Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 111: Chương 111: Lên núi săn bắn.




Cố Khuynh chào một tiếng, tất cả mọi người đi theo lên xe.

"Huýt! Cô ngồi xe tôi!" Cố Khuynh ngồi ở trên xe việt dã của anh, huýt một tiếng lớn với Sở Kỳ.

Người kia bộ dạng xinh xắn, cũng rất biết cách ăn mặc quần áo. Anh ngồi ở trên xe việt dã , giơ tay nhấc chân đều không kiềm chế được sự ngông cuồng, cùng với hình tượng công tử bình thường nhẹ nhàng khuynh thành đều khác nhau. Mà hôm nay Sở Kỳ nhận điện thoại của Tư Mộ, biết được đi săn thú, cũng cố ý mặc bộ quần áo xứng nhất, nhìn tự nhiên cuồng dã. Hai người tùy tiền như vậy đứng trong một đám đông, đều sẽ cảm thấy bọn họ thật xứng đôi.

Sở Kỳ vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Cố Khuynh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng thấy các chị em của mình đưa ánh mắt chế nhạo nhìn cô, mặt cô liền không biết sao như bị đốt.

Đương nhiên Cố Khuynh cũng đã nhận quần áo giống nhau của bọn họ. Anh ở trong lòng nở hoa, khà khà, tình yêu?

Không thể không thừa nhận, này không phải gọi là tâm ý tương thông sao?

Sở Kỳ liếc mắt, đi theo cùng với bọn Thanh Thanh, trực tiếp lướt qua vị trí xe anh, đi về hướng xe phía sau.

Bởi vì muốn vào trong núi sâu săn thú, cho nên những thứ trang bị này đều có chuẩn bị đầy đủ hết một ít.

Bên trong núi sâu luôn được bảo vệ rất tốt, ít người đi, còn rất nhiều loài động vật.

Tổng cộng lái mười chiếc xe việt dã đi vào núi, mỗi một chiếc xe đều là lái xe của Cố Khuynh lái. Ngôn Mặc bạch đứng ở chiếc xe phía bến kia biệt thực, chưa có xuất phát.

Trên xe, Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch ngồi ở phía sau, Ngôn Mặc Bạch nắm tay Tư Mộ,nói chuyện câu được câu không với lái xe Tề Dự.

Tề Dự là lái xe lâu năm của Cố Khuynh, cũng quen thuộc với Ngôn Mặc Bạch nhất. Hai người tán gẫu, cũng không có gì kiêng dè, trái lại giống như huynh đệ, không có gì gò bó.

Bởi vì nói chuyện Tư Mộ có chút nghe không hiểu, vì thế cô nhàm chán tựa vào trên vai Ngôn Mặc Bạch, cầm tay anh thưởng thức.

Ngôn Mặc Bạch thuận thế kéo cô vào trong lòng mình, cho cô dựa vào thoải mái một chút.

Ghế trước Tề Dự vừa thấy tư thế như vậy, hơi cong môi một cái.

Lời đồn quả nhiên không sai!

Tính tình Ngôn Mặc Bạch, anh ta biết rất rõ. Lạnh lùng vô tình, thủ đoạn độc ác. Nhưng mà gần đây nghe các anh em nói, sau khi Ngôn thiếu cưới vợ, liền thay đổi rồi. Đem sủng cô dâu của anh, hận không thể nâng sợ ngã, ngậm sợ tan. Dù sao ở trước mặt cô dâu của anh, một chút lãnh khốc trước kia cũng không có rồi!

Lúc trước hắn còn chưa tin, hiện tại nhìn thấy tận mắt, không thể không tin!

Vì thế nhìn hai người phía sau ân ái, Tề Dự tự giác câm miệng rồi.

Ngôn Mặc Bạch giữ đầu Tư Mộ, huých nhẹ hỏi cô: "Có phải cảm thấy không thoải mái hay không? Nếu không nói xe đi chậm một chút?"

Đoạn đường núi này không có bằng phẳng, dù rằng xe chạy rất tốt, nhưng khó ránh được có chút lắc lư. Ngôn Mặc Bạch nhớ Tư Mộ bị say xe, hơn nữa gần đây nôn nghén tương đối nghiêm trọng, lo lắng thân thể cô chịu không nổi.

Tư mộ lắc đầu: "Không có sao, em chịu được."

Vừa rồi nghe nói muốn vào núi phải mất hai giờ, vì một mình cô mà đem tốc độ xe chậm lại, còn muốn kéo dài thời gian bao lâu nữa đây?

Ngôn Mặc Bạch nhường cô nằm ở chổ ghế xếp ở sau, anh ôm cô ngủ, nói như vậy có thể dể chịu một chút.

Tư Mộ chọc chọc eo Ngôn Mặc Bạch, nói chuyện với anh.

"Giờ chúng ta đi đến đâu săn thú?"

Ngôn Mặc Bạch nói: "Núi sâu! Một ngọn núi bình thường, con mồi có ở nơi nào?"

Từ nhỏ Tư Mộ đã lớn lên ở thành phố A, nhưng mà chưa từng có rời thành phố bao giờ, đã từng đi bên ngoài núi, trong ánh mắt phóng túng. Bất quá nghĩ đến là núi sâu, liền có chút lo lắng hỏi Ngôn Mặc Bạch: "bên trong núi sâu này đều là động vật được nhà nước bảo vệ. Chúng ta đi săn thú, có phải là hành vi trái pháp luật hay không?

Phía trước Tề Dự nhìn kính chiếu hậu, cười hiền lành với Tư Mộ, giải thích: "Chị dâu yên tâm, mảnh núi này đều là của Cố Thiếu, tính luôn cả ngọn núi và động vật."

Tư mộ vừa nghe, lắp bắp kinh sợ.

Dĩ nhiên là Cố Khuynh?

Trời ạ, Cái này có trị giá bao nhiêu tiền?

Bên trong núi sâu có rất nhiều gỗ quý, cả một ngọn núi như vậy, có trị giá lên trời rồi. Không thể nghi ngờ Cố Khuynh này chính là đại địa chủ rồi.

Động vật bên trong khu rừng là do Cố Khuynh mua từ các nơi thả vào, đương nhiên là thường để cho chúng kiếm ăn sinh trưởng. Hứng thú đến đây, liền lôi kéo các anh em đi vào săn thú, vô cùng mãn nguyện.

"Đại khái là động vật gì trong đó?" Tư Mộ lại khiếp sợ, lại hỏi.

"Một loại gà rừng, thỏ hoang tương đối nhiều, còn có hươi, sói, hổ này, dù sao cũng có rất nhiều, có nhiều động vật tôi cũng không nhớ hết tên."Tề Dự lơ đễnh trả lời, nhìn thoáng qua Ngôn Mặc Bạch, lại chế nhạo nói: "Thịt hươi là ăn tốt nhất. Đêm nay chúng ta làm một đầu hươi, đủ bổ rồi!"

Tư Mộ nghe không hiểu, chính là kinh ngạc khi nghe anh ta nhắc tới những động vật này. Lúc đầu bất quá cũng nghĩ đi săn thú là săn chút thỏ với gà, đên heo rừng cũng chưa nghĩ tới, huống chi là hươi là hổ linh tinh.

Bất quá, những dã thú đó cũng rất hung mãnh.

Tư Mộ không tự giác lạnh run mọt o cái, lần này đi, sẽ không là đưa thịt tới miệng sói chứ?

Các cô đều là những người tay trói gà không chặt, đừng nói là hổ đến đây, chỉ tính heo rừng các cô cũng không đối phó được, chỉ có thể dọa sợ đến khóc thôi!

Ngôn Mặc Bạch thấy sắc mặt Tư Mộ đã trắng bệch, đại khái cũng biết trong lòng cô đang tưởng tượng cái gì. Vỗ vào mặt cô: "Xung quang đây đều được trang bị, đoán chừng khủng long có thường lui tới, đều có cùng số phận không có đường quay về rồi. Em còn sợ chơi ở chỗ này sao?" Huống chi những người này đều có thân thủ cao, tay mang theo súng ống, cho dù là tay không cũng có thể đánh hổ, thì còn sợ gì?

Có những lời này của Ngôn Mặc Bạch, sắc mặt Tư Một trở nên tốt lại một chút. Nói cũng đúng, bọn họ tổng cộng có mười chiếc xe đi vào, cũng có mười mấy người đến đây, ai cũng đều trang bị tốt, quả thật không phải sợ nơi này. Hơn nữa dù có mãnh thú, các cô chỉ cần trốn ở tong xe không đi xuống là được.

Bên ngoài xe đều làm từ những vật liệu đặc biệt, phòng chóng đạn. Đạn pháo đều bắn không nát, mãnh thú còn có thể đâm phá sao?

Nghĩ như thế, lo lắng của Tư Mộ liền tan thành mây khói, chỉ còn thừa lại chính là hưng phấn cùng mong đợi.

Nghĩ đến Tề Dự vừa mới nói thịt hươi ăn rất ngon, liền hỏi một câu: "Các người thường xuyên ăn sao?"

Cô nháy đôi mắt to hồn nhiên hỏi, phía trước Tề Dự cười một tiếng, chống lại ánh mắt lạnh của Ngôn Mặc Bạch, anh lập tức thu nụ cười trên mặt, đứng đắn trả lời: "Ngẫu nhiên!"

Tư Mộ nghĩ đến anh ta vừa mới nói thịt hươi ăn thật bổ, vì thế hỏi Ngôn Mặc Bạch: "Thịt hươi thật sự bổ sao? Em đây có phải nên ăn nhiều một chút không? Nhưng mà nướng thịt trên lửa, em sợ trong người chịu không nổi."

Cô bĩu môi, một bộ dáng rất khó ra quyết định, bất đắc dĩ Ngôn Mặc Bạch cười. Phía trước Tề Dự lại một lần nữa cười ra tiếng.

Tư Mộ không hiểu rõ chân tướng nhìn trước nhìn sao, sau đó nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch hỏi: "Có cái gì buồn cười?"

Hỏi xong mới nghĩ tới, sau đó mặt đột nhiên đều đỏ lên rồi.

Thịt hươi, không phải là có thể bồi bổ cái kia của đàn ông sau?

Liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, tay cô nhéo ở ngang hông một cái.

Tay bị anh bắt lại được hôn một cái, nhíu mày nhìn mặt cô đỏ bừng.

Tư Mộ xấu hổ đến chết, người này lại không nhắc nhở cô, làm hại cô ngây ngốc hồ đồ rồi.

Phía trước Tề Dự đưa tới một cái máy tính, nói: "Chúng tôi đều làm một loại nướng ăn, bất quá cô sợ nướng nóng, cô có thể lên mạng tìm thêm, chúng tôi lấy ra một ít cho cô tự do ăn."

Tư Mộ cảm kích anh ta chu đáo, cũng không khách khí với anh ta, kết quả cầm lấy máy tính liền bắt đầu tìm kiếm.

Nhìn thấy nói thịt hươi có tính ôn hòa, có công dụng tráng kiện, Tư Mộ nghĩ chắc là sẽ không lo lắng nướng trên lửa nóng rồi, Nhưng mà nhìn tiếp câu phía sau: "Thịt hươi là ôn thận tráng dương hàng cao cấp, rất thích hợp đối với những người chồng mới cưới." Đầu Tư Mộ như nổ tung, mặt cũng nóng đỏ cả lên.

Bởi vì cô biết Ngôn Mặc Bạch cũng thấy được câu này, thả hơi thở nóng rực trên đầu cô...

Tư Mộ không biết bản thân làm gì cứng nhắc trả lại máy tính cho Tề Dự.

Dọc đường đi bị Ngôn Mặc Bạch nhìn cười, Tư Mộ lúc đầu còn xấu hổ và giận dữ sau đó là phẫn nộ.

Đến khi xe ngừng lại, cuối cùng Tư Mộ cũng không nhịn được, níu chặt lỗ tai của Ngôn Mặc Bạch hét với anh: "Anh cười cái gì? Đó là cho anh bổ thận! Đợi lát nửa nhớ ăn nhiều một chút!"

Ngôn Mặc Bạch không tức giận để lỗ tai theo cô, tiếp tục nhìn cô cười, nhỏ giọng ở bên tai cô nói: "Chẳng lẻ em ghét bỏ anh không hầu hạ em tốt, không thỏa mãn được em?

Gào khóc oa - -

Thật sự Tư Mộ mắc cỡ đến chết được! Vì sao người này không biết xấu hổ như vậy? Tề Dự phái trước còn ở trên xe chưa có xuống! Huống chí xe không lớn, dù anh có nói nhỏ thì người phía trước cũng có thể nghe thấy được.

Che mặt, thật sự cảm thấy mất mặt đến chết rồi!

Bên kia bọn Sở Kỳ đã xuống xe, cuối cùng cô ấy cũng ngồi xe của Cố Khuynh.

''Xuống xe đi!" Ngôn Mặc Bạch thấy tất cả mọi người đã xuống ở phía sau, bắt đầu chuyển đồ chuẩn bị dựng lều rồi.

"Ở chỗ này sao?" Tư Mộ nhìn ngoài cửa xe, nơi này không giống như có dã thú đi ra ngoài?

"Xe chỉ có thể lái đến đây, đêm nay chúng ta ở lại đây một đêm. Trước dựng lều trại, chờ một chút vào rừng sâu săn thú?" Ngôn Mặc Bạch mở cửa xuống xe, sau đó thân tay vịn chặt cô xuống xe.

"Chúng ta cùng nhau đi vào sao?" Lúc mới bắt đầu còn hưng phấn, hiện tại đến bên trong núi rồi, Tư Mộ có chút sợ hãi, nhỡ thật sự có một con hỗ xuất hiện, đoán chừng cô bị dọa khóc rồi.

"Các em ở tại chỗ này là tốt rồi, bên trong thật sự có chút nguy hiểm." Cho dù có nhiều người như vậy, nhưng lại phải bảo vệ những cô gái tay trói gà không chặt, chỉ sợ đến lúc đó không thể bảo vệ được. Ở nơi này vẫn là an toàn, huống chi lưu lại người ở nơi này bảo vệ các cô, có thể nói là không sơ hở tí nào rồi.

Tư Mộ gật đầu, xem như tán thành rồi. Đi săn thú tuy rằng kích thích, nhưng mà cô cũng chỉ là cô gái nhỏ, chỉ nghĩ đến ăn được món ăn dân đã mà đi đến thôi.

Bất quá Sở Kỳ không có nghe theo, từ nhỏ cô đã lớn gan, đi theo ba cô cái tình huống gì cũng thấy qua, hơn nữa từ nhỏ đã là người thích gây chuyện rồi, chọn lựa chơi đùa kích thích luôn đứng đầu. Hiện Tại nghe nói giữ các cô lại ở nơi này, không cho cùng đi vào săn thú, cô đương nhiên là níu chặt Cố Khuynh không tha, nhất định phải cho cô đi theo.

"Không cho đi theo săn thú, tôi đến nơi này làm gì?" Sở Kỳ làm bộ dáng bất mãn, phải muốn đi theo, mặc cho Cố Khuynh nghiêm mặt cự tuyệt, bọn ta không buông tay. Cuối cùng Cố Khuynh bất đắc dĩ, cho cô đi theo.

May mắn mấy cô gái ở bên trong, cũng chỉ có Sở Kỳ can đảm hơn một chút, những người khác chính là dám nghĩ một chút, hưng phấn ở trong lòng một chút, cũng không dám đi theo.

Nhưng mà Diêu Dao, lúc đến biệt thự không thấy Tiểu Cửu, liền lập tức đến bên cạnh Tư Mộ, nói nhỏ bên tai cô, kêu Ngôn Mặc Bạch đem Tiểu Cửu qua đây.

Lúc đó Tiểu Cửu không biết mình bị lão đại tính kế, nghe lão đại nói đang ở biệt thự lưng chừng núi bên này, một lát muốn đi săn thú, đêm nay nướng ăn liên hoan.

Tiểu Cửu cũng biết chuyện vợ Ngôn Mặc Bạch mang thai, càng biết đứa nhỏ có khả năng không thể giữ, vì thế lão đại đau thương suy nghĩ. Nay lão đại lại có thể nhàn hạ thoải mái đi săn thú sao? Là đứa nhỏ không có việc gì sao?

Vì thế, Tiểu Cửu mang thêm tâm tình chúc mừng, vả lại đã lâu rồi không đi săn thú, sau khi đón vài anh em không có nhiệm vụ vội vàng cùng lái xe chạy qua.

Bọn Ngôn Mặc Bạch lái xe đi trước, bất quá trên đường đi vì chú ý đến đứa bé, nến xe đi không nhanh. Bọn họ chân trước vừa đến, vài người bọn Tiểu Cửu đã nối gót theo chân sau rồi.

Ngôn Mặc Bạch, Cố Khuynh, Tiểu Cửu và vài người nữa đi vào núi, để lại tất cả đều là thuộc hạ của Cố Khuynh. Bởi vì bình thường những người này đi tương đối nhiều, cho nên cũng không phải không muốn đi như vậy. Vì thế thuận ý thành văn bị giữ lại làm Hoa Hoa Sứ Giả.

"Anh đi cẩn thận một chút, đừng trêu chọc đến mãnh thú--" Tư Mộ lôi kéo Ngôn Mặc Bạch, dặn dò cẩn thận.

Ngôn Mặt Bạch vuốt đầu cô, trong lòng lướt qua một trận lo lắng. Thật sự có mùi vị người quan tâm.

Bất quá trước kia lúc ở nước ngoài huấn luyện, bị quang trên hoang đảo một tháng, tiến hành huấn luyện sống còn ngoài dã ngoại, nơi đó cái gì là độc xà mãnh thú đều có, hơn nữa trên người bọn họ đều không có trang bị, chỉ có tay không ở nơi đó sinh tồn một tháng, hoàn toàn là cuộc sống của người hoang dã rồi.

Trước kia cũng không biết có bao nhiêu khổ cực, nhưng mà hiện tại so sánh với chuyện đi săn, cái loại sinh hoạt này, quả thực chính là địa ngục nhân gian.

"Em đừng chạy loạn ở nơi này, ngoan ngoãn ngồi ở trong này. Anh đi làm một con hươi về." Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt hứng thú nhìn Tư Mộ, cười rất tà mị.

"A-- Ngôn Mặc Bạch anh phải chết, còn nói!" Tư Mộ một tay che mặt, một tay đánh ở trước ngực anh hai cái, xấu hổ mắng.

Ngôn Mặc Bạch bắt tay cô, hôn lên môi: "Được lắm, anh đi rồi."

"Nhanh trở về một chút!" Tư Mộ bị thân thể anh làm cho tê dại, tay vừa sờ mặt anh, nói.

Diêu Dao thấy Tiểu Cửu cũng phải đi săn, trong lòng nghĩ muốn theo, nhưng mà lại sợ hãi, muốn giữ Tiểu Cửu lại, nhưng lại bị Tiểu Cửu cự tuyệt quyết liệt, vì thế sau khi lo trái nghĩ phải, đành phải đi tại chỗ hai vòng, mới trở lại bên bọn Tư Mộ.

Vẫn là Cố Khuynh lo nghĩ chu đáo, anh ta đem theo rất nhiều đồ ăn vặt đến.

Vài người thuộc hạ Cố Khuynh dựng lều trại, Tư Mộ liền lót một tấm đệm bên trông, các cô liền vây lại ngồi ăn chờ bọn họ trở về.

Vưu Ưu thấy Tư Mộ chọn đồ ăn chua, liền đùa nói: "Ăn chua, cậu không phải là có chứ?"

Vài người bên cạnh cũng đi theo nhìn chằm chằm vào bụng Tư Mộ, Vưu Ngư càng buồn bực, liền đi đến trước mặt Tư Mộ, tay ở trên bụng cô sờ một chút, hỏi: "Dì Mộ Mộ, cục cưng ở trong này sao?"

Tư Mộ cũng sợ bị ngứa, bị Vưu Ngư sờ như vậy, cười khanh khách không ngừng, vài cô bên cạnh thấy như vậy, đều đến chọt cô. Tư Mộ thất tư thế này, lập tức giơ tay đầu hàng, sợ mọi người huyên náo mạnh mẽ như vậy, đụng vào liền xong. Từ sau khi có cục cưng, cô luôn luôn dè dặt cẩn trọng, đi đứng đều sợ ngã, đâu dám giỡn như vậy?

"Được rồi được rồi, mình đầu hàng. Là mình mang thai --" Tư Mộ nói như vậy, mọi người đều ngừng lại, hỏi cô chỉ một câu: "Cậu nói là sự thật sao? Đã có rồi sao?"

Ngay sau khi Tư Mộ gật đầu,đều cao hứng la to.

Vùng núi thanh tĩnh, trừ tiếng chim thú kêu, chính là tiếng gió trên núi rồi. Mà các cô lại hưng phấn la hét một âm thanh vang dội, xuyên qua ngọn núi yên tĩnh, đâm thẳng lên trời, làm mấy người ở lều trại bên cạnh đều bị chấn động sửng sốt một chút.

Nếu không thì làm gì có câu nói ba cô gái là thành một cái chợ chứ? Nơi này có nhiều con gái như vậy, không ầm ĩ mới là lạ.

"Nói mau nói mau, cục cưng đã mấy tháng rồi?" Thanh Thanh đặt câu hỏi trước, cô cảm thấy ngạc nhiên vui mừng nhất.

Lúc trước bởi vì Tư Mộ đem thuốc Ngôn Mặc Bạch đưa cô uống đi xét nghiệm, khi đó Thanh Thanh đã biết Ngôn Mặc Bạch bởi vì từng dính phóng xạ, các số liệu trên thân thể đều chưa có khôi phục, không dễ thụ tinh.

Cái này chưa bao lâu, Tư Mộ liền mang thai, cái này nói lên cái kia là không được rồi, quả thực là thuốc tiên. Khó trách ông nội nhìn thấy thành phần của thuốc đó lại kích động như vậy.

"Qua ba tháng rồi!" Tư Mộ sờ bụng, nháy mắt trên mặt sáng lên.

Mọi người thật sự cao hứng, bất quá sau khi cao hứng, cả đám liền bắt đầu oán giận:"Cái cô này, lại giấu giếm lâu như vậy, đã qua ba tháng rồi, giờ cậu mới nói cho chúng tôi biết, hơn nữa còn đợi chúng tôi bức cung mới nói. Nếu Vưu Ưu không hỏi đùa một câu, có phải cậu đợi sinh rồi mới mời chúng tôi đến nói cho chúng tôi biết hay không?

Thật sự Tư Mộ cũng không cố ý giấu giếm, vì tình hình lúc đó không thể xác định, mà hôm nay, ngay hôm nay, mới có tin chính xác, có thể giữ đứa nhỏ, cô mới dám nói.

Vốn muốn gọi điện nói cho cha mẹ bên kia một tiếng, lại sợ vừa nói,cha mẹ liền cao hứng muốn gặp cô, mà giờ cô đang ở trong núi sâu, nếu để cho cha mẹ biết, khẳng định sẽ bắt cô trở về ngay lập tức,dù sau nơi núi sâu này dã thú thường hay lui tới.

Tư Mộ đem chuyện cục cưng nói đại khái đôi chút với các cô, vừa nghe đứa nhỏ không dể như vậy, đều dè dặt cẩn trọng nhìn cô, đến cả cô đứng dậy lấy cái này cái kia, mọi người bên cạnh khẩn trương giữ cô ngồi xuống, làm thay.

Vài người ngồi nói chuyện thật lâu, liền nghe thấy từ xa truyền tới tiếng huýt gió vang dội, nghe như là kèn kêu thắng lợi to rõ như vậy.

Quả nhiên là thắng lợi trở về! Một đám người hoặc là tay cầm theo, hoặc là khiêng trên vai, tóm lại thu hoạch rất phong phú.

Sở Kỳ được Cố Khuynh che chắn, biểu cảm trên mặt thật khổ.

Mọi người đến gần, Tư Mộ nhìn thấy trên mặt Sở Kỳ nước mắt còn chưa khô, liền bước lên phía trước cô hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Cố Khuynh cẩn thận đặt cô ngồi trên tấm lót, nghiêm mặt nói: "Xem cô còn dám thể hiện hay không. Kêu cô ở lại cô không nghe, phải muốn đi theo, cái này tốt lắm sao? Còn không biết xấu hổ khóc--"

Sở Kỳ vểnh môi, nhìn bộ dạng Cố Khuynh đen mặt, trong lòng cũng tức giận, hét với anh: "Còn không phải tại anh luôn động thủ động cước với tôi, làm tôi biến thành như vậy sao?"

Hét xong liền hối hận.

Nói gì vậy? Không phải rõ ràng đã nói cho người khác biết, cô bị Cố Khuynh ăn đậu hủ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.