Editor: Helen Thuong
Cùng hắn đi sao?
Không phải là hắn vẫn quấn lấy không thả, muốn ép cô chết sao?
Tiểu Trang trầm mặt không nói lời nào khởi động xe, đạp cần ga trực tiếp đụng xe Alan lui ra ngoài xa mấy mét, sau đó nhân cơ hội đánh tay lái, lái xe đi.
Dĩ nhiên Tiểu Trang biết bọn họ trong miệng Alan là ai, trước đó bọn họ cũng đã chuẩn bị xong, sẽ không kiêng kị những người đó, thậm chí muốn một lần hành động tiêu diệt không chừa một mống.
Nhưng mà nghĩ đến lời nói của Alan, Tiểu Trang lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Hắn là người làm tổn thương Thanh Thần, hại cô thảm nhất, nhưng bây giờ lại đến đây bày ra bộ mặt “Đi theo tôi, tôi sẽ cứu cô” cho ai nhìn đây?
Nếu như không phải vì che chở bảo vệ cho Thanh Thần, chỉ sợ anh đã đánh cho tên chó khốn kiếp kia đến chết.
Lúc Alan hướng Thanh Thần kêu lên, mặc dù khoảng cách hơi xa, lại qua cửa kính xe, hắn nhìn không rõ mặt của Thanh Thần thế nhưng hắn cảm nhận được từ trong xe sự phẫn hận bi thương.
Bị đụng một chút, tinh thần ổn định lại Alan lập tức lái ô tô đuổi theo, lại bị người của ngôn Mặc Bạch phía sau phái tới ngăn lại. Vì vậy Tiểu Trang và Thanh thần mới an toàn đến đúng gờ cơm.
Trong tiệm cơm, mấy người hoàn toàn không biết bên ngoài sống chết dây dưa.
Thị trưởng Quân đang nói chuyện cùng ông cụ An, hai người trò chuyện vô cùng ăn ý, cho nên nhân vật chính là Quân Đình mặt lạnh nhạt không phối hợp cũng không phát hiện ra.
Hai người cười híp mắt sắp đặt cho cặp nam nữ trẻ tuổi xem mặt chuẩn bị cho tương lai, thậm chí kết hôn bao lâu thì sinh con, lấy tên là gì, cũng đã nghĩ xong rồi.
Quân Đình ở một bên nghe được thi thoảng cau mày, nhưng anh hôm nay ăn mặc cùng cử chỉ hoàn toàn khác với phong cách trước đây. Anh không muốn đi gặp cháu gái viện trưởng An, trong lòng anh đã có người, nhưng người kia đã có gia đình hạnh phúc….
Vì vậy Quân Đình hôm nay đến đây chính là phá hư hình tượng của mình.
Anh giả bộ tùy ý nhàn nhã, ở trên bàn cơm lúc ngồi còn châm một điếu thuốc, ti thoảng lại gọi điện thoại, nội dung trò chuyện đơn giản chỉ là giống như một tên hoa tâm chuyên lừa gạt con gái ngu ngốc.
Ông cụ An nhìn hành động cũng như cử chỉ của Quân Đình, một chút phản ứng cũng không có. Ngược lại vợ của thị trưởng ở một bên thi thoảng quan sát con trai, sau đó liền cười nhạo.
Con trai của mình thật ngây thơ, liền ra chiêu như vậy, anh cho rằng hai vị đang ngồi đây kém thông minh sao để mặc cho anh lừa gạt?
Thị trưởng Quân đang cùng ông cụ An hàn huyên tới về sau đứa trẻ đến nước nào du học, thì điện thoại của ông vang lên.
“Thị trưởng Quân, ngài khỏe chứ? Tôi nhận dduwwocj tin tình baod, lần đó cục trưởng Mạc sợ mấy người ngoại quốc tìm tới báo thù. Ngày đó chuyện liên lụy đến quý công tử, tôi cũng không nghĩ đến, nhưng chuyện đã xảy ra. Bây giờ những người đó đang hướng đến chỗ khách sạn các ông, hắn có thể để món nợ này trên đầu ngài. Ông xem, hay ông có thể về nhà được không?
Thị trưởng Quân cau mày nhận điện thoại, đây là điện thoại cá nhân, không nói số điện thoại lạ gọi tới, ông đang do dự muốn nghe hay không, nên nhanh tay quyết định nghe. Nhưng giọng nói đầu kia điện thoại khá quen thuộc, đánh giá nửa ngày, chờ nghe rõ nội dung trong điện thoại thì thị trưởng Quân có thể đoán được người gọi điện đến là Ngôn Mặc Bạch.
Vốn cho là cuộc gọi điện này là do người nhà cùng với bạn bè biết,nhưng người điện đén sao lại là Ngôn Mặc Bạch? Chỉ là nếu là Ngôn Mặc Bạch, lấy một số điện thoại đối với anh mà nói, quả thật dễ như trở bàn tay.
Tay thị trưởng Quân để trên đùi dần thu hẹp, nắm tay thành quyền, nhưng giọng nói vô cùng lạnh nhạt nhưng tỉnh táo, hỏi: “Những người đó bao lâu sẽ đến?”
“20 phút.” Bên kia điện thoại Ngôn Mặc Bạch nâng khóe môi.
Sau khi nghe xong thị trưởng Quân lập tức cúp điện thoại, đứng dậy gọi cho cục trưởng Mạc, để cho ông ta phái người đến đây.
Ông đương nhiên biết chuyện này có liên quan rất lớn đến Ngôn Mặc Bạch, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tra hỏi, trước qua khó khăn này rồi nói. Ông cũng biết Ngôn Mặc Bạch dã chủ động cho người ẩn nấp xung quanh, bằng không cũng không đặc biệt gọi điện thoại cho ông.
Biết Ngôn Mặc Bạch đang lợi dụng ông, nhưng thị trưởng Quân cũng không dám nói nhiều.
Không phải ai cũng có thể đắc tội với thái tử nhà họ Ngôn.
Quan hệ giữa cục trưởng Mạc và thị trưởng Quân vốn thân thiết, hơn nữa còn liên quan đến sự kiện bạo lực nghiêm trọng lần trước nên ông vừa nhận được điện thoại lập tức phải cảnh sát đến.
Thị trưởng Quân nói chuyện điện thoại xong trở về chỗ ngồi, trên mặt rõ ràng không còn cười vui như lúc trước nữa.
Ông cụ An quan tâm hỏi một câu, ông chỉ nói chuyện làm ăn, khong có gì. Ông cụ cũng chỉ nói chuyện cũng không hỏi nhiều. Dù sao cũng là chuyện quốc gia đại sự, sao có thể lấy ra để bàn luận đây?
Ngược lại Quân Đình thấy sắc mặt không tốt lắm của cha mình, trong lòng có chút buồn bực.
Bọn họ ngồi chờ ở chỗ này nói chuyện, Thanh Thần cùng Tiểu Trang liền đi vào. Sau lưng cách đó không xa cũng có vài người đi vào cùng, mặc dù diện mạo của mọi người đều bình thường, nhưng sau khi những người này đi đến, trên mặt thị trưởng Quân trông khá nặng nề.
Những người này nhìn không xuát chúng, cũng không tầm thường nhưng lại cảm thấy không phải những người đơn giản.
Nghĩ tới cuộc điện thoại của Ngôn Mặc Bạch, khuôn mặt thị trưởng Quân tối đi mấy phần.
Thời điểm ông cụ An thấy Thanh Thần, chỉ thấy một người đi theo phía sau cháu gái yêu quý của mình, vẻ mặt ông cụ vô cùng đặc sắc, không biết hình dung thế nào cho tốt.
“Thần Thần, bên này!” Ông cụ An lo lắng cháu gái mình không thấy bọn họ liền giơ tay kêu một tiếng.
Thanh Thần nghe được giọng nói của ông cụ, mừng rỡ chuẩn bị chạy qua, ôm ông cụ một cái, liền phát hiện ngồi cùng ông cụ còn có người khác.
Lúc cô quan sát những người đó, người trên bàn cũng quan sát cô.
Quân Đình thấy Thanh Thần, ánh mắt sáng rực lên rồi hạ xuống, có chút kinh ngạc còn có chút mừng rỡ….
“Ông đây là….?” Thanh Thần sững sờ đến gần, ngi ngờ hỏi.
“Vị này là bác Quân, còn đây là bác gái.” Khuôn mặt ông cụ An mừng rỡ, hoàn toàn không thấy bất mãn trên mặt cháu gái, tiếp tục giới thiệu: “Còn đây là con trai thứ hai của bác Quân, tên Quân Đình. Nhanh chào hỏi.”
Thanh Thần mặc dù không thích, nhưng mà con người vẫn trước sau như cũ thể hiện hết sức khéo léo hiểu chuyện, vì vậy cũng lễ phép chào hỏi.
“Gọi là Thanh Thần phải không? Tới đây ngồi cùng bác! Ai yêu, bé con này đảo mắt đã lớn thế này rồi, còn xinh đẹp nữa. Nhớ lần trước nhìn thấy bà An, cháu đi theo bên cạnh, còn là cô bé mười mấy tuổi!” Mẹ Quân Đình nhiệt tình đứng dậy, lại gần cầm tay Thanh Thần, vừa cười vừa nói.
“Dạ không cần, cháu ngồi cùng ông cũng tốt rồi.” Thanh Thần khách khí nói, kéo cái ghế ra sau lưng về phía Tiểu Trang cười nói: “Lại đây ngồi đi!”
Thanh Thần đặt hai cái ghế bên người ông cụ An, bởi vì là bàn tròn cho nên thêm hai người cũng không có cảm giác chật chội, nhưng ngược lại vì Thanh Thần đặt hai chiếc ghế vào bên cạnh ông cụ An nên có vẻ ba người bọn họ giống như người một nhà giúp đỡ lẫn nhau, mà một nhà ba người họ Quân lại giống như người qua đường.
Tiểu Trang nhìn Thanh Thần khẽ cười, không khách khí ngồi xuống.
“Thần Thần, người này là ai?” Thấy ông cụ An hỏi hai vợ chồng nhà họ Quân cũng vô cùng tò mò. Nếu người con trai này là bạn trai của cháu gái, vậy mình còn khổ tâm sắp xếp cuộc xem mắt này làm gì?
Tiểu Trang đang định mở miệng giới thiệu về mình, thì Thanh Thần nhanh hơn một bước nói: “Anh ấy tên Tiểu Trang, là bạn trai cháu.”
Sau khi một câu này nói ra, Tiểu Trang sửng sốt liền sau đó cười dịu dàng nhìn cô, mà ông cụ An sững sốt liền sửng sờ không hiểu, tỉnh táo nhìn cháu gái và bạn trai của cháu gái.
Thị trưởng Quân và vợ cũng sững sờ, sau đó không biết lấy cái gì để hình dung xem thái độ lúc này. Ngược lại Quân Đình nhẹ nhàng sững sốt một chút, liền khẽ cười. Chỉ là nụ cuoiwf này hoàn toàn tự nhiên nhưng sâu xa.
Mới vừa thấy Thanh Thần, còn tưởng ít nhất có thể làm bạn bè, về sau quang minh chính đại dùng thân phận bạn bè của bạn bè đi đến gần Tư Mộ, nhưng không nghĩ đến Thanh Thần khách sáo xa cách, hơn nữa còn trước mặt ông cụ thừa nhận bạn trai của cô.
Chẳng lẽ cô không biết đay là bữa tiệc xem mắt sao?
Trước tiên không nói đến hai nhà sau khi nghe cô nói sẽ nghĩ gì, nhưng cô không muốn quen biết với anh sao?
Quả nhiên không có nhân duyên dẫn lối, anh không thể bước vào thế giới của cô, chỉ có thể lưu luyến đi theo bên thế giới của cô, quên đường về.
Tận sâu trong lòng Quân Đình vô cùng bi thường, Thanh Thần nghiêng đầu cười xin lỗi Tiểu Trang, Tiểu Trang nhìn lại cô cười vô cùng dịu dàng.
Ông cụ An lúc này mới trố mắt bừng tỉnh, khi nhìn thấysắc mặt một nhà ba người họ Quân không được tốt lắm, ông cụ liền lúng túng, mắc cỡ đỏ bừng cả mặt.
Thật là mất mặt mà! Mới vừa rồi hai người bọn họ còn lập kế hoạch xác định tương lai tốt đẹp, nhưng bây giờ lại gây ra chuyện như vậy, thật không có cách nào đi gặp mọi người rồi!
“Người đã đến đông đủ, chúng ta hãy gọi đồ ăn đi!” Ông cụ An cười thật tươi, cố gắng đánh vỡ không khí ngột ngạt.
“Nếu đây là người nhà liên hoan thì chúng tôi không quáy rầy nữa, chúng tôi đi về trước.” Thị trưởng Quân đứng dậy, đụng vào người con trai mình, ý bảo anh đi theo.
Ông cụ cố gắng giữ lại, nhưng trường hợp này nói gì cũng không phải, liền cười tạ lỗi.
Trên mặt thị trưởng Quân không tốt hừ lạnh một tiếng, mới ra khỏi cổng nhà hàng, liền lấy điện thoại ra gọi cho cục trưởng Mạc, để cho ông ta không cần sắp xếp cảnh sát đến.
Mười mấy xe cảnh sát, hơn một trăm cảnh vụ, mới vừa nhậ nhiệm vụ khẩn cấp đi làm, cũng đang đi được nữa đường bị một cú điện thoại gọi lại, chỉnh đốn trở về. Đừng nói là các cảnh vụ vô cùng bực bội, ngay cả cục trưởng Mạc cũng hết sức không hiểu. Thế nhưng khi thị trưởng Quân gọi điện đến giọng nói vô cùng không tốt, ông cũng không dám hỏi nhiều.
Gia đình họ Quân vừa đi, Ông cụ liền loi kéo Thanh Thần hỏi: “Thần Thần, mau nói cho ông biết chuyện gì đang xảy ra?”
Không phải là vẫn luôn không có bạn trai sao? Thế sao vừa chuẩn bị giới thiệu cho cô đột nhiên lại nhảy ra một người bạn trai đây? Con trai thứ hai nhà thị trưởng Quân thật là anh tuấn tiêu sái, là một nhân tài, gia thế tốt, khó có được một người tốt! Thật là đáng tiếc!
Mà bạn trai của Thanh Thần…. Người con trai này dáng dấp càng thêm anh tuấn tiêu sái, cũng là nhân tài.
Ông cụ An cũng đánh giá một chút Tiểu Trang, trong đôi mắt thoáng qua vẻ hài lòng, không đợi cháu gái trả lời câu hỏi vừa rồi, liền hỏi Tiểu Trang: “Tiểu Trang đúng không? Bây giờ cậu bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Gia đình làm nghề gì? Có bao nhiêu người? Định bao giờ thì kết hôn? Lúc nào thì sinh con? Định sinh bao nhiêu? Thần Thần nhà chúng ta thân thể khỏe mạnh, sinh bao nhiêu cũng không có vấn đề….”
Ông cụ hỏi một đống câu hỏi, khuôn mặt Thanh Thần hơi đỏ, còn mặt Tiểu Trang biến thành xanh mét.
Thanh Thần tức giận liếc nhìn ông cụ, bất mãn nói: “Ông, có người nào như ông không? Gặp phải người lá gan nhỏ, sợ bị người hù bỏ chạy sớm.”
Lông mày ông cụ An nhảy dựng lên: “Sao lại như vậy được? Ông phải hỏi cho rõ ràng nha! Huống chi gan nhỏ còn muốn tới làm gì? Cháu muốn ta còn không đồng ý!”
Khóe miệng Tiểu Trang giật giật nhìn về phía ông cụ, vừa cười vừa áy náy. Anh đang định nói, lại bị Thanh Thần cản lại: “Ông còn như vậy cháu liền đi thôi! Chính vì mọi người truy vấn ngọn nguồn như vậy nên cháu mới không cho mọi người biết cháu có bạn trai, coi như lá gan không nhỏ, cũng bị trận thế như vậy hù chết.”
Ông cụ An trơn tròn mắt nhìn cháu gái yêu quý của mình, trừng nhiều mệt mỏi, liền thở dài một cái, có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi! Ông không hỏi!” Ngược lại nói thêm một câu tràn đầy sức nặng: “Nhưng là….. Những thứ này biết luôn được không?”
Thanh Thần không để ý tới ông, tự bảo phục vụ gọi thức ăn tới.
Rốt cuộc ông cụ cũng ổn định lại, chỉ là vẫn quan sát Tiểu Trangm hinh như muốn xem trên mặt anh có phải vì đóa hoa này mà đến.
Tiểu Trang đang suy nghĩ chờ một lát hành động, thế nào bảo vệ được Thanh Thần và ông cụ an toàn. Đối với sự quan sát của ông cụ, cũng không có gì khó chịu, tùy ông cụ muốn làm gì thì làm.
Ngôn Mặc Bạch nhận được điện thoại của Lệ Hỏa, nói là một trăm cảnh vụ vừa mới được điều động lại rút về. Ngôn Mặc Bạch không hiểu, nhưng anh cũng không gọi hỏi thị trưởng Quân, liền gọi hỏi Tiểu Trang xem có chuyện gì xảy ra.
“Tiểu Trang, tình huống người bên kia như thế nào?” Giọng nói của ngôn Mặc Bạch trầm trầm.
“Tạm thời không có động tĩnh gì.” Tiểu Trang có chút buồn bực, tại sao đại ca lại gọi hỏi anh vấn đề này? Chuyện bên này không phải có anh em bên ngoài báo cáo sao?
“Thị trưởng Quân có còn ở chỗ đó hay không?”
Tiểu Trang ngẩn người, nói: “Mới vừa đi rồi.”
Bởi vì chuyện này là do Tiểu Cửu báo cáo nhanh cho Ngôn Mặc Bạch, Ngôn Mặc Bạch cũng không nói ông cụ An sắp xếp xem mắt cho Thanh Thần nói cho Tiểu Trang, chỉ bảo anh đưa người đến an toàn. Cho nên anh cũng không biết chuyện của thị trưởng Quân, càng không biết Ngôn Mặc Bạch gọi điện ra ám hiệu cho thị trưởng Quân đưa cảnh vụ sang giúp đề cao cảnh giác.
Ngôn Mặc Bạch lập tức trầm xuống, hỏi: “Ông ta không phải ở đó cho con trai thứ hai xem mắt sao? Thế sao các cậu vừa đến liền đi?”
Chẳng lẽ Quân Đình không thích Thanh Thần sao? Vậy cũng không nên vừa thấy mặt liền chạy lấy người, dù gì cũng phải cho ông cụ An chút mặt mũi chứ?
Tiểu Trang nghe được lời nói của Ngôn Mặc Bạch, tâm liền chìm xuống, thầm kêu hỏng bét, hình như chính mình làm hỏng việc rồi.
Vội vàng giải thích: “Đại ca, hãy nghe tôi nói, lúc tôi với Thanh Thần đến, ông cụ An giới thiệu người nhà họ Quân cho Thanh Thần, nhưng Thanh Thần không vui, cô liền lừa bọn họ… lừa bọn họ nói tôi là bạn trai cô ấy….”
Ai nha, lần này chết chắc rồi.
Lúc Tiểu trang nghe điện thoại, rời bàn xa mấy mét, hơn nữa anh còn nói nhỏ, bảo đảm Thanh Thần và ông cụ An bên kia không nghe được, nhưng vẻ mặt anh còn khó coi hơn khóc, làm cho hai ông cháu nhìn thấy, cũng đưa ánh mắt đến hỏi thăm.
Nghe giọng điệu Tiểu trang, hình như là đối với Thanh Thần có tình cảm lại vừa có ý muốn phủi sạch quan hệ.
Ngôn Mặt Bạch tức giận trực nhảy khỏi trán, thật muốn quay lại đạp cho ên nhóc này một cái, tự nhiên âm thầm giải quyết Thanh Thần cho rồi. Nếu nói sớm, anh cũng không đồng ý để Thanh Thần đi qua.
Nhưng mà bây giờ mọi thứ cũng bố trí tốt rồi, không có đặc cảnh giúp đỡ, dựa vào hơn trăm anh em của mình cũng có thể dọn dẹp những người đó rồi. Toàn bộ đều là tinh anh, nhưng Ngôn Mặc bạch tự tin vào người của mình, nhất định sẽ mạnh hơn một chút.
Âm thầm thở dài một cái, Ngôn Mặc Bạch nói: “Hiện tại không có cảnh vụ giúp đỡ, người phải dùng toàn bộ sức lực.”
Tiểu Trang bị dọa sợ mềm nhũn cả chân.
Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh cũng đang trên đường đến khách sạn, theo các anh em bên ngoài ẩn ấp báo lại, kẻ địch đã đến gần không cần đến 20 phút nữa sẽ đến nơi.
Mặc dù Ngôn Mặc Bạch kinh ngạc trước tốc độ nhanh chóng của những người này, nhưng đã chuẩn bị đầy đủ nên cũng không quá lo lắng.
Nhưng, vẫn không có nghĩ tới, đã có người xâm nhập vào khách sạn sớm hơn một bước, hơn nữa người này cách Thanh Thần không đến 5 m.
Hết chương 161.
Các bạn có hồi hộp không? Mình hồi hộp quá, chuyện gì sẽ xảy ra với Thanh Thần đây?