Editor: Helen Thuong
Ngôn Mặc Bạch không bình tĩnh được nữa tiếp tục nhích một chút.
Tư Mộ thấy bộ dạng giận dỗi của anh liền muốn cười, giống như cô gái nhỏ. Tư Mộ liền muốn trêu chọc anh.
“Tiếp tục nhích vào chút đi!” Tư Mộ đưa tay đẩy một cái, Ngôn Mặc Bạch có chút khó chịu rồi, nhưng vẫn lui vào một chút.
“Tiếp tục lui đi.” Tư Mộ ôm bảo bảo có chút khó khăn đưa tay đẩy anh.
Rốt cuộc Ngôn Mặc Bạch cũng nhịn không được nữa rồi liền nổi giận. Đột nhiên ngồi dậy, tức giận trừng mắt nhìn Tư Mộ và bảo bảo trong ngực cô.
Khi nhìn thấy nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt của Tư Mộ thì anh thở hổn hển hổn hển, rống: “Tôi không ngủ nữa!” Nói xong liền nhảy xuống giường.
Bởi vì trêu Ngôn Mặc Bạch nên một chân Tư Mộ để trên giường, nên khi Ngôn Mặc Bạch nhảy từ trên giường xuống không chú ý, đụng phải chân của Tư Mộ, lảo đảo một cái ngã xuống dưới gầm giường nếu không phải là thân thể anh nhanh nhạy nhất định khi ngã trên mặt đất tư thế rất nhếch nhác.
Ngôn Mặc Bạch nhanh chóng ổn định thân thể, trợn mắt tức giận nhìn Tư Mộ, rống: “Em cố ý đúng không?”
Chân Tư Mộ để trên đó, Ngôn Mặc Bạch đụng phải liền dừng lại, rồi mới cho mình ngã xuống đất, bằng không lấy đúng sức lức của anh liệu một cái chân của Tư Mộ có thể chặn dduwwocj anh sao? Cả người không rơi xuống đất mới là lạ.
Hai mắt Tư Mộ trừng lớn nhìn anh hận không rớt xuống, trong mắt còn phun lửa giận, cổ Tư Mô rụt một cái, bộ dạng nhíu mặt giống như là rất đau, thì thầm mang theo tiếng nức nở: “Anh đụng đến chân em rồi, đau quá….”
Vốn bộ mặt Ngôn Mặc Bạch rất hung ác, nhưng nghe được giọng nói này của Tư Mộ, mặt lập tức thay đổi, vội vàng cúi đầu, đưa tay vén quần ngủ của cô lên, giọng nói vội vàng cùng tự trách: “Đụng vào chỗ nào, cho anh nhìn xem…. Thật xin lỗi, đều tại anh, tại anh không chú ý…. Vợ yêu không khóc.”
Vốn Tư Mộ sợ anh nổi giận, mới cố ý dùng khổ nhục kế, nhưng vừa nhìn thấy anh mang dáng vẻ áy náy tự trách, trong lòng Tư Mộ đột nhiên thấy ê ẩm, liền khóc sụt sùi.
Mà cô như vậy, Ngôn Mặc Bạch lại cho rằng mình thực sự đụng làm cho cô đau vô cùng.
Rõ ràng vừa rồi anh có dùng sức đâu, nhưng cũng biết cô có bao nhiêu nhu nhược, bình thường trong lúc hoan ái anh hơi dùng sức một chút, cũng sẽ lưu lại dấu vết trên người cô. Mới vừa rồi anh không có chú ý, với anh có sức lớn, trên chân bắp thịt lại cứng, đụng một cái chắc cũng làm cô đau rồi.
Vì vậy Ngôn Mặc bạch cảm thấy đau lòng và tự trách, vén quần ngủ của cô lên, cúi đầu nghiêm túc xem xét, không nhìn thấy vết đỏ nơi dó, anh thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa định ngẩng đầu an ủi cô không có chuyện gì đâu, lại nhìn thấy cô nước mắt giàn rụa, Ngôn Mặc Bạch sợ hết hồn.
Thật bị đau sao? Nhưng sao không thấy có dấu? Chẳng lẽ bị đau bên trong?
Anh vội vả đưa tay sờ trên mặt Tư Mộ, nói: “Vợ à, anh sai rồi, đừng khóc đừng khóc…. Có phải đau lắm không? Anh lập tức đưa em đi bệnh viện xem một chút nhé….”
Tư Mộ đang khóc sụt sùi, bởi vì câu nói của anh mà nghẹn lại, quả nhiên là nội thương!
Bảo bảo nhìn mẹ Tư Mộ đang chảy nước mắt, cũng biết ba bắt nạt mẹ, vốn là bé đã ngừng khóc nhưng mà bạn nhỏ Ngôn Dự lại có tinh thần muốn cũng mẹ đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau, cũng thút tha thút thít, bắt đầu rơi nước mắt, lúc đầu chậm dần rồi khóc lớn.
Tư Mộ nhìn bảo bảo trong ngực sợ hết hồn, vội vàng dỗ bé.
“Vợ đừng có động, đừng động, trước anh ôm em lên giường.” Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy Tư Mộ dỗ con trai chuẩn bị lên giường, anh khẩn trương đưa tay ôm bảo bảo, để lên giường, sau đưa tay ôm lấy hông Tư Mộ lên giường.
“Bảo bảo đang khóc….” Tư Mộ nhìn bộ dáng bảo bảo khóc đến đáng thương, cô đưa tay muốn đi ôm, lền bị Ngôn Mặc Bạch đè trên giường, nói: “Chớ động loạn, để anh gọi cho bác sĩ đến xem chân cho em một chút.
Vốn định trực tiếp đưa cô đi bệnh viện, nhưng lo lắng cô phải dỗ bảo bảo không muốn đi. Vì vậy liền đưa bác sĩ về nhà thì hơn.
Tư mộ nhìn thấy gây động tĩnh quá lớn, vội vàng rút chân về. nhỏ giọng nói: “Chân em không có chuyện gì.”
“LÀm sao lại khong có chuyện gì? Em đau đến như vậy rồi! Ngoan, nằm cho tốt, chờ bác sĩ đến xem cho em mọt chút.” Ngôn Mặc bạch nghĩ đến bộ dáng cô vừa khóc thảm như vậy, anh đau lòng không chịu được.
“Em thật sự không có chuyện gì, không tin anh xem.” Nói xong, Tư Mộ giơ chân lên trên không đá hai quá, chứng tỏ mình rất tốt.
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
“Vâng, thật.” Tư Mộ nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, chỉ thấy mặt anh đen kịt.
“Lừa anh chơi vui vậy sao?” Giọng nói vừa tức vừa dữ.
“Chồng à, em sai rồi, em cũng không dám lừa anh nữa rồi!” Tư Mộ đưa tay ôm cổ Ngôn Mặc Bạch giả bộ nũng nịu đáng thương, hy vọng có thể nhận được sự khoan hồng của Ngôn Mặc Bạch.
“Hừ!” Ngôn Mặc Bạch sợ nhất là chiêu này, bị Tư Mộ cọ mấy cái, mặc dù mặt lạnh lùng, nhưng sắc mặt đã hòa hoãn hơn một chút.
“Chồng à, cho em một cơ hội chuộc lỗi đi mà!” Tư Mộ cắn khóe miệng Ngôn Mặc Bạch một cái, giọng nói mị hoặc.
Ngôn Mặc Bạch lông mày nhếch cao liếc nhìn cô.
“Tối nay để cho em phục vụ anh đi, cho đến khi anh hài lòng mới thôi” Tay Tư Mộ nhỏ bé trước ngực anh vẽ các vòng tròn.
“Hừ!” Ngôn Mặc Bạch khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên là đồng ý cho cô một cơ hội.
“Truwocs tiên anh để cho em đứng lên thay bỉm cho bảo bảo…. Bé đi tiểu cái mông bị ẩm ướt không thoải mái.” Tư Mộ đẩy anh ra.
Đôi tay mềm mại của cô để trên ngực anh, mà cô vừa nói câu kia lại làm cho anh liên tưởng đến mỗi khi trêu chọc cô, nơi mật đạo cô ẩm ướt….”
Phằng một cái, máu nóng toàn thân lập tức sôi trào, lửa nóng bốc lên.
Vốn đã nghĩ đến, bây giờ liền không nhịn được muốn đặt cô xuống dưới, nhưng vật nhỏ đang ra sức khóc thật ầm ỹ, nhất định phải dỗ bé ngủ mới có thể vui vẻ hưởng thụ. Vì vậy nội tâm liền chịu đựng khát vọng và kích động, lật người để cho cô xuống.
“Nhanh dỗ bé ngủ đi!” Ngôn Mặc Bạch thở hổn hển nói.
Tư Mộ nhìn sang thấy hanh nhắm mắt lại, khuôn mặt ẩn nhẫn, khóe miệng giật giật, sau đó tay chân nhanh chóng thay bỉm cho bé.
Vừa rồi có lẽ bảo bảo khóc mệt rồi, sau khi Tư Mộ thay bỉm cho bé, ôm lắc một cái, liền đi ngủ mất rồi.
Tư Mộ đặt bảo bảo lên giường ngủ, hình như Ngôn Mặc bạch cũng cảm ứng được, lập tức mở mắt ra, bất mãn nói: “Để cho con ngủ giường trẻ đi!”
Tư Mộ liếc nhìn bảo bảo ngủ say trong ngực, im lặng không lên tiếng ôm bé đến giường trẻ ngủ.
Cẩn thận để bé xuống, bị động bé bỗng nhúc nhích, hừ hừ mấy tiếng, Tư Mộ vội vàng vỗ nhẹ cánh tay dỗ dành. Thầm nghĩ, cha mẹ con nên mới buông tay ra, uất ức cho con trai rồi!
Tư Mộ còn chưa quay lại giường, Ngôn Mặc Bạch liền bước nhanh tới, từ phía sau ôm cô, bước nhanh đi đến giường.
“Này, anh nhẹ nhàng một chút!” Tư Mộ vừa thấy hành động này của anh, bị dọa sợ vội vàng nhỏ giọng hô: “Làm sao vội vàng vậy?”
Hơi thở Ngôn Mặc Bạch gấp gáp há mồm thở dốc, “Em nói tối nay để cho anh hài lòng mới thôi, em phải nắm chặt thời gian, trước tiên hãy để cho anh được thỏa mãn.” Nói xong liền đè lên người cô đưa tay xé áo ngủ của cô.
“Này, em nói anh ngoan ngoãn nằm xuống, chờ em phục vụ anh! Không cho phép anh động đấy!” Tư Mộ nhìn động tác thô bạo của anh, vội vàng đưa tay ngăn anh lại.
Ngôn Mặc Bạch cắn bờ vai trắng noãn của cô, nhắm chặt hai mắt lấy lại bình tĩnh, mới đẩy co ra, từ trên người cô lăn xuống giường, anh nằm ngửa nói: “Em mau lại đây, phục vụ gia! Tối nayd không làm gia hài lòng, gia nhất định không bỏ qua cho em!”
Trong lòng Tư Mộ run rẩy, mới đưa đôi tay nhỏ bé của mình về phía anh.
Tay mới vừa chạm vào lồng ngực anh, liền bị bàn tay to của anh bắt lại, hướng xuống phía dưới người anh “Bắt đầu từ chỗ này đi.” Giọng nói anh vội vàng.
Vừa chạm vào đã thấy lửa nóng, Tư Mộ sợ hãi rút tay về, nói: “Không cho phép anh được cử động, tự em đi đến.”
“Tiểu yêu tinh, nếu em không làm anh thỏa mãn như lời nói, đừng trách anh để em ba ngày không xuống giường được!” Ngôn Mặc Bạch cắn răng, khuôn mặt khổ sở vì nhẫn nhịn nói.
(Hết chương 163)