại, cũng chỉ dám oán thầm một phen, nhưng tại sao đang oán thầm lại cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, tâm run rẩy sợ hãi, đây là chuyện gì đây?

Ngôn Mặc Bạchnào có đặt tâm tư ở trên người Lệ Hỏa đang làm kì đà, lòng và tầm mắt đều đặt trên người Tư Mộ xinh đẹp ngọt ngào, cười nhẹ: “Nhưng ở công ty anh có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian chơi cùng em .”

Lệ Hỏa đổ mồi hôi, lại một lần nữa bị coi như không tồn tại rồi. May mà Lão đại còn biết ở công ty có nhiều việc phản làm, cũng không vô đạo đến mức phóng túng bên ngoài.

Tư Mộ cười nói: “Em cũng không phải là đứa trẻ, còn cần anh chơi với em sao? Hơn nữa em đến công ty còn có thể chia sẻ cùng anh một ít việc, anh không phải nói còn rất nhiều việc phải làm sao?”

Dầu gì cũng là người anh chỉ đạo hai năm, làm một ít việc nhỏ sẽ không có vấn đề gì đi ?

Trước kia cũng muốn đến công ty làm, kết quả ngày đầu tiên con trai xảy ra chuyện. Hiện tại đứa bé cũng đã khỏe mạnh, ở trong nhà, ông cụ cả ngày cưng chiều đứa bé, cô cũng không cần động tay, nếu có thể đến công ty làm một người nội trợ hiền của anh, chẳng những có thể bớt nhàm chán, còn có thể giúp anh chia sẻ một chút việc, cũng có thể làm mình vui vẻ, đúng là một ý kiến hay, một công ba việc, một hòn đá chọi ba con chim.

”Không phải em lại muốn đi tìm thư kí chơi đùa đi ?” Ngôn Mặc Bạch xoa mặt của cô, khóe miệng giật giật.

Lần trước đi công ty, đem phòng thư kí trở thành nơi hưu nhàn (ghỉ ngơi), cùng thư kí cười đùa, còn bày đồ ăn vặt. Còn làm những phòng khác ghen tỵ.

Tư Mộ chu mỏ, trên mặt xấu hổ ngượng ngùng, nhưng vẫn mạnh miệng, nhíu mày, nói: “Anh nghi ngờ năng lực của em? Dầu gì em cũng là một nữa học sinh của anh, chẳng lẽ chỉ biết chơi thôi sao?”

Ngôn Mặc Bạch còn có thể nói gì đây?

Chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói: “Em làm sao dám nghi ngờ năng lực của anh? Vậy kính xin bà xã đại nhân giúp đỡ, tiểu nhân vô cùng cảm kích!”

Cũng không trông mong cô có thể giúp anh cái gì, chỉ cần không thêm phiền toái là được. Bất quá cô đến công ty cũng không tồi, ít nhất khi công việc mệt mỏi, còn có thể tìm cô cầu an ủi gì gì đó. Ngôn Mặc bạch nghĩ như vậy, thần kinh không khỏi run lên, cũng bắt đầu mong đợi, thậm chí còn nghĩ tới ngày ngày có thể cùng cô đi làm, thật sự không thể tốt hơn được nữa.

”Không cần cảm kích, lấy thân báo đáp là được!” Tư Mộ nói xong liền cười ha ha, bàn tay không ngừng giày xéo mặt của Ngôn Mặc Bạch .

Ngôn Mặc Bạch kéo cô ôm vào trong ngực, vừa ngăn cản sự hồ nháo của cô, vừa phân phó Lệ Hỏa đang lái xe phía trước: “Đến công ty đi!”

Lệ Hỏa nghe bốn chữ này, âm thầm thở dài một tiếng.

Cuối cùng cũng có thể lái xe rồi, nếu còn nán lại một lúc, cậu sẽ nôn mất.

Quá khi dễ thiếu nam độc thân thuần khiết rồi !

Đến công ty, hai người vào phòng làm việc, Tư Mộ liền nghiêm trang hỏi Ngôn Mặc Bạch: “Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc đại nhân, cần em làm gì?”

Ngôn Mặc Bạch có chút buồn cười đỡ trán, chỉ vào bàn làm việc phía trước mới chuyển vào cho cô, nói: “Em đến bên kia ngồi chơi một lát, anh gọi tiểu Khả đi mua cho em chút đồ ăn vặt. Chỉ là không thể giống như lần trước cùng thư kí ăn uống!”

Tư Mộ liếc nhìn anh, nắm tay bất mãn nói: “Em không phải tới để chơi .”

Bị Ngôn Mặc Bạch đối xử giống như một đứa trẻ, Tư Mộ vừa hạnh phúc vì được anh cưng chiều, cũng vừa bất mãn vì anh nuông chiều mình quá đáng, chuyện gì cũng gánh vác một mình, không để cô cùng anh sóng vai.

Ngôn Mặc Bạch cầm lấy nắm tay của cô, đưa lên miệng hôn một cái, sau đó nhéo gương mặt tức giận của cô, buồn cườihỏi: “Thật sự muốn làm việc?”

Lúc trước Ngôn Mặc Bạch muốn cô nghỉ học, nhất định muốn đặt cô 24 h đều ở cạnh mình, khi cô ở nhà nhàm chán đọc sách, nghĩ muốn học thêm nhiều kiến thức, Ngôn Mặc Bạch không có ý kiến gì, thậm chí còn vui mừng chỉ bảo cô.

Nếu như cô thật sự muốn làm việc, anh cũng không có ý kiến gì, cũng nguyện ý mang theo cô, bất quá đi tới công ty làm mà nói, phải đối đãi nghiêm túc, còn phải chịu khổ, Ngôn Mặc Bạch yêu thương cô, không muốn cô tự tìm vất vả.

Tư Mộ làm sao không biết tâm tư của anh, chỉ là cô luôn muốn ra ngoài làm việc, “Lăng Vũ” còn chờ cô tiếp quản, cô cũng không muốn giống như mẹ Tô San, cả đời ở nhà làm quý phụ (phụ nữ phú quý).

”Em thật sự muốn ra ngoài làm việc, em hkoong muốn ở nhà. Ông xã, em cũng có ước mơ, cũng có chuyên ngành đại học em chọn, ước mơ của em chính là một ngày có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.” Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch, từng câu từng chữ, nói hết sức nghiêm túc. Nhưng khi cô nói xong, Ngôn Mặc Bạch liền không giữ được bình tĩnh mà bật cười.

Bây giờ anh vẫn không tưởng tượng được bộ dạng cô trở thành nữ cường nhân, cũng không có ý định bồi dưỡng cô trở thành một nữ cường nhân.

Nếu cô quá mức khôn khéo, tự lực cánh sinh, cố gắng tự lập, vậy anh còn có cơ hội biểu hiện sao? Huống chi phụ nữ quá mức cường thế, chẳng những không đáng yêu, còn không dễbắt nạt.

Tâm tư Ngôn Mặc Bạch thiên hồi bách chuyển, dĩ nhiên Tư Mộ không biết, nhưng mà nhìn thấy anh cười ôn hòa nói: “Nữ cường nhân, vậy em cần phải chuẩn bị chịu cực nhọc, đừng có mới hai ngày mà khóc lóc quay về nhà.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Mộ nghiêm túc gật đầu, nắm quyền thể hiện sự quyết tâm, hận không thể giống như lúc vào đoàn thanh niên Cộng Sản, lập lời tuyên thệ.

Ngôn Mặc Bạch nhìn bộ dáng khéo léo nghiêm túc của cô, liền hận không thể đè cô dưới thân mà hung hăng chiếm lấy.

”Vậy em giúp anh nghiêng cứu những tài liệu này, viết ra kế hoạch cho anh.” Ngôn Mặc Bạch chỉ một xấp tài liệu trên bàn.

Tư Mộ ôm chồng tài liệu ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, nghiêm túc vùi đầu nghiên cứu.

Ngôn Mặc Bạch cũng ở trước bàn làm việc xem văn kiện, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô một chút, có chút buồn cười, quả thật là rất nghiêm túc. Ngồi xem hơn một tiếng, cư nhiên vẫn không nhúc nhích. Chỉ là khi có chỗ xem không hiểu, khẽ cau mày nghiêng đầu suy tư.

Mãi cho đến buổi chều tanlàm, Ngôn Mặc Bạch giơ tay nhìn đồng hồ, mơi sphast hiện đã ba giờ rồi mà cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Ngôn Mặc Bạch cầm áo khoác trên ghế, sãi bước đi tớ đứng bên cạnh cô, cô lại giống như không phát hiện ra, vẫn vùi đầu nghiêm túc xem.

Ngôn Mặc Bạch đưa tay nắm lấy gáy cô, đầu ngón tay lạnh như băng dính vào da thịt ấm áp của cô, cô mới đột nhiên ngẩng đầu. Đáy mắt cô đầy mờ mịt nhìn gương mặt Ngôn Mặc Bạch đen lại, đang mím môi nhìn mình.

Ngôn Mặc bạch nắm lấy gáy của cô kéo đi , Tư Mộ liền la lên: “Đừng làm rộn, em còn phần này nữa là xem xong rồi. . . . . .” Hơn nữa lực nắm của anh lớn như vậy, một chút cũng không lưu tình, cô đau đến nhe răng trợn mắt .

”Em còn như vậy, ngày mai không cần đến đây nữa.” Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy cô đau đến nhăn mặt, có chút mềm lòng buông lỏng sức lực, nhưng mà khi nghĩ đến đã ba tiếng mà cô không nhúc nhít, sắc mặt Ngôn Mặc Bạch nhìn cô lạnh hơn.

Tư Mộ vội buông tài liệu trên tay ra, hai tay gởi tay của anh trên gái mình ra, nghe được lời anh nói, vừa bất mãn vừa uất ức, bĩu môi nói: “Tại sao ngày mai lại không được tới? Rõ ràng anh mới đồng ý cho em đi làm. Hơn nữa em cũng không sợ khổ, sợ mệt. . . . . .”

Ngôn Mặc Bạch không buông tay ra, ngược lại dùng ngón trỏ từ từ ấn gáy của cô. Sức lực không nặng không nhẹ, Tư Mộ nhắm mắt lại hưởng thụ, thỉnh thoảng còn thoải mái ngâm nga ra tiếng.

”Oa. . . . . . Đau. . . . . .” Nhéo một lát, đột nhiên Ngôn Mặc Bạch tăng thêm sức lực, Tư Mộ kêu đau thành tiếng.

”Bây giờ biết đau rồi à? Em lại ngồi ba giờ bất động thử cho anh xem một phen đi?” Giọng nói Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng từ trên đỉnh đầu tuyền tới, nhất thời làm da đầu cô tê dại.

Nếu không phải là anh đến gọi cô, có phải cô lại tiếp tục ngồi bất động như vậy, thành tượng điêu khắc xơ cứng?

Tư Mộ rụt cổ một cái, mới hiểu được vì sao đột nhiên anh tức giận.

Cô liền xoay người lại, cười hì hì ôm lấy eo của anh, làm nũng nói: “Ông xã, em không dám!”

Thấy Ngôn Mặc Bạch vẫn nghiêm mặt không thả lỏng, nhưng mà hơi nhíu mày dáng vẻ như không tin tưởng, Tư Mộ giơ tay giống như thề, nói: “Không có lần sau!”

Ngôn Mặc Bạch thở dài. Hình như lúc trước anh lo lắng không phải là dư thừa, nhưng mà không phải bởi vì cô không thể chịu khổ, mà là cô quá mức nghiêm túc, làm cô mệt nhọc, chính cô lại thích thú, nhưng anh nhìn thấy lại đau lòng.

Đoán chừng cứ tiếp tục như vậy hai ngày, không phải cô không chịu nổi, khóc đòi về nhà, mà là anh không chịu được cô mệt nhọc, khóc cầu xin cô quay về.

Nghĩ tới đây, Ngôn Mặc Bạch ngắt lỗ tai Tư Mộ, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói nghiêm nghị: “Về sau không cho như vậy nữa! Mỗi nữa giờ phải đứng dậy đi một chút, bằng không em đừng đến làm nữa! Có nghe hay không?”

Tư Mộ âm thầm liếc mắt, nếu là như vậy, không phải chuyện gì cô cũng không thể làm hay sao?

Cô cũng biết Ngôn Mặc Bạch là vì cô, nhưng mà đều kiện này, có phải hay không quá. . . . . .

”Mỗi một giờ đứng dậy đi một chút, có được hay không?” Tư Mộ thấy bộ dáng mặt lạnh của anh, vẫn còn có chút e ngại , vì vậy yếu ớt hỏi.

”Không được!” Ngôn Mặc Bạch không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.

Ách. . . . . .

Vai Tư Mộ suy sụp, âm thanh buồn buồn nói: “Vậy cũng tốt!”

Đồng ý trước đi, bằng không ngày mai anh thật sự không cho cô đến! Anh cũng không thể nào giống như cái náo thức cài nữa giờ, thúc giục cô đứng lên đi một chút!

Chút tâm tư của cô, Ngôn Mặc Bạch liếc mắt là thấy, bất đắc dĩ vỗ đầu cô, thúc giục: “Thu thập một chút, về nhà!”

”À? Về nhà ngây bây giờ? Anh về sớm. . . . . .” Tư Mộ quay sang nhìn thời gian dưới máy vi tính, liền nghẹn lời, đã quá giờ tan việc rồi.

Cho nên, khi có chuyện làm, sẽ không nhàm chán, thời gian trôi qua rất nhanh.

Hai người đi xuống lầu, khi ở trên xe, đột nhiên Tư Mộ nghĩ đến bảo bảo lắn rất nhanh, quần áo cũng có chút nhỏ,liền muốn đi mua.

”Đi đến cửa hàng thời trang trẻ em dạo một lát đi! Quần áo bảo bảo cũng có chút nhỏ, muốn mua lớn một chút, nếu không sẽ không có mặc rồi.” Ngôn Mặc Bạch chuẩn bị lái xe về nhà, Tư Mộ để cho Ngôn Mặc Bạch chạy xe đến khu thương mại.

Khu thương mại cách cao ốc Quốc tế YT rất gần, khi hai người xuống xe đi vào một cửa hàng thời trang trẻ em, nhân viên nhiệt tình ra nghênh đón, “Ngài khỏe chứ, xin hỏi ngày muốn xem trang phục nam hay nữ, bảo bảo bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

”Nam trang, bảo bảo 6 tháng mặc.” Một bên Tư mộ trả lời, một bên đưa mắt nhìn tứ phía.

Đây là một dây chuyền cửa hàng thời trang trẻ em, bên trong kiểu dáng đa dạng mà thời thượng, chất lượng tốt. Là cửa hàng thời trang trẻ em lớn nhất thành phố A.

”Tốt, tiên sinh, phu nhân xin đi bên này, bên này là quần ảo dành cho bảo bảo từ ba tháng đến một tuổi. . . . . .” Nhân viên phục vụ dẫ hai người Tư Mộ đi về pía bên phải khu quần áo, tỉ mỉ giới thiệu.

Tư Mộ lắng nghe nghiêm túc, đột nhiên ngang hông căng thẳng, bị bàn tay Ngôn Mặc Bạch nắm kéo về bên cạnh. Động tác của anh bất ngờ, Tư Mộ sợ hết hồn, trọng tâm không yên ngã vào trong khuỷa tay của anh. Thiếu chút nữa Tư Mộ đã kinh hô, không khỏi ngẩng đầu khó hiểu nhìn về phía anh.

Mặt Ngôn Mặc Bạch không chút thay đổi, cũng không nhìn Tư Mộ một cái, giống như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng Tư Mộ đang lẩm bẩm, liền nghe được giọng nói quen thuộc ở phía trước.

”Mộ Mộ, đã lâu không gặp!” Diệp Nham đứng cách đó không xa, trong tay cầm bộ quần áo trẻ em màu vàng nhạt.

Khi Tư Mộ giương mắt nhìn anh ta, trên mặt anh ta đều là nụ cười ôn hòa, bóng dáng gầy thẳng đứng ở nơi đó.

”Diệp Nham, đã lâu không gặp!” Tư Mộ nhàn nhạt nở nụ cười, hỏi: “Anh cũng đến sắm quần áo cho bảo bảo sao?”

Thì ra là nhìn thấy Diệp Nham, khó trách Ngôn Mặc Bạch lại đột nhiên ôm cô đến bên cạnh, đúng là đứa bé khó chịu!

Mặc dù Tư Mộ đang cùng Ngôn Mặc Bạch nói chuyện, nhưng dư quang khóe mắt như có như không nhìn Ngôn Mặc Bạch, chỉ thấy anh nâng môi, mặc dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng Tư mộ có thể cảm thấy giờ này anh rất khó chịu.

Diệp Nham cũng không quan tâm thái độ lạnh nhạt của Tư Mộ, trên mặt vẫn treo nụ cười nhạt nhòa như cũ, nói: “Đúng vậy! Quần áo bảo bảo cũng có chút nhỏ, nên tới đây xem một chút. Cũng không biết nên mua kiểu dáng gì cho tốt, nếu không ngại, có thể giúp anh chọn mấy bộ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.