Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 172: Chương 172: Chương 157.1




Chiếc xe hơi màu đen đừng lại, cửa đã mở ra, nhưng lại không thấy người bước xuống.

Ngôn Mặc Bạch nhìn chầm chầm màn hình máy tính, đôi mắt thoáng qua nét tàn nhẫn, mặt lạnh lẽo, nói với Lệ Hỏa: “Các cậu ở đây canh chừng động tĩnh của hắn ta, tùy thời báo cáo.”

”Dạ!” Lệ Hỏa gật đầu.

Đám người Tư Mộ bao một gian phòng lớn, giờ này cũng không phải là giờ ăn cơm, vì vậy mọi người chỉ kêu một chút đồ ăn vặt ....

Khi Ngôn Mặc Bạch đến, bốn cô gái đang chơi bài.

”Lão đại!” Tiểu Trang cùng với Tiểu Cửu, một người đứng bên cạnh cửa sổ chú ý động tĩnh bên ngoài, phòng ngừa có người từ cửa sổ đi vào; một người đứng ở cửa bên, thời khắc chú ý.

Mặc dù biết nếu có người cố ý đánh vào đây, chắc chắn thế lực của đối phương rất mạnh, hai người bọn họ cũng không đối phó được, nhưng mà họ nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ những người bên trong phòng.

Khi nghe thấy tiếng bước chân tiến gần đến gian phòng, Tiểu Trang canh bên cửa lập tức cảnh giác, tùy thời ứng chiến.

Ngôn Mặc Bạch gõ ba cái vào cửa, sau đó mới bước vào.

Tiểu Trang nghe được ba tiếng này, tạm thời thả lỏng.

”Lão đại!” Tiểu Trang có chút bất ngờ khi thấy Ngôn Mặc Bạch xuất hiện ở đây.

Tư Mộ nghe Tiểu Trang gọi lão đại, tay cầm bài run lên, vội vàng nhét bài vào tay Cố Khuynh đang đứng một bên xem, cũng không quản anh ta là trợ thủ của Sở Kì

”Ông xã, sao anh lại tới đây?” Tư Mộ hai ba bước đi tới, ôm lấy eo Ngôn Mặc Bạch, làm nũng cọ xát.

Mấy ngay nay anh vẫn lo lắng Alan sẽ xuất kích lần nữa, vì vậy luôn cảnh báo cô không được tự ý ra khỏi cửa, đặc biệt là đừng đi gặp Thanh Thần, tránh cho đến lúc đó bị tai họa.

Ngôn Mặc Bạch cảm thấy chuyện mấy năm trước, mấy người Tư Mộ chính là bị hại, “Thuận tiện” bị bắt đi. Vì để ngăn ngừa chuyện này xảy ra lần nữa, Ngôn Mặc Bạch chỉ có thể nghêm cấm mọi hoạt động của cô.

Nhưng hôm nay cô lại tự tiện ra ngoài mà không hỏi anh. Mặc dù biết Tiểu Cửu đã thông báo cho anh, nhưng khi thấy anh ở nơi này, vẫn có chút lo sợ.

Vì vậy lập tức chủ động chạy tới, làm cô vợ nhỏ nhu thuận, chọc anh vui vẻ, còn hơn một lát bị anh hại còn thảm hơn.

Ngôn Mặc Bạch mặt lạnh nhìn cô một cái, nhẫn tâm nắm lấy gương mặt cô,hung hăng hôn xuống, Tư Mộ đau đến kêu khóc, Ngôn Mặc Bạch mới chịu buông cô ra.

”Cho em không nghe lời!” Ngôn Mặc Bạch nói lời hung ác, thật ra khi nhìn thấy dấu đỏ trên mặt cô, anh đã sớm đau lòng.

Tư Mộ rụt cổ một cái, nhíu mặt cười: “Không phải còn có bọn người Tiểu Cửu sao~”

Hơn nữa Diêu Dao gọi điện kể khổ với cô, cô cũng không thể để cho chị em tốt của mình bệnh tương tư vì không gặp được người yêu nha!

Lúc trước Ngôn Mặc Bạch đánh giá thấp thực lực của Alan, mới đồng ý cho cô ra ngoài. Bây giờ cô có thể xuất hiện ở đây, là do anh ngầm cho phép, muốn trách chỉ có thể trách anh. May mắn là cô không mang bảo bảo cùng ra ngoài, nếu không thật sự rất phiền toái.

Ngôn Mực Bạch nghĩ đến mấy chiếc xe hơi đen dưới lầu, lại cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ đưa tay lên day thái dương, tay đã bị Tư Mộ kéo đến ghế sô pha.

”Ông xã, ngồi lên sô pha đi, em xoa bóp cho anh.” Tư Mộ thấy gương mặt Ngôn Mặc Bạch nặng nề, thầm nghĩ chắc do công ti nhiều việc, làm anh mệt, nên lập tức dịu dàng chăm sóc.

”À——” Ngôn Mặc Bạch cười nhẹ, “Em có lấy lòng cũng vô ích, tối về xem anh thu thập em!”

Tay Tư Mộ kéo Ngôn Mặc Bạch cứng đờ, sau đó trên mặt lập tức nở nụ cười vui vẻ, đè Ngôn Mặc Bạch xuống ghế xa lon, nghịch ngợm trừng mắt nhìn anh, kề đầu vào tai anh, giọng dịu dàng: “Chuyện buổi tối nói sau! Hiện tại để em xoa bóp cho anh.”

Môi cô miềm mại quét qua má anh, hơi thở quấn quanh tai anh, làm cho đôi mắt anh đục ngầu, lòng cũng có chút cuồn loạn.

Thấy sắc mặt anh thả lỏng, cô bắt đầu giúp anh mát sa.

Đầu ngón tay mịn màng ấn lên nguyệt thái dương của anh, sức lực vừa vặn, mặc dù không bằng những người đấm bóp chuyên nghiệp, nhưng lại làm Ngôn Mặc Bạch vô cùng thả lỏng và thoải mái, đây là những thứ àm các người đấm bóp cao thâm cũng không mang lại được.

Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Tay nghề em cũng không thệ, bằng lòng để em mỗi tối xoa bóp cho anh.”

”Tiền boa bao nhiêu?” Tư Mộ nâng môi vui vẻ hỏi. Nhận được sự công nhận của anh, đó là vui mừng nhất của cô.

”Trừ vào tiền em nợ anh!” Ngôn Mặc Bạch nhắm hai mắt hưởng thụ, nhàn nhạt phun ra một câu.

Sức lực Tư Mộ đột nhiên gia tăng, Ngôn Mặc Bạch nhìu mày, “Nhẹ một chút!”

Giọng nói anh lành lạnh làm cô không tự chủ được nhẹ tay, không dám làm càn.

Nhưng anh có thể đừng vô sỉ như vậy không?

Thiếu tiền của anh? Đó là chuyện của hai năm trước rồi!

Chiếc xe đã từng bị đụng hư của anh, vẫn còn nằm trong garage. Khi đó Tư Mộ rất ngông cuồng muốn bồi thường, nhưng không thể tưởng tượng được giá tiền của chiếc xe thật hù chết người, dù cô có hoàng kim cũng không bồi thường được.

Vì vậy khi đó Ngôn Mặc Bạch nói để cho cô lấy thân bồi thường, mỗi lần 1 vạn tệ. Nhưng số tiền đó như con số thiên văn (những con số rất lớn, từ hàng trăm triệu trở lên), không biết cô phải trả đến bao nhiêu tuổi mới trả hết.

Cho nên lúc đó Tư Mộ đã làm ầm ĩ với Ngôn Mặc Bạch.

Bây giờ lại nói đến việc này, làm cho Tư Mộ có xúc động muốn bóp chết anh.

Tự Mộ ngậm miệng không nói lời nào, Ngôn Mặc Bạch kéo cô ngồi xuống ngồi lên đùi mình, nói: “Bã xã, có muốn đi đâu hay không? Chờ anh qua thời gian bận rộn này, chúng ta đi du lịch đi! Kết hôn cũng không hưởng tuần trăng mật, bây giờ bảo bảocũng đã xin rồi, phải bù lại, có phải hơi muộn hay không?”

Tư Mộ đang cho rằng anh ôm cô ngồi lên đùi là vì muốn đánh cô, nhưng không ngờ anh lại nói những lời này!

Sửng sốt một chút, cô không dám tin vào tai mình, nắm lấy tay anh, hỏi: “Ông xã, mau nói cho em biết, có phải em nằm mơ không. . . . . . Thật sự đi hưởng tuần trăng mật sao?”

Tư Mộ vui mừng muốn nhảy lên. Mời vừa rồi còn quệt môi mất hứng, bây giờ lại rực rỡ như xuân hoa tháng ba.

Trước kia thường đi du lịch với chị em tốt, hầu như vào mỗi kì nghĩ đều sẽ đi. Sau khi cùng Ngôn Mặc Bạch kết hôn thì không đi nữa, ngay cả tuần trăng mật mong đợi nhất cũng không có.

Bây giờ nghe anh nói như vậy, cô sao không hung phấn cho được?

Trong lòng đang lớn tiếng reo hò: Không muộn, không muộn, một chút cũng không muộn!

Ngôn Mặc Bạch thấy cô hưng phấn như vậy, hận không thể xoay vài vòng trên đất, vì vậy đưa tay đánh mông cô hai cái, để cô an tĩnh lại.

”Vậy em muốn đi đâu?” Ngôn Mặc Bạch nhìn cô một cái, tròng mắt sáng như ngôi sao.

Tư Mộ nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Trước kia họ đã đi rất nhiều nơi, các địa danh nổi tiếng trong nước cũng đã ghé qua, hơn nữa cũng không cảm thấy có nơi nào đặc biệt vui.

”Nước Mĩ?” Mắt Tư Mộ sáng lên đề nghị.

Ngôn Mặc Bạch ôm mặt của cô, để cô nhìn thẳng vào mình, đồng tử cô sáng trong lấp lánh ngôi sao, đôi mắt cong cong không giấu được sự vui mừng cùng mông đợi.

”Tại sao lại muốn đi nước Mĩ?” Ngôn Mặc Bạch hỏi cô.

Tư Mộ mấp máy môi, suy nghĩ một chút nói: “Không phải trước kia anh ở Mĩ sao? Em chỉ muốn đến nơi anh sinh sống nhiều năm như vậy! Còn có. . . . . . Không phải nói em cũng đi Mĩ sao? Bất quá sau này mất trí nhớ, em cũng muốn đén đó một chút, không chừng sẽ nhớ được gì .”

”Đứa ngốc!” Ngôn Mặc Bạch nghe được lời của cô, trong lòng liền ấm áp. Anh gõ vào trán cô, nói: “Anh ở Mĩ khi còn nhỏ. . . . . . Anh cũng không nhớ rõ cho lắm.”

Trong mấy năm nay, trong sinh hoạt của anh, ngoài chém giết thì chính là chém giết, bằng không tổ chức K làm sao khiến nhiều người kiên kị như vậy? Nếu không phải bọn họ tàn bạo ngoan tuyệt, cũng sẽ không có nhiều kẻ thù như vậy. Dany chính là trong một trong số đó!

Quả thật nơi đó không có gì để cho anh lưu luyến, anh một chút cũng không muốn trở lại thời gian đó.

Nhưng mà sau câu nói của cô, đã thành công thuyết phục anh đến nước Mĩ.

Nếu có thể nhớ lại. . . . . .

Thật ra anh cũng rất tò mò, làm sao bọn họ lại gặp gỡ, một ngày đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì .

Khóe miệng Ngôn Mặc Bạch nhếch lên, “Nước Mĩ chính là trạm đến đầu tiên của tuần trăng mật, còn muốn đi đâu nữa không?”

Mắt Tư Mộ lại sáng lên, mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn anh: “Còn có trạm tiếp theo sao?”

Thấy anh gật đầu một cái, Tư Mộ càng thêm hưng phấn, muốn thét đến chóitai.

Hai người bọn họ ân ái như vậy, làm cho Cố Khuynh đang chơi bài bên kia bật cười một cái: “Tiểu Bạch, cậu nên chú ý một chút nha! Ngay trước mắt nhiều người như vậy, vợ chồng son hai người lại ân ái, không được chút nào!”

Ngôn Mặc Bạch dĩ nhiên không quan tâm đến lời anh ta, đây là vợ anh, muốn ôm thế nào liền ôm, muốn thân thiết nơi nào thì thân thiết! Các người ghen tị nên mới thế đấy!

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.