Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 33: Chương 33: Đùa giỡn tình cảm, nên trừng phạt




Vưu Ưu vừa ra khỏi toilet, liền nhìn thấy con gái mình bị Tư Mộ ép nhảy điệu nhảy ngựa.

Bây giờ bài “Giang Nam style” là bài hát nổi tiếng trên thế giới, cho nên, dù Vưu Ưu ở nước ngoài thì cũng đã xem trên wed n lần rồi, còn cái điệu nhảy kia, cũng vô cùng khôi hài.

Tư Mộ ngồi ở trên giường cầm điện thoại của mình, điện thoại này quay video cũng không tệ, điều chỉnh ánh sáng và âm thanh cho tốt, sau đó liền quay điện thoại về phía Vưu Ngư, nói: "Nhảy nhanh lên một chút! âm nhạc đã bắt đầu chú ý vẻ mặt, phải dễ thương một chút biên độ của động tác khiêu vũ lớn chút nữa, buông tay chân ra nhảy "

Vưu Ưu dựa vào cửa nhìn bộ mặt uất ức, mắt to rưng rưng của con gái mình, trách, giận liếc Tư Mộ một cái, cười mắng: "Cậu đủ rồi đấy! Đừng bắt nạt con gái nhỏ đơn thuần của mình, chỉ vì sở thích của cậu, là có thể khi dễ bảo bối của mình sao!”

Vưu Ưu đang đau khổ vì một có động tác mà mình không biết nhảy, thì nghe âm thanh của mẹ, quả thật giống như tiếng trời. Lập tức bé vui mừng chạy tới, nhào vào lòng mẹ, ôm bắp đùi của mẹ, kìm nén nước mắt kể khổ nhờ giúp đỡ.

"Ô ô ô ô ô mẹ dì Mộ Mộ bắt nạt con "

Mắt tròn vo, mờ mịt đầy nước, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng, môi anh đào hồng hồng hơi vểnh, uất ức hiện rõ ở trên mặt, khiến mọi người cũng đau lòng không thôi.

Tư Mộ thấy vậy cũng phải mềm lòng, thẹn thùng cúi đầu, tự kiểm điểm: tại sao có thể bắt nạt một đứa bé như vậy chứ? Phó Tư Mộ, mày chính là người sao? không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!

Nhưng mẹ đứa bé lại nhướng mày, thản nhiên cười, đưa tay sờ sờ đầu con gái, nói: “Ngoan! Nhanh nhảy xong bài này đi, nhớ, vẻ mặt phải dễ thương một chút, như vậy mới là tài giỏi!”

Lần này Vưu Ngư thật muốn khóc rồi.

Người này chính là mẹ ruột của bé sao?

Là ruột thị, có quan hệ máu mủ… Chứ không phải là cô bé lọ lem… và dì ghẻ độc ác kia sao?

không che chở cho con gái mình thì thôi đi, nhưng tại sao lại hùa với người khác cùng nhau bắt nạt vậy?

Vưu Ngư vô cùng oán niệm ngẩng đầu lên, một góc bốn mươi lăm độ, ưu thương nhìn trần nhà, nghĩ thầm: về sau phải đi làm xét nghiệm DNA mới được!

Hai tiếng sau, Tư Mộ và Vưu Ưu hành hạ Vưu Ngư thì video “Laury nhảy điệu nhảy ngựa”, rốt cuộc cũng hoàn thành. Trước tiên là quay video, rồi sau đó lập tức đăng lên website.

một tiêu đề là “Trái ngược với Giang Nam style, Laury dễ thương nhảy điệu nhảy ngựa”, sau khi đăng lên được một tiếng, thì view đã nhanh chóng tăng vọt.

Bình luận cũng nhiều vô cùng. Cho nên Laury đã tạo ra một con sóng bùng nổ internet.

Sau đó, đoạn video này bị một người đàn ông thấy, anh ta lập tức phân phó thủ hạ: “Cho các ngươi ba ngày, lập tức đi điều tra tư liệu của đứa bé này, ta muốn cặn kẽ nhất. Chính xác thì khi nào mẹ của đứa bé có thai.”

Sau đó, vào một ngày nào đó, gia đình sup họp, người đàn ông này bị hỏi là làm sao lại có thể tìm được mẹ con cô, anh ta chỉ chỉ vào một đoạn video đã không còn tìm được trên internet, nhưng trong máy anh ta vẫn còn lưu lại nói: “Toàn dựa vào nó!”

Dĩ nhiên lúc này họ sẽ không biết đoạn video này có lực ảnh hưởng to lớn như thế, thậm chí ảnh hưởng cả đời. Rốt cuộc, Vưu Ngư cũng hoàn thành, một người yên lặng trốn trong góc hờn dỗi, hơn nữa còn lập lời thề son sắt, bắt đầu từ giờ phút này, bé sẽ không để ý đến hai người phụ nữ xấu đó trong vòng một tiếng!

Lấy đồ ăn đến dụ dỗ, cũng không để ý!

Trừ phi cầm rất nhiều, rất nhiều, đồ ăn thật ngon, đồ ăn ngon lắm tới dụ dỗ, như vậy mới được!

Chỉ là Vưu Ngư đã tính sai rồi. Bởi vì hai người phụ nữ này, hiện tại căn bản không có thời gian để ý bé đang tức giận.

Tư Mộ còn đang thắc mắc tại sao Vưu Ngư lại chưa hỏi cô chuyện lúc nãy, ngược lại Vưu Ưu đã lên tiếng trước.

cô sâu kín hỏi: “Mộ Mộ, mới vừa cậu nhận chuyển phát, bên trong đựng cái gì vậy?”

Ngàn vạn đừng nói cho cô biết là tư liệu gì, lời đó lừa gạt Vưu Ngư bốn tuổi kia cũng không tin. Huống chi, Tư Mộ xé giấy ra, sau đó nét mặt giống như sợ bị người khác nhìn thấy, cô đã thấy rõ hết.

Hơn nữa lúc ở hành lang, Tư Mộ đột nhiên sợ hãi bỏ chạy, cũng làm cho cô không nghĩ ra. cô ở phía sau nhìn mọi nơi, trừ cách đó không xa trong ngã rẽ, có một đôi trai đẹp gái đẹp đi tới, cũng không có nhân vật thần bí gì xuất hiện.

Chẳng lẽ, có liên quan đến đôi nam nữ kia?

Tư Mộ sững sờ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Đột nhiên định thần nghĩ lại? Cái túi giấy đó… cô để quên trong phòng kia rồi!

Tư Mộ vừa ão não, vừa gấp gáp.

Đều do tên đàn ông thối đó! Nếu không phải hành động chụp ngực kia, khiến cô mất thể diện chạy trốn, cô làm sao sẽ quên cầm cái vật quan trọng như vậy?

Tư Mộ rối rắm, rốt cuộc có nên đi lấy không đây?

Chỉ là, đã hai tiếng trôi qua rồi, chắc là cái túi đó cũng đã bị mất, mà không chừng đồ trong đó cũng không tìm được.

Tư Mộ thở dài, aizzz! Chắc là mình phải đi mua hộp khác rồi!

Ngay lúc Tư Mộ đang lạc trong suy nghĩ của mình, Vưu Ưu đã kéo kéo da mặt của cô, lôi cô ra khỏi mộng, “Hắc! Hồi hồn nhanh! nói đi, từ đầu đến cuối. đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Hãy nói rõ từng việc một cho chị biết!”

Tư Mộ bị ép hỏi nên bất đắc dĩ đem chuyện mình cùng Diệp Nham nói ra.

Chuyện xưa vừa mới nói một nửa, liền vang lên âm thanh kinh thiên của Vưu Ưu: “Cậu nói cái gì? Tên kia lại dám bắt cá hai tay tìm niềm vui khác? Mẹ kiếp, xem tớ làm sao mà chém chết anh ta!”

Tư Mộ lôi kéo Vưu Ưu đang kích động. “Cậu tỉnh táo chút đi, tỉnh táo! Bây giờ, tớ đã quyết định không cần anh ta nữa, cho nên những thứ này, cũng không cần thiết!”

“Cái gì không cần thiết? Tên khốn kia muốn đùa giỡn tình cảm của cậu, nên trừng phạt!” Mặc dù ở nước ngoài, Vưu Ưu đã ngây ngô mấy năm, nhưng cái tính lưu manh đã in sâu vào cơ thể của cô, một tý cũng không có thay đổi.

Nhưng không đợi Vưu Ưu ra tay, Diệp Nham đã bị đánh rất thảm.

Lúc này, Tư Mộ nhận được điện thoại từ một số lạ.

Sau khi bắt máy, đầu kia lại là --- Dư Hinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.