Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 58: Chương 58: Ngôn Mặc Bạch trúng đạn.




Đầu bên kia điện thoại Ngôn Mặc Bạch cắn răng dựa vào tường, một tay kìm chặt bụng, tay kia vừa lấy di động vừa run.

Anh ta kiềm chế thở mạnh, em mình kề bên góc tường. Bốn phía rất yên tĩnh, một mãnh tối đen, nhưng anh ta vẫn buột bản thân mình đề cao cảnh giác, tập trung suy nghĩ, dựa vào thính giác nhạy cảm chú ý động tĩnh xung quanh.

Tiếng bước chân rất nhẹ bước đến gần, tốc độ rất nhanh, thần kinh trên đầy anh ta căng thẳng, bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, sau đó bỗng nhiên thở dài một hơi nhẹ nhõm, cả người đều trượt xuống ngồi trên mặt đất.

Dựa vào tiếng bước chân nhận ra được người nào tới, là người của mình, Ngôn Mặc Bạch tiếp tục thả lỏng dây thần kinh xuống.

Rốt cuộc đã đến rồi đây!

Cố Khuynh xem xét người trên mặt đất, xác định còn sống, anh liền nỡ một nụ cười chậm rãi, suất khí thổi tiếng huýt sáo, khoa trương kinh ngạc kêu toa: "Oa, một đám 20 người rình mò lén lút, hơn nữa bọn chúng đều rất tinh anh, cậu cũng thoát được, thật sự lợi hại nhai! Tiểu Bạch, xem ra cậu về nước nửa năm một chút năng lực cũng không có giảm đi nha--"

Ngôn Mặc Bạch nếu không bị thương, anh ta thật muốn nhảy dựng lên đạp tên hỗn đãn này mấy cước.

Không nhìn thấy anh ta đang bị thương sao? Vẫn còn không chịu nắm bắt thời gian, còn ở nơi này đùa bỡn anh ta.

Ngôn Mặc Bạch nghiến răng nghiến lợi, khổ sở phun ra mấy chử: "Tôi, bụng, giữa, một, thương."

Nói xong sắc mặt đã trắng rồi.

Cố Khuynh lúc nàu mới thấy tay anh ta vẫn giữ chặt bụng, từ bên trong một màu đỏ như máu loãng chãy ra ngoài. Y phục bị máu thấm ướt một mãng lớn, phỏng chừng đổ máu một lượng không ít, khó trách mặt lại trắng như thế, co lẽ nguyên do chính là mất máu quá nhiều đi!

Cố Khuynh lại không thèm quan tâm đi qua cười: "Yên tâm, cậu không chết được, cho dù là Diêm Vương lấy mạng cậu, tôi đều có thể cướp trở về, huống chi người cậu lại tốt như vậy có thể ở tai đây nói chuyện phím với mình, giải thích rõ không có gì trở ngại, chỉ là mất chút máu mà thôi."

Cố Khuynh đem Ngôn Mặc Bạch đến địa bàn của mình, sau đó đặt anh ta nằm trên bàn phẩu thuật, giúp anh ta lấy viên đạn ra.

Thừa dịp đó cực kì tà ác không chích thuốc tê, mà Ngôn Mặc Bạch nhẫn nhịn chịu đựng đến mồ hôi trên trán đều chãy từng giọt từng giọt, muốn mắng chữi người mà khí lực đã không còn rồi.

"Cái lão già kia, cũng thật để mắt đến tôi, cư nhiên vận dụng hết tất cả các sát thủ tinh nhuệ đến đối phó tôi, bất quá ông ta không có thực hiện được, bất quá sự tình phía sau càng phiền toái." Ngôn Mặc Bạch nằm ở nơi này nói với Cố Khuynh, anh ta có chút lo lắng sẽ liên lụy đến tổ chức của mình.

Cố Khuynh làm phẩu thuật này cực kỳ vất vả.

Nơi Ngôn Mặc Bạch trúng đạn cực kỳ nhro bé, nếu không nắm giữ được lực mạnh yếu, sẽ rất nguy hiểm. Tuy nhiên y thuật của anh cao siêu, nhưng cũng cần phải tập trung tinh thần cao độ.

Cố Khuynh không để ý đến lời Ngôn Mặc Bạch nói, hiện tại anh rất vội, nghĩ thầm, cái người này có biết hay không muốn nói làm phân tán lực chú ý của tôi? Sinh mệnh của anh ta vẫn nắm giữ ở trong tay tôi nha, cậu ngàn vạn lần đừng bức tôi làm quân nhân đào ngũ nha.

Không dể dàng chờ anh mang viên đạn ra, mới thoải mái nở nụ cười: "Nói tiểu tử cậu đúng là trâu nha, như thế nào lại chạy đến lão già kia trêu chọc? Có phải tại nơi của ông ta có thứ gì tốt hay không?"

Khóe miệng Ngôn Mặc Bạch giựt giựt: "Trên tay lão kia có một viên cực phẩm thuần xuyên nhập, tôi xem không sai. Tôi ra một cái giá cực kỳ hợp lý, lão già kia không bán.... ....."

"Cho nên, cậu liền đi cướp sao?" Cố Khuynh thiếu chút nửa nở nụ cười, cái người này thật muốn bá đạo như vậy. Ép mua không được liền cướp đoạt sao? Quá dã man rồi! Mà Cố Khuynh cảm thấy được anh ta cho rằng khong ra giá sai, khả năng không tới một phần mười giá trị kim cương. Bán dạo cái này thật làm lỗ vốn. Nhà người ta không muốn bán, đó không phải chuyện bình thường sao?

Cố Khuynh băng bó vết thương tay không tự chủ được tăng thêm chút lực, Ngôn Mặc Bạch cắn răng ngậm miệng, không hé răng.

"Cậu muốn thứ kia để làm chi?" Thấy Ngôn Mặc Bạch không hé miệng, Cố Khuynh lại hỏi: "Chẳng lẽ đưa cho cô dâu kia?"

Mặt Ngôn Mặc Bạch không chút máu lại hiện lên một tia ửng đỏ đáng nghi. Cố Khuynh nhịn không được hoài nghi hai mắt của mình, anh có thể tin tưởng bản thân mình nhìn thấy. Tiểu Bạch, lại có thể đỏ mặt khó xử?"

Cố Khuynh có phần không thể tin, anh đưa tay nhéo mặt Ngôn Mặc Bạch, nhìn xem có phải thật sự hay không, kết quả bị Ngôn Mặc Bạch đột nhiên mở mắt ra trừng mắt nhìn về phía anh.

Anh có phần ngượng ngùng, "Nghe nói hôn lễ của cậu là cuối tuần này, nhưng hôm nay cậu bị thương, có phần nghiêm trọng, ít nhất cũng cần phải nằm viện tĩnh dưỡng 10 ngày nửa tháng, chẳng thế thì...." Bỗng nhiên anh lại nhướng mày nói: "Nếu không như vậy đi, Chủ nhật này mình thay cậu tham dự hôn lẽ, tính cả động phòng đều có thể làm thay."

Ánh mắt sác bén của Ngôn Mặc Bạch như đao phóng giết người hướng về Cố Khuynh, hận không thể chém anh thành tám khối.

"Được rồi được rồi, chỉ đùa một chút mà thôi. Cô bé kia căn bản không phải đồ ăn của tôi, tôi mới không thích tiểu thanh tân, tôi yêu thích mẫu hình Tiểu Lạc Tiêu, khẩu vị tôi rất nặng. Trước mắt hai ngày này cậu ở tại đây dưỡng thương đi, chổ nào cũng đừng đi." Cố Khuynh giúp Ngôn Mặc Bạch rửa sạch miệng vết thương, sau đó nhìn anh ta một cái khinh bỉ, cười cười giải thích.

Cố Khuynh thật sự cảm thấy được, việc tiểu Bạch đối với cô dâu này, giống như trở về phản ứng của một người đàn ông bình thường nên có rồi.

Đây là một chuyển biến tốt đi?

Đúng là không thể không muốn chết nha?

Cố Khuynh vuốt cằm suy nghĩ, có phải nên đem não Tiểu Bạch đi phá vỡ hay không, cho gột rửa lại? Người đàn ông này đầu óc vẫn không bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.