Editor: Helen Thuong
Diêu Dao vừa xem vừa mua các đồ ăn vặt, có lẽ là mới bán gần đây, trước kia chưa từng thấy qua, càng nói là đã được ăn qua rồi, vừa nhìn vẻ ngoài là thấy hết sức hấp dẫn, chắc chắn mùi vị không tồi.
Tư Mộ kéo cô đi, Diêu Dao cho là gọi cô vào trong cửa hàng căn bản không chú ý đến ánh mắt của Tư Mộ, còn kéo Tư Mộ nói : “Đợi một chút nữa, chúng ta mua chút gì ăn, trước kia chưa từng thấy, nhìn hình con cá này, hình như ăn rất ngon.”
Thật sự Tư Mộ thấy thua cô!
Mắt thấy Alan nơi xa xoay mặt hình như đã phát hiện ra các cô, cũng không kịp bảo Diêu Dao tham ăn, dùng sức kéo cánh tay của cô ấy, quát to một tiếng: “Chạy mau!”
Sở Kỳ và Thanh Thần vừa mới chú ý thấy ám hiệu của Tư Mộ, cho nên hai người họ đã chạy ở trước mặt Tư Mộ và Diêu Dao.
Bốn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc đều vô cùng đẹp, trên chân còn mang giày cao gót, cứ như vậy ở khu buôn bán phồn hôn tấp nập liều mạng chạy trốn.
Người đi đường vây lại xem trên đường tất nhiên cũng rất nhiều, mới đầu chỉ thấy bốn cô gái chạy rất nhanh, với lại ai cũng đều rất đẹp, còn tưởng là chụp dầu gội quảng cáo, bởi vì họ chạy nhanh tóc dài đen nhánh, óng ả, quả thật các minh tinh quảng cáo dầu gội trên ti vi còn kém xa so với họ, cho nên mọi người vây xem cũng không cảm thấy có chút gì đó kỳ quái.
Nhưng nhìn mãi, cũng không thấy có nhiếp ảnh gia, cũng như đạo diễn nha…., cũng có chút khó chịu, cho đến khi thấu một người nước ngoài tóc vàng và sau lưng hắn còn mấy tên áo đen khỏe mạnh chạy đuổi theo phía sau, mọi người không ai dám nghĩ đây là đang đóng phim xã hội đen rồi. Từng cái cổ rướn lên muốn nhìn xem bốn cô gái bị mấy người khỏe mạnh bắt được như thế nào.
Cũng không ít người nghĩ lên giúp đỡ nhưng vừa nhìn thấy những người áo đen kia, từng người cao lớn, bộ mặt lạnh lùng, đầy sát khí, liền không ai dám tiến tới, chỉ có thể trốn gọi cho cảnh sát đến.
Lúc Diêu Dao bị Tư Mộ kéo chạy, sợ hết hồn, lảo đảo chạy theo, thi thoảng ngoảnh nhìn sau lưng, sau đó giật mình, mới xông về phía trước, ngược lại còn nhanh hơn cả Tư Mộ.
“Làm thế nào đây…. Họ sắp đuổi tới rồi….” Diêu Dao vừa chạy vừa thở hổn hển hỏi Tư Mộ.
Con đường này họ rất quen thuộc, xuyên qua mấy con phố rồi rẽ có khi Alan không bắt được, nhưng thể lực họ không đủ, chạy hai con đường liền mệt mỏi không được.
Lúc bốn người bị Aln dồn vào một hẻm nhỏ, Aln cho người chặn hai đầu hẻm, các cô hoàn toàn không có đường lui.
Thanh Thần thở hổn hển, mắt nhắm lại, mặt trắng bệch, tay Sở Kỳ nắm thật chặt.
Sở Kỳ đau đến há miệng hút khí lạnh, nhìn Alna ép từng bước đến gần, cô không chịu đựng được kích động muốn nói tục.
“Alan, người còn muốn như thế nào nữa?” Thanh Thần mở mắt ra, thái độ bình tĩnh và lạnh nhạt rất nhiều.
Tư Mộ quay đầu lại nhìn Thanh Thần, trong lòng trầm xuống.
“Ann, đi theo ta.” Alan chậm rãi đến gần, giọng nói có chút khàn khàn.
Tư Mộ, Sở Kỳ và Diêu Dao nhìn chằm chằm mặt Alan sắp đến gần, vội vàng ngăn trước mặt Thanh Thần, ba người bảo hộ Thanh Thần ở sau lưng, tức giận trừng mắt nhìn Alna, lớn tiếng nói: “Chúng tôi sẽ không để ngươi đưa Thanh Thần đi, ngươi cũng đừng nghĩ đến làm tổn thương cô nữa. Ngươi là đồ cặn bã, laoij cầm thú!”
“A, các ngươi hiện tại có tư cách gì nói với ta không được mang Ann đi? Tự bản thân các cô cũng khó bảo vệ rồi. Cút ngay, nếu không đừng trách ta khách khí với các cô!” Alan nhìn chằm chằm vào ba người ngăn trước mặt Thanh Thần, mặt đầy sát khí nói.
Người con trai trước mắt này giống như là ác ma, giống như là thấy không vừa mắt có thể giơ tay lên bóp chết người.
Lúc này, Tư Mộ mới biết tình hình bọn họ nguy hiểm cỡ nào, vậy tình huống này có giống mấy năm trước ở Las Vegas không?
Có phải hắn sẽ mang Thanh Thần đi?
Không được!
Thật vất vả Thanh Thần mới cùng Tiểu Trang ở chung một chỗ, không thể để tên cặn bã này hủy diệt Thanh Thần được.
Tư Mộ hít một hơi thật sâu, ép mình tỉnh táo lại, ánh mắt gắt gao nhìn vào con ngươi màu lam của Alan, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng muốn động vào chúng tôi, có thể an toàn rời đi sao? Ngươi tốt nhất nên lập tức rời đi, nếu không ngươi cũng không ra khỏi con đường này được.”
Diêu Dao sợ hãi trong lòng thầm nhỏ giọt mồ hôi, nắm thật chặt tay Tư Mộ. Nghe được Tư Mộ tự tin bình tĩnh như vậy, cô liền thở phào nhẹ nhõm, có thể Tư Mộ đã cầu cứu Ngôn Mặc Bạch, sẽ rất nhanh có người tới cứu các cô.
Sở Kỳ biết Tư Mộ chỉ giả bộ trấn định mà thôi. Tay cô sau lưng gắt gao bắt được Thanh Thần, không tiếng động bảo cô kiên kì, giữ vững lực lượng. Lúc này nếu Thanh Thần vờ ngu ngơ, vì không muốn liên lụy tới các cô mà đồng ý đi cùng với Alan, thì các cô cũng không tha thứ cho bản thân mình.
Alan liếc mắt nhìn chằm chằm Tư Mộ, đột nhiên cười lớn : “Cô gái ngoan, cô không giỏi nói dối. Cho nên, đừng dùng lời nói đó dọa ta.”
Hắn căn bản không tin sẽ có người kịp tới cứu các cô.
Lòng bàn tay Tư Mộ cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng đã đến bước này, cô có khẩn trương cũng vô ích, chỉ có thể tự cứu mình.
“Nếu không tin ngươi có thể ra tay! Người đưa chúng ta đi tuyệt đối sẽ không ra khỏi con đường này. Điện thoại di động của tôi có gắn định vị, Ngôn Mặc Bạch sữ nhanh đến đây. Xét thấy ngươi mỗi lần đều có kết cục thất bại, tôi khuyên ông bây giờ nên cút đi xa, lần này Ngôn Mặc Bạch tuyệt đối sẽ không nhẹ tay.” Tư Mộ bình tĩnh nhìn vẻ mặt Diêu Dao hay nói dối, Alan không thể không tin vài phần.
Alan bước một bước dài muốn tiến lên nắm cằm Tư Mộ, Tư Mộ quay đầu đi, lúc hắn còn muốn tấn công về phía cô, trong ngõ hẻm vang lên tiếng súng.
Alan chỉ mang cận vệ của hắn mà thôi, không phải là những sát thủ chủ chốt được mời đến, bản lĩnh dĩ nhiên không lợi hại bằng thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch, huống chi họ cho là chỉ với bốn cô gái trói gà chưa chặt, cũng không khác mấy con bướm đêm đơn giản, nên cũng buông lỏng cảnh giác, súng cũng để ngang hông, bị đánh đến không kịp phản ứng, đến cơ hội móc súng cũng không có.
Trong tiếng súng liên tiếp vang lên, mấy gã khỏe mạnh ngã suongs, còn có mấy cô gái cùng đứa bé khóc thét chói tai, vang khắp không trung trong ngõ hẻm, mùi máu tanh trôi lơ lửngng trong không khí….
“Shit!” Alan mắng to một tiếng, lúc quay đầu lại, sắc mặt cũng thay đổi. Người hắn mang tới đều bị thương bể đầu đến cơ hội giãy giụa cũng không có, đều tắt thở.
Không chú ý quá nhiều, Alan trợn mắt nhìn Thanh Thần một cái, liền lập tức tránh đi sang bên kia.
“Chị đâu, các người không có chuyện gì chứ?” Lệ Hỏa chạy nhanh tới chỗ Tư Mộ, lúc đến thấy bốn người họ bị vây thành một vòng, trong lòng liền lo lắng, vội vàng hỏi.
Các cô đều có người đi theo bảo vệ, nhưng lúc ở khu phố buôn bán, trường hợp có chút hỗn loạn, khó ra tay. Nhưng không biết đại ca làm sao biết chuyện, thông qua định vị phát hiện chị dâu bên này có chút khác thường, liền gọi điện cho anh dẫn người đi tìm chị dâu.
May mắn là đến kịp, nếu có chuyện gì xảy ra, đại ca không mang họ ra ăn sống mới là lạ.
Nhìn Alan liều mạng chạy, Lệ Hỏa chỉ huy người đuổi theo, anh ở lại xem tình trạng mấy người Tư Mộ một chút.
Anh biết Alan sẽ không làm chị dâu bị thương trước khi họ chạy tới, nhưng khó bảo toàn được chị dâu không bị tên khốn kia đụng đến.
Nếu như chị dâu bị dọa sợ, vậy trách nhiệm của anh vô cùng nặng nề, chắc chắn đại ca sẽ không nhẹ nhàng tha thứ cho anh.
Tư Mộ giương mắt nhìn về phía Lệ Hỏa, môi của cô bị cắn chặt rịn ra máu, cô thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười dịu dàng với Lệ Hỏa, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì.”
Không có chuyện gì mới lạ!
Khóe miệng cô đang cháy máu, cười so với khóc còn khó coi hơn, cả vẻ mặt giống như quỷ, Lệ Hỏa giật nảy mình, nghĩ thầm: Xong rồi, trở về bị đại ca nấu ăn rồi.
Tay Lệ Hỏa có chút run đỡ Tư Mộ lên, mà Thanh Thần và Diêu Dao hai người đều bị dọa ngất nằm trên đất. Mặc dù Sở Kỳ từ nhỏ đã gặp qua trường hợp như vậy, nhưng mà chỉ có thể miễng cưỡng trấn định, nhưng vừa liếc thấy trường hợp đầu óc tung tóe không nhịn được nôn ra ngoài.
Lệ Hỏa sau khi giữ được Tư mộ liền kêu người phía sau lên đỡ người.
So sánh với ba người kia, phản ứng của chị dâu là tốt nhất, cũng không bị dọa sợ đến nghiêm trọng đi?
Lệ Hỏa nghỉ như vậy, liền cảm thấy nếu đại ca biết cũng sẽ không trách cứ anh quá mức.
“Chở đi bệnh viện.” Lệ Hỏa liếc nhìn Thanh Hần và Diêu Dao bị dọa ngất, liền phân phó người nói.
“Đừng….” Tư Mộ miễn cưỡng đứng lại, nghe lời Lệ Hỏa nói, liền lên tiếng ngăn anh lại: “Đưa đến Thu Tính nghỉ ngơi, tỉnh lại liền hết chuyện.”
Về chuyện của Thanh Thần, nhà cô ấy một chút cũng không biết, lần này nếu chở đi bệnh viện, khẳng định sẽ nói dối không được. Các bệnh viện lớn thành phố A đều là của người họ An, đưa Thanh Thần vào, nhà họ An sẽ biết. Thanh Thần cũng không muốn cho người nhà biết những chuyện này kia, làm cho mọi người đau lòng và lo lắng.
Trong ngõ hẻm nhỏ, xe không vào được, Tư Mộ và Sở Kỳ dìu nhau từ từ đi ra.
Lúc chạy trốn giày đã được cởi bỏ, hiện tại đi chân trần, đi rón rén, lệ Hỏa muốn đến ôm họ đi, nhưng sợ bị đại ca biết.
Lệ Hỏa liếc mắt nhìn chân hai người bọn họ mịn màng, nhỏ xinh, đi một bước cũng cuộn tròn bàn chân, rón rén. Anh nhịn không được, liền ngăn Tư Mộ và Sở Kỳ lại, nói: “Chị dâu, hai người đợi một chút rồi đi.”
Sau đó xoay người lại giao cho thủ hạ đi đến cửa hàng giày gần nhất mua giày.
Thủ hạ cũng là người nhanh nhạy, linh hoạt, nhìn chân của Tư Mộ và Sở Kỳ, cũng biết được số đo, xoay người chạy đến cửa hàng trên khu buôn bán.
Tư Mộ vốn định bảo không cần mua, bước mấy bước là đến Thu Tính rồi, nơi đó cũng có giày đổi. Chỉ là người đó chạy rất nhanh, cô không kịp kéo và gọi anh ta lại.
Mới vừa chạy thục mạng , cũng không cảm thấy bàn chân đau đớn gì, hiện tại thì chỉ rón rén, bước trên đường lớn một chút đều cảm thấy đau đớn vô cùng.
Vì vậy liền dừng lại, không đi tiếp nữa.
Cô liền hỏi Lệ Hỏa đang đứng ở một bên: “Làm sao các anh biết chúng tôi ở chỗ này?”
“Đại ca biết Alan sẽ không chịu ngồi yên, vẫn phái người đi theo bảo vệ các cô. Chẳng qua lúc nãy ở khu buôn bán, quá nhiều người….” Lệ Hỏa dừng một chút, còn nói: “Đại ca thông qua vệ tinh định vị phát hiện thấy xảy ra tình huống bất thường, để cho tôi dẫn người đến.”
Tư Mộ cười cười, cô cũng đoán như vậy!
“Cám ơn anh, Lệ Hỏa!” Tư Mộ nhìn Lệ Hỏa nở nụ cười xuất phát từ trong tâm, nói: “Nếu các anh đến không kịp, sợ là chúng tôi đã bị hù chết rồi.”
Lúc đó cô bất quá phải làm ra vẻ tỉnh táo, trong lòng sợ hãi vô cùng. Lúc đó nêu Alan hướng đến cô bóp cổ, không chừng bóp chết cô, cũng dọa chết cô!
Lệ Hỏa có chút không tự nhiên cười cười: “Chúng tôi chỉ là đang thi hành theo mệnh lệnh của đại ca…. Cái này cần phải vậy.”
“Dù sao cũng cám ơn các anh.” Tư Mộ nháy mắt nghiêm túc nói.
“Ừ…. Này chị dâu, chị có thể giới thiệu bạn gái cho tôi không?” Lệ Hỏa có chút không tự nhiên gãi gãi đầu.
“hả?” Tư Mộ nhíu mày tò mò nhìn về phía anh.
Ở trong mắt Tư Mộ, Lệ Hỏa bề ngoài hết sức lạnh nhạt, tính cách nóng nảy dễ giận, thủ đoạn cũng rất tàn bạo. Người con trai như vậy tự nhiên giống cậu bé 10 tuổi, bảo cô giới thiệu bạn gái cho sao? Quả thật làm cho người khác tò mò mà!
“Tiểu Trang và Tiểu Cửu đều có….” Trên mặt Lệ Hỏa xuất hiện một tầng đỏ ửng, giọng nói có chút ngượng ngùng.
Tư Mộ và Sở Kỳ liền bật cười hihi. Thì ra là anh ta thấy bạn gái của Tiểu Trang và Tiểu Cửu đêù là bạn bè của mình, nên cũng muốn tìm!
Sở Kỳ cười nói: “Chúng tôi có năm người đều có chủ hết rồi nha?”
Tư Mộ lại nhìn về phía Lệ Hỏa, nghiêm túc nói: “Nếu như anh chẳng qua cảm thấy Tiểu Trang và Tiểu Cửu đều có người yêu, mà anh không có, đơn giản chỉ muốn tìm một cô gái tới đuổi thời gian nhàm chán, vậy tôi khẳng định sẽ không giới thiệu người tôi quen biết cho anh, rõ ràng anh chỉ muốn chơi đùa mà thôi, Chỉ là, nếu anh cảm thấy một người quá cô đơn, thật lòng muốn tìm một người bạn, cũng không cần gấp, duyên phận có thể mong nhưng không thể cầu. Chậm rãi chờ, cô gái của cậu nhất định sẽ xuất hiện.”
Lệ Hỏa cái hiểu cái không, trên mặt càng đỏ.
Bọn họ vốn không tiếp xúc với phụ nữ, lúc trước ở trại huấn luyện, ngay cả chữ viết cũng là con trai, sau lại đi theo Ngôn Mặc Bạch, cũng không tiếp xúc với phụ nữ. Chỉ sau khi Ngôn Mặc Bạch kết hôn, mới từ từ tiếp xúc, vả lại cũng chỉ tiếp xúc với bốn người bọn họ.
Bây giờ nghe Tư Mộ cùng anh nói chuyện như vậy, trong lòng anh có cảm giác kỳ lạ.
Thật may là người đi mua giày đã rất nhanh đã trở lại, nếu không bị ép hỏi nhiều hơn.
Giầy không lớn, không nhỏ, rất vừa chân, hơn nữa kiểu dáng mới nhất, có lẽ là do cô bán hàng đề cử.
Tư Mộ và Sở Kỳ sau khi đi giày vào, liền quay trở lại quán rượu.
Vốn còn muốn bảo Lệ hỏa đừng nói cho Ngôn Mặc Bạch biết chuyện bọn họ, nhưng hình như vẫn không gạt được. Họ mới vừa đến khách sạn, Ngôn Mặc Bạch cũng mới lái xe đến gặp các cô ở cửa chính quán rượu.
Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ cẩn thận bước đến, mặt anh trầm xuống, xuống xe đi nhanh đến, đưa tay ôm lấy Tư Mộ: “Vợ yêu, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cụ thể gặp chuyện gì anh không biết, chỉ biết lúc thấy vệ tinh định vị trong người cô có tốc độ di chuyển quá nhanh, đường đi cũng kỳ lạ, liền có dự cảm xấu, mới để Lệ Hỏa bên này lập tức tìm người.
Lúc anh chạy nahnh đến, nhìn thấy bộ dạng của cô, cũng biết nhất định chân bị thương rồi.
Tư Mộ đưa tay vòng qua cổ Ngôn Mặc Bạch, cười vô cùng dịu dàng với anh, khẽ lắc đầu một cái, nói: “Không có chuyện gì, chỉ gặp phải ăn trộm mà thôi.”
Mắt Ngôn Mặc Bạch nhìn vào chân cô, con mắt tối sầm, giọng nói cũng lạnh lùng: “Đây là giầy của em à?”
Giày của cô đều do Ngôn Mặc Bạch cho người thiết kế riêng, mà bây giờ cô đang đi đôi giày không phải nhãn hiệu đó, với lại đến mác cũng không có tháo ra.
“Ách…” Tư Mộ không nghĩ đến Ngôn Mặc Bạch sẽ cẩn thận chú ý đến giày của cô, đầu óc nhanh suy nghĩ, hồi lâu mới cười lấy lòng nói: “Giầy bị tên trộm trộm đi nha….”
Giầy đi trên chân em mà cũng bị tên trộm lấy đi sao?” Sắc mặt của Ngôn Mặc Bạch có chút đen lại.
“Được rồi! Tên trộm thật coi trời bằng vung, hắn trắng trợn cướp đoạt đấy!” Tư Mộ cố làm ra vẻ bất đắc dĩ đau lòng thở dài, vừa dứt lời, liền bị bàn tay Ngôn Mặc Bạch vỗ 2 cái lên mông kêu “Bành bạch”.
Đánh hơi mạnh tay, Tư Mộ đau đến rơi nước mắt.
Làm sao có thể nói dối Ngôn Mặc Bạch được chứ? Nhìn bộ dạng của Tư Mộ và Sở Kỳ, anh cần quét mắt nhìn Lệ Hỏa là biết họ đã gặp phải chuyện gì.
Chỉ là cô bé này lại còn muốn gạt anh sao? Thật là đáng đánh đòn mà!
Tư Mộ ngửa đầu lên liếc mắt nhìn thấy mặt Ngôn Mặc Bạch tối thui, liền rụt cổ lại, nhắm mắt, cái gì cũng không dám nói. Chỉ là lo lắng lát nữa sẽ bị anh trừng phạt, đầu cô ở trước ngực anh cọ cọ, vừa cọ vừa nhìn sắc mặt anh.
Dưới trường hợp bình thường, cô chỉ cần nũng nịu một chút, mê hoặc anh, Ngôn Mặc Bạch sẽ bỏ qua. Nhưng hôm nay hình như có chút khác, Tư Mộ càng cọ thì mặt Ngôn Mặc Bạch càng khó coi, giờ đen giống như mặt Bao Công.
Chẳng lẽ cách này không hiệu quả nữa rồi?
Tư Mộ đang rối rắm buồn bực, mông lại bị anh bóp mạnh một cái, giọng chuyển thành ngoan độc cảnh cáo: “Đừng tưởng dùng sắc đẹp mê hoặc anh thì có thể bị trừng phạt nhẹ. Có lỗi còn không biết đường hối cãi, lại còn có ý đồ hối lộ, tội càng nặng thêm.”
Tư Mộ nhíu mày, hô, đây là muốn phạt cô sao?
“Dạ em biết sai rồi.” Tư Mộ vâng lời “Không biết phải làm như thế nào thì anh mới không trừng phạt em vậy?”
“Hừ!” Ngôn Mặc Bạch cao quý lạnh lùng liếc cô một cái, mới nói: “Phục vụ trên giường cho đến khi anh hài lòng mới thôi.”
Thiếu chút nữa Tư Mộ tức hộc máu, mỗi lần trách phạt đều như vậy, chỉ nhìn mặt anh vừa đen vừa lạnh, Tư Mộ nửa tiếng phản đối cũng không dám.
Tiểu Trang và Tiểu Cửu cũng đồng thời theo Ngôn Mặc Bạch đến đây, nhận được câu trả lời của Lệ Hỏa, hai người phi nhanh lên trên lầu.
Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch ôm đi, Thanh Thần và Diêu Dao bị ngất được đưa lên phòng nghỉ ngơi, hiện giờ còn Tiểu Trang và Tiểu Cửu cũng chạy lên tìm các cô ấy rồi, chỉ còn lại Sở Kỳ làm bộ đáng thương được Lệ Hỏa đỡ dậy đứng một bên.
Sở Kỳ hết sức uất ức quay đầu nhìn Lệ Hỏa, giọng nói mạnh mẽ: “Anh đỡ em lên lầu nghỉ một chút.”
Lệ Hỏa giật mình, thiếu chút nữa làm cho cô ngã.
Cô là của Cố Thiếu nha, tôi làm sao dám đưa cô lên trên lầu nghỉ ngơi đây? Nếu để anh ta biết, không phải xé nát anh ra hay sao? Diêu Dao đưa lên phòng Tiểu Cửu, Thanh Thần thì lên phòng Tiểu Trang, chị dâu thì đại ca đã đưa lên phòng rồi, chẳng lẽ cô lại muốn lên phòng tôi nghỉ ngơi sao?
Sở Kỳ nhìn vẻ mặt đau khổ không biết làm sao của anh, đưa tay bóp bóp cái đầu, có chút đau đầu nói: “Anh mở cho tôi một gian phòng nào cũng được, để cho tôi có chỗ nghỉ ngơi thôi.”
Nhất thời Lệ Hỏa lảo đảo, lúc này mới kịp hiểu được ý của cô, trên mặt có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, đở Sở Kỳ nói: “Đi thôi!”
Bình thường trong quán rượu phòng Vip đều đã đầy, hôm nay cũng không ngoại lệ. Lệ Hỏa nhìn sắc mặt Sở Kỳ một chút, chuẩn bị điều người đến nói chuyện với khách để lấy một phòng.
“Thôi, để phòng cho khách.” Giọng nói Sở Kỳ yếu ớt.
(Còn tiếp.)