Tư Mộ xuống xe, nhìn quanh bốn phía, đều không thấy bóng dáng Cố Khuynh, trong lòng cảm thấy khó chịu, vội đi về hướng Sở Kỳ.
“Kỳ Tử, cậu đến lúc mấy giờ?” Đêm qua đã nói hôm nay tám giờ rưỡi sáng đến, Tư Mộ đã đến sớm, không ngờ Sở Kỳ còn đến sớm hơn cô.
Hai ngày không gặp, Tư Mộ cảm thấy Sở Kỳ gầy đi trông thấy.
Sở Kỳ cao 1m68 vóc dáng không tính là nhỏ, nhưng đứng bên cạnh côlàm người khác cảm thấy cô ấy nhỏ gầy hơn trước rất nhiều.
Cô ấy trang điểm, nhưng vẫn không che được sắc mặt tiều tụy. Cái túi màu đen càng làm nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ấy.
Tim Tư Mộ cảm thấy đau.
Hiện tại mặc dù đã là mùa xuân, nhưng buổi sáng thành phố A vẫn lạnh buốt.
Sở Kỳ mặc áo gió màu vàng nhạt đứng bên cạnh xe, tay áo tung bay trong gió, Sở Kỳ cố gắng nở nụ cười, nhẹ nhàng, lẳng lặng, như một đóa Hoa Bách Hợp trắng noãn. Trên người cô ấy không còn thấy tính cách vui vẻ, kiêu ngạo, và nụ cười ngang ngược nữa.
“Mình cũng mới đến thôi.” Sở Kỳ nhìn Tư Mộ đi tới, hờ hững cười nói.
Trong lòng Tư Mộ rất khó chịu, phải giả bộ nghiêng đầu liếc nhìn người đứng ở phía sau, đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt.
“Không phải bình thường cậu rất thích ngủ nướng sao? Mình còn tưởng rằng hôm nay cậu không dậy nổi chứ!” Tư Mộ quay đầu lại nhìn Sở Kỳ thì trên mặt đã nỏ nụ cười bình tĩnh.
Hai người đều giả bộ như như không có chuyện gì xảy ra trò chuyện về một vài việc lung tung. Cuối cùng Tư Mộ cũng không chịu được, dùng một tay ôm chặt Sở Kỳ, giọng nói khàn khàn mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Cậu thật sự quyết định muốn đi Viên (Vienna, thủ đô nước Áo) hả?
Sở Kỳ cố gắng kìm nước mắt, cuống họng nghẹn ngào “Ừ” một tiếng, nhưng âm thanh này chỉ đủ cho chính mình nghe thấy, vì vậy Sở Kỳ dùng sức gật đầu liên tục.
Tư Mộ ôm chặt lấy cô, Sở Kỳ gật đầu 3 cái liên tục thì gục mặt lên vai Tư Mộ, Tư Mộ cắn môi vỗ lưng Sở Kỳ vài cái, lớn tiếng mắng: “Cậu dùng sức gật đầu như vậy làm gì? Cậu không biết cằm cậu nhọn sao? Cậu muốn đâm một lỗ trên bả vai mình sao? Đã quyết định đi còn muốn gây hại cho mình!”
“Đúng vậy! Chúng ta là chị em tốt, phải để lại cho cậu chút gì đó coi như kỷ niệm. Nhưng Ngôn Mặc Bạch nhà cậu có tiền như vậy, chắc cậu cũng không thiếu, cho nên mình để lại trên vai cậu một cái lỗ, quà tặng độc nhất vô nhị trên thế giới, chắc chắn cậu sẽ nhớ lâu, sẽ không quên mình.” Cánh tay Sở Kỳ ôm chặt lưng Tư Mộ, mặt hoàn toàn vùi vào hõm vai Tư Mộ, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn trêu chọc Tư Mộ.
Sở Kỳ nói xong, cảm giác được thân thể Tư Mộ đang rung động, lòng của cô cũng khó chịu, nhưng vẫn gắng cười, nói: “Nhưng nếu mình để lại trên vai cậu một cái lỗ, Ngôn Mặc Bạch nhà cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, có thể toàn thế giới sẽ truy sát mình đúng không?”
Rốt cuộc Tư Mộ không khống chế nổi, nước mắt càng tuôn rơi: “Sở Kỳ, cậu là đồ xấu xa! Cậu không phải chị em tốt của mình! Tại sao cậu phải đi? Mình không muốn cậu đi... Cậu ở lại được không? Tên khốn kiếp Cố Khuynh kia không nhớ cậu, đó là vì anh ta không có cái phúc đó, đàn ông tốt rất nhiều.... Chúng ta sẽ tìm a, tìm mười người đẹp trai hơn anh ta, tốt hơn anh ta, để anh ta tức chết!”
Sở Kỳ nén nước mắt cười ra tiếng: “Tìm mười? Mình sao có năng lực tìm được mười người đàn ông chứ?”
“Vậy tìm một ngườitốt hơn anh ta gấp mười lần, gấp trăm lần, tóm lại là tốt hơn anh ta, để anh at tức chết!”
“A, được! Mình đi tìm, đến lúc đó mang về cho cậu xem được không?” Sở Kỳ nhẹ nhàng vuốt bả vai Tư Mộ, mghieem tức nói nhỏ: “Mộ Mộ, nhất định cậu phải hạnh phúc!”
Cho dù mình không hạnh phúc, cậu nhất định phải hạnh phúc.
Trên đời này còn rất nhiều đàn ông, người tốt hơn anh ấy cũng rất nhiều, nhưng minhg chỉ chọ duy nhất anh ấy? Mất đi anh ấy mình cảm thấy cuộc sống thật vô vọng, trong thế giới của mình chỉ còn hai màu đen trắng. Trừ anh ấy ra mình cảm thấy không còn ai có thể mang lại hạnh phúc cho mình.
Có thể nhìn thấy chị em tốt hạnh phúc, ít nhất chuyện này cũng làm mình vui vẻ.
“Cậu cũng phải hạnh phúc!” Tư Mộ hít mũi một cái, mắt đỏ hồng nói.
“Ừm.” Sở Kỳ nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó đẩy Tư Mộ ra , nói: “Được rồi, mình phải về nhà rồi. Mọi người thượng lộ bình an, đi chơi vui vẻ!”
“Bây giờ cậu về? Không đợi Thanh Thần hả? Cô ấy vẫn chưa đến. Còn có. . .” Còn có Cố Khuynh, anh ta sao còn chưa tới?
Tư Mộ kéo Sở Kỳ tay, muốn cô ấy ở lâu một chút.
Sở Kỳ nhắm mắt lại, nói: “Mình không đợi, cậu giúp mình nói với các cô ấy một tiếng là được.”
Sở Kỳ nhắm mắt lại, nói: “Mình không đợi, cậu giúp mình nói với các cô ấy một tiếng là được.”
Cô cố ý đến sớm một chút vì không muốn chạm mặt Cố Khuynh. Hiện tại đến đây, quả nhiên là không có gặp anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau và mất máthơn là may mắn.
“Kỳ Tử!” Sở Kỳ giãy khỏi tayTư Mộ, Tư Mộ cố níu lại, sau lưng vang lên giọng nói của Thanh Thần.
Sở Kỳ hơi do dự, sau mới từ từ quay đầu lại, cười nhạt nói: “Thanh Thần, cậu cũng đến a. . .”
“Mình đã đến muộn sao?” Thanh Thần nhìn Sở Kỳ và Tư Mộ thái độ của hai người có gì đó lạ lạ, trong lòng có chút nghi hoặc.
“Không có, là chúng mình đến sớm.” Tư Mộ biết Sở Kỳ không muốn quá nhiều người biết chuyện này,trong khoảng thời gian này Thanh Thần cũng gặp phải nhiều chuyện lắm rồi, càng không muốn để cô ấy biết, khiến trong lòng cô ấy không vui, liền cười trừ trả lời như vậy.
Mấy chị em từ nhỏ đã chơi với nhau, có chuyện làm sao dấu được đối phương. Thanh Thần liếc nhìn sắc mặt Tư Mộ và Sở Kỳ, thì biết chắc là các cô ấy có chuyện giấu mình.
Thanh Thần trầm mặt, hỏi: “Đừng giấu, nói thực ra.”
“Không có. . .” Sở Kỳ nhing thẳng vào mắt Thanh Thần, cố gắng cười thật tươi.
“Còn dám nói không có chuyện gì? Cậu xem cậu còn khó coi hơn khóc!” Thanh Thần không bị các cô lừa dối, lạnh lùng nói.
“Đừng hỏi, thật sự không có chuyện gì.” Miệng Tư Mộ giật giật, cuối cùng không nói ra, Sở Kỳ bị Thanh Thần nhìn chằm chằm không thể trụ nổi nữa, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Chúng ta có phải chị em tốt không?” Thanh Thần khoanh tay lạnh lùng liếc nhìn Sở Kỳ.
Khóe miệng Tư Mộ giật giật, quả nhiên là chije m tốt a, tất cả mọi người biết dùng chiêu này.
“Được rồi. . . Mình nói.” Sở Kỳ day day trán cảm thấy hơi đau đầu, nói: “Mình không cùng các cậu đến Las Vegas, hôm nay mình đi Viên.”
Thanh Thần kinh ngạc há to miệng, dừng một chút, lại hỏi: “Đi bao lâu?”
“Không biết. . .” Sở Kỳ nói nhỏ tý, đầu cũng cúi thấp đến mức không thể thấp hơn.
Năm đó Vưu Ưu vừa đi, liền không có chút tin tức, mấy người còn lại đã hứa, từ nay về sau không bao giờ tách rời, không thể im lặng rời đi. Nhưng bây giờ cô lại sắp đi các cô ấy, hơn nữa không biết ngày về, Sở Kỳ thấy thẹn với mình, có lỗi phần tình nghĩa này.
Thanh Thần bình tĩnh liếc nhìn Sở Kỳ đang hận không thể cúi đầu đến sát đất, nói: “Vậy cậu hãy bảo trọng.”
Gì?
Tư Mộ và Sở Kỳ đều sững sờ một lúc, chỉ thấy Thanh Thần cười nhạt một tiếng: “Nếu cạu cảm thấy trốn tránh có thể khiến cậu không đau khổ, vậy cậu đi đi, chân trời góc biển tùy cậu đi đâu cũng được.”
Thanh Thần thấy Sở Kỳ như vậy, thì biết chắc là cùng Cố Khuynh ầm ĩ chia tay rồi.
Hôm trước lúc ăn cơm, nhìn sắc mặt Sở Kỳ không tốt lắm, lúc ấy chắc đã phát sinh mâu thuẫn a? Đến hôm nay, vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, cãi nhau đến nước này.
Sở Kỳ chịu đựng không khóc lâu như vậy, rốt cục vẫn phải đầu hàng, từng giọt từng giọt nước mắt bị gió sớm thổi bay.
“Cậu xác định trốn tránh sẽ không đau khổ sao? Chẳng qua cậu chỉ muốn trốn đi một mình rơi nước mắt, một mình liếm vết thương mà thôi!” Thanh Thần nói trúng tim đen. Thở dài một hơi, đưa tay kéo Sở Kỳ đến trước người, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy, nói: “Có chuyện gì thì trực tiếp đối mặt làm rõ, giải quyết vấn đề rồi, trong lòng cũng không còn khó chịu. Cái nấc thang này cũng dễ dàng bước qua.”
Trước đây cô cũng trải qua chuyện như vậy, bây giờ có thể thử tiếp nhận một phần tình yêu, chẳng qua là vì đã thấy được cái được cái mất, nhìn hếttrần thế, nhìn thấu cuộc sống, và hiểumột người.
Đời này rất ngắn, nếu không tìm người yêu, đến lúc già rồi, sẽ có nhiều tiếc nuối? Đời này cũng có thể là rất lâu, nếu là cậu vẫn luôn sống ở trong đau khổ, thì đời này cậu cũng không biết nên làm thế nào mới có thể chịu đựng được.
“Người nhà Cố Khuynh không thích mình, bảo anh ấy về nhà tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình, còn an bài cho anh ấy một người vợ. . .” Sở Kỳ thút tha thút thít nói.
“Đây chẳng qua chỉ là cách sắp xếp đươn phương của người nhà anh ta. Ông nội mình cũng phản đối chuyện của mình với Tiểu Trang đó sao, nhưng mình vẫn kiên trì cùng với Tiểu Trang đó thôi”
“Chuyện này cũng không giống với chuyện của cậu. . . Anh ấy cũng bắt đầu qua lại với vợ chưa cưới của anh ấy rồi. . .” Sở Kỳ nói xong liền nhào vào Thanh Thần trong ngực.
Tư Mộ cùng Thanh Thần đều bàng hoàng.
Cố Khuynh tên khốn này, trong nhà anh đã sắp cho anh ta một vợ chưa cưới, hơn nữa anh ta cũng bắt đầu qua lại cùng người kia, tại sao còn muốn cùng với Sở Kỳ? Anh ta muốn một chân đứng hai thuyền?
Thật là nhìn không ra, thì ra người này lại cặn bã như vậy!
Thanh Thần ôm chặt Sở Kỳ, cắn răng hồi lâu, mới kẽ rít qua kẽ răng: “Cậu xác định anh ta đồng ý tiếp nhận cô vợ chưa cưới mà gia đình sắp xếp cho anh ta sao? Nếu như là thật sự, cậu có quyết định gì chúng ta đều ủng hộ cậu, nếu như cậu thấy tức giận, vậy chờ một lát anh đến đây, chúng liền xông lên đánh anh, đánh chết!”
Sở Kỳ bật cười ra tiếng, đẩy Thanh Thần ra, nói: “Không hổ là chị em tốt. Cậu và Tư Mộ đều có dáng vẻ giống nhau, nhìn rất dịu dàng thục nữ, kết quả mở miệng ra chính là đánh, cũng đều nói là dốc hết sức mà đánh.”
Tư Mộ và Thanh Thần nhíu mày, cũng cười khẽ một tiếng.
Cánh quạt máy bay trực thăng vẫn chưa chuyển động, cho nên vẫn yên tĩnh.
Đồ đạc của Tư Mộ chất đầy vài rương lớn hành lý, Ngôn Mặc Bạch và Tiểu Trang tốn không ít sức lực mới đưa hết lên máy bay trực thăng được.
Ngôn Mặc Bạch sắp xếp hành lý xong, thấy Cố Khuynh vẫn chưa có đến, mím môi nhìn về phía Tư Mộ, muốn gọi điện thoại cho Cố Khuynh, nhưng cuối cùng vẫn không có gọi.
Tiểu Cửu và Diêu Dao cuối cùng cũng tới.
Lúc xuống xe, Tiểu Cửu đặc biệt rầu rĩ trừng Diêu Dao đang đứng phía sau lưng, mới ngượng ngùng đi đến trước mặt Ngôn Mặc Bạch, nói: “Đại ca, thật xin lỗi, em đã đến muộn.”
Ánh mắt Ngôn Mặc Bạch và Tiểu Trang đầy thâm ý nhìn phía sau lưng Tiểu Cửu sau, Diêu Dao cúi thấp đầu ỉu xìu đi phía sau.
Ngôn Mặc Bạch mặt lạnh nhìn Tiểu Cửu, giọng nói nghiêm túc: “Sao muộn như vậy?”
Giọng điệu giống như đầy ý trách cứ, Tiểu Cửu sợ run, yếu ớt nói: “Ngủ, ngủ quên. . .”
“Phốc!” Tiểu Trang đứng sau lưng Ngôn Mặc Bạch bật cười ra tiếng, Ngôn Mặc Bạch cũng phải cười nhẹ.
Tiểu Trang cười đến nỗi cả người phát run, ngón tay chỉ Tiểu Cửu: “Ha ha ha, khó trách suốt hai ngày nay tiểu tử cậu vừa về đến liền chạy vào phòng, thì ra đang vội a?”
Mặt Tiểu Cửu đỏ giống như quả dương mai chín muồi, liếc mắt trừng Tiểu Trang, ánh mắt đến mặt Ngôn Mặc Bạch thì vội vàng cúi đầu xuống.
Túng dục quá độ dẫn đến buổi sáng dậy không nổi còn đến muộn, loại chuyện này rất mất mặt a! Hơn nữa còn bị đại ca cùng anh em giễu cợt, càng thêm mất mặt a!
Toàn thân Diêu Dao đau nhức, vô tình đứng ở phía sau, nghe thấy rõ Tiểu Trang giễu cợt, càng cúi đầu thấp hơn.
Dịu dang nói vài câu cho có lệ, ánh mắt lại đang tìm Tư Mộ và Thanh Thần, khi cô nhìn thấy cách đó không xa có một cái xe, Thanh Thần, Sở Kỳ còn có Tư Mộ đều đứng ở đó, cô lập tức liền muốn chuồn đến bên kia.
Vừa bước hai bước, đã bị Tiểu Cửu nắm tay kéo về.
“Anh làm gì thế?” Diêu Dao giãy khỏi tay Tiểu Cửu, giận dữ la lên.
Không phải anh ấy ghét nhất chuyện thân mật với cô trước mặtđại ca và anh em sao? Hiện tại lại nắm tay cô làm gì vậy? Huống hồ cô ba chị em tốt của cô đều ở bên kia, dựa vào cái gì mà ngăn không cho cô đi?
“Sắp lên phi cơ rồi, có lời gì đợi lát nữa lại nói không được?” Tiểu Cửu cưỡng chế kéo cô lại sát bên mình, nhỏ giọng quát cô. Lúc này anh cũng không quan tâm có phải đang ở trước mặt Ngôn Mặc Bạch không nữa rồi.
Thật ra là không muốn tốn công chạy đến, bởi vì Tư Mộ sắp đi đến đây.
Tầm mắt Tiểu Cửu cũng liếc nhìn Sở Kỳ, vì khoảng cách xa, chỉ trông thấy ánh sáng trong suốt chiếu trên mặt cô.
Thu tầm mắt lại, nhìn ra sau lưng cô ấy, quả nhiên thấy một chiếc xe màu đen chạy với tốc độ cực nhanh đang lao đến.
Người trên xe vẫn chưa có xuống, nhưng Tiểu Cửu đã cảm nhận được tự sựu tàn bạo và lửa giận phía trong xe.
Xe lái thẳng đến vị trí của bọn Sở Kỳ đang đứng, khi các cô ấy còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một bóng đen từ trong xe lao xuống, một tay chặn ngang ôm lấy Sở Kỳ, tay kia hất lên, liền khiêng cô lên vai, đi thẳng đến chỗ máy bay trực thăng đang đậu.
Thấy Tư Mộ và Thanh Thần đều sợ ngây người, liền nói: “Chín giờ rồi, nhanh lên máy bay đi.”
Tư Mộ và Thanh Thần nhìn nhau, sững sờ một hồi lâu, mới đuổi theo , vừa chạy liền kêu: “Cố Khuynh, anh làm gì vậy? Thả cô ấy xuống!”
Cái tên cặn bã kia! Khiến Sở Kỳ đau khổ, kết quả là khiêng người mang đi.
Tư Mộ chạy đến chỗ Ngôn Mặc Bạch cũng không dừng lại, vẫn đuổi theo Cố Khuynh. Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh một tiếng, đưa tay ôm lấy Tư Mộ, cũng ném lên vai.
“A a a —— Ngôn Mặc Bạch, anh thả em xuống!” Tư Mộ bị động tác lưu loát của Ngôn Mặc Bạch làm sợ tới mức hét to, buông thỏng tay dùng sức đánh vào lưng Ngôn Mặc Bạch, tỏ vẻ kháng nghị.
Ngôn Mặc Bạch vung tay lên, “Bốp” một tiếng, gọn gàng dứt khoát đánh vào mông Tư Mộ. Ngôn Mặc Bạch hung dữ nói: “Đó là chuyện riếng của hai người đó, em xen vào gì?”
“Nhưng mà. . . khụ khụ . . .” Đầu Tư Mộ bị chổng xuống đất, hết sức không thoải mái, mà vì quá vội vàng, vừa nói được hai chữ, đã bị sặc nước miếng làm cô ho khụ khụ.
Thanh Thần theo ở phía sau, cũng bị Tiểu Trang kéo lại.
“Anh sẽ không thô lỗ như hai người họ, khiêng người phụ nữ của mình trên vai chứ?” Thanh Thần cười nhạt nhìn Tiểu Trang.
“Vậy để anh ôm em.” Tiểu Trang cười dịu dàng.
“Anh cõng em.” Thanh Thần nói xong, liền xoay người nhảy lên lưng anh.
Đương nhiên Tiểu Trang cam tâm tình nguyện rồi, cười híp mắt đưa tay ra đằng sau, đỡ mông của Thanh Thần, sải bước đi về hướng máy bay trực thăng.