Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 122: Chương 122: Nhìn lén phòng kế bên (nhìn gì, xin tự hiểu)




Editor: Queen

"Mộ Mộ" Vưu Ưu đang chơi bài cùng Vưu Ngư và Tư Mộ, nhưng Tư Mộ không yên lòng, điều này làm cho Vưu Ưu cực kỳ khó chịu, cho nên liền ném bài lên bàn, "Nói đi, thẳng tanh được khoan hồng."

Nhìn vẻ mặt u sầu của cô, Vưu Ưu có hỏi cô cũng không nói, luôn để trong lòng, những người bên cạnh cũng phiền theo.

Vưu Ngư cũng học theo dáng vẻ của mẹ, ném bài lên bàn, muốn nghe Tư Mộ nói.

Mẹ con các cô mới học được cách chơi bài, nên chơi cùng Tư Mộ. Kết quả chưa đánh được hai ván hai mẹ con các cô đã hoàn toàn tanhg Tư Mộ.

Nhưng mà đây cũng không phải chuyện quanh minh chính đại gì.

Đừng nói trò giởi hơn thầy mà tanhg, rõ ràng Tư Mộ không có tâm trạng để chơi, đây quả thật là đang vũ nhục hai mẹ con cô!

Vưu Ngư nổi giận vỗ vỗ cái bàn, dáng vẻ giống như người lớn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tư Mộ: "Dì Mộ Mộ, dì mau thành thật khai báo!"

Thành thật khai báo tại sao lại không để hai mẹ con bé vào mắt! lại thất thần như vậy?

Ách...

Mặc dù ý nghĩ của hai mẹ con khác nhau, nhưng lại có chung sự đắc ý khi thăng đường xử án.

Tư Mộ bị hành động của hai mẹ con này làm sửng sốt, sau đó nhìn hai người, đưa tay xoa xoa đầu Vưu Ngư, "Ngoan... con dù dì rồi!"

Vưu Ngư hừ hừ, nghiêng đầu không thèm để ý đến cô.

Vưu Ưu nhìn Tư Mộ không chớp mắt, cho đến khi Tư Mộ không chịu nổi, giơ tay đầu hàng nói: "Được rồi! Hai người tổ tông các cậu, coi như mình thua hai người!"

"Vậy thành thật khai báo, trong lòng cậu đang lo lắng chuyện gì?" Vưu Ưu không chịu bỏ qua, ép hỏi đến cùng.

Tư Mộ cúi đầu, một lát sau nói cho Vưu Ưu biết mình lo lắng điều gì.

"Cậu lo những người đếm đó đến tìm Ngôn Mặc Bạch?" Vưu Ưu khinh thường chê cười: "Cậu lo có hữu dùng không? Cậu cũng không giúp được Ngôn Mặc Bạch! Hơn nữa với năng lực Tiểu Bạch nhà cậu, chắc canh anh ấy có thể giải quyết được tất cả. Huống chi anh ấy còn có nhiều anh em như vậy, cậu lo gì chứ?"

Vưu Ngư ở bên nghe chẳng hiểu mẹ mình nói gì, nhưng cũng gật đầu phụ họa, theo mẹ mình dạy bảo Tư Mộ.

Vưu Ưu nhìn dáng vẻ con gái mình, bật cười. Chỉ vào con gái mình nói với Tư Mộ: "Cậu xem con gái mình đi, ngày đó cũng bị giật mình nhưng chỉ về nhà ngủ một giấc liền không có gì. Mình thấy cậu chính là bị dọa sợ, một ngày bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Thật là không có tiền đồ, sóng thật uổng phí!"

Vưu Ngư nghe hiểu câu này, ngẩng cái mũi nhỏ lên hừ hừ với Tư Mộ.

Tư Mộ xấu hổ với sự khinh bỉ của hai mẹ con này.

Trong lòng biết rõ là như vậy nhưng vẫn lo lắng! đừng nói là có người muốn lấy tính mạng anh, nếu như bình thường anh bị thương một chút cô cũng rất đau lòng.

Có lẽ thật lòng yêu một người, liền không thể chịu được khi người đó chịu bất kỳ tổn thương nào, nếu như anh ấy có chuyện gì thì bạn cũng khó chịu gấp trăm lần.

"Vậy người đàn ông của cậu đâu? Bây giờ đnag ở chỗ nào?" Tư Mộ liếc mắt nhìn Vưu Ưu hỏi.

Vừa rồi Vưu Ưu còn kiêu căng, hiện tại bị Tư Mộ hỏi một câu như thế liền ỉu xìu như trái cà héo.

"Sao mình biết được?" Vưu Ưu rầu rĩ trả lời.

Sau khi cùng Lâu Diệc Sâm và Vưu Ngư đến khu vui chơi, Vưu Ưu cũng không che dấu quan hệ giữa cô và Lâu Diệc Sâm, mặc dù Lâu Diệc Sâm không nhớ gì, nhưng Vưu Ưu không dề dấu giếm, ở trước mặt chị em của mình nói Lâu Diệc Sâm là người đàn ông của cô, mà Vưu Ngư cũng không gọi Lâu Diệc Sâm là chú đẹp trai nữa mà trực tiếp gọi là ba. Mới đầu Lâu Diệc Sâm nhướng mày không đồng ý, nhưng không chịu nổi sự quấn quít của Vưu Ngư, gọi nhiều lần anh cũng quen sau đó dần dần cũng tự xưng là ba.

Ang luốn như thế đến không thấy hình đi không thấy bóng, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Lần trước anh vội vã biến mất, cho tới bây giờ đã một tuần lễ rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi điện đến, nhưng không nói mình ở đâu, chỉ nói vài chuyệ vặt ngay cả câu "Anh nhớ em" cũng không nói. Sao Vưu Ưu không buồn bực được?

Tư Mộ thấy cô như vậy, cũng không hỏi nhiều, chẳng qua là hai người bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, cùng rầu rĩ không vui.

Đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên, bởi vì hiệu quả cách âm quá tốt, âm thanh kia giống như được trền đến dưới mười mấy tầng chăn, nặng nề, nghe không lớn lắm.

Tư Mộ suy nghĩ gì đó nhìn bức tường bên cạnh, có phải Ngôn Mặc Bạch xảy ra chuyện gì không?

Vưu Ưu thấy cô lại bắt đầu lo lắng, liền nheo mặt cô, bắt cô nhìn mình. Tay thì vỗ vỗ lên mặt cô, nói: "Hiện giờ cậu đang mang thai, lại suy nghĩ lung tung như vậy, cẩn thận không tốt cho đứa trẻ."

Tư Mộ giật mình, vội vàng đẩy tay Vưu Ưu ra, thu lại vẻ mặt lo lắng, miễn cưỡng nở nụ cười, "Mình biết, coi như vì bảo bảo, mình muốn thật vui vẻ, không nghĩ gì hết."

"Vậy mới đúng!" Vưu Ưu thỏa mãn gật đầu, nói xong đột nhiên nghĩ đến gì đó, liếc nhìn con gái của mình, nói với Tư Mộ: "Không bằng chúng ta kết sui gia đi!"

Vưu Ưu hưng phấn lôi kéo tay cô nói: "Cậu xem, cậu và Ngôn Mặc Bạch đều rất đẹp, nhất định con của hai người cũng rất đẹp. Vưu Ngư nhà mình cũng không kém, có thể xứng với con trai cậu! Cậu thấy thế nào?"

"Vậy nếu sinh con gái thì sao?" Tư Mộ liếc nhìn Vưu Ưu lành lạnh nói. Cũng có thể sinh con gái, mặc dù cô vẫn hy vọng có thể sinh con trai, nhà họ Ngôn cũng cần cô sunh con trai, nhưng chuyện này cô không thể quyết định được.

"Vậy để chúng là bách hợp!" Vưu Ưu vô cùng vô cùng vỗ bàn, làm Tư Mộ sợ đến nỗi xém nữa ngã từ trên ghế xuống.

Trời ơi, khẩu vị nặng như vậy sao?

Nhưng cô không thể đồng ý, nếu thật sự sinh con gái... nhất định cô không cần giới tính của con không bình thường? Cô không cần!

Liếc Vưu Ưu một cái, ngậm miệng không nói gì nữa.

"Này, suy nghĩ lại đi! Chẳng lẽ cậu không cảm thấy rất tình cảm sao?" Một tay Vưu Ưu nhéo mặt con gái mình, một tay quơ quơ trước mặt Tư Mộ.

Tư Mộ lập tức ôm cách xa Vưu Ưu năm bước, khẩu vị của người này thật biến thái! Con gái nhà mình cũng hại.

Lúc Tư Mộ đến đây cũng hơi trễ, hơn nữa Ngôn Mặc Bạch cũng không đến đón cô. Trước đó Ngôn Mặc Bạch đã dặn, cô không được ra ngoài chơi một mình, vậy cô có thể đến tìm anh không?

Vưu Ngư chơi mệt rồi, đang ngủ trên giường. Ban ngày theo Vưu Ưu đi dạo phố, buổi tối lại chơi với Tư Mộ lâu như vậy, tất nhiên sẽ mệt.

Gần đây Tư Mộ rất thích ngủ, cho nên đến giờ này cũng mệt mỏi ngáp dài.

"Nếu mệt thì ngủ lại đây đi." Vưu Ưu cũng mệt, tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài nhìn thấy Tư Mộ ngáp liền nói.

Tư Mộ lắc đầu, "Không được, để mình gọi điện hỏi Ngôn Mặc Bạch xem khi nào thì anh ấy xong việc."

Vừa nói vừa cầm điện thoại bàn trong phòng gọi cho Ngôn Mặc Bạch.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng đã bị Ngôn Mặc Bạch tắt máy, sau đó vang lên tiếng gõ cửa.

Lúc trước Ngôn Mặc Bạch ở trong phòng vừa xử lý tài liệu, vừa chờ điện thoại của Tiểu Cửu. Nhưng lại không nhận được cuộc gọi nào, nhưng anh lại nhận được điện thoại của đại ca. Ngôn Mặc Bạch không nghĩ tới địa ca gọi đến nhanh như vậy, chắc lo cho hai mẹ con ai đó!

Vừa mới gác điện thoại của địa ca, chuẩn bị đi đón bà xã về nhà, điện thoại liền đổ chuông.

Hiện tại đã hơn mười giờ tối, bình thường giờ này cô đã ngủ, chắc hiện tại không ngủ được mới gọi điện cho anh.

Lúc Tư Mộ mở cửa thì thấy Ngôn Mặc Bạch đứng ngoài cửa.

Ánh đèn màu da cam ngoài hành lang chiếu lên gò má anh, kiến khuôn mặt anh nhiễm một màu vàng ấm áp, càng làm nổi bật vẻ đẹp trai của anh.

"Sao giờ anh mới đến?" Tư Mộ bước hai bước, tiến vào lồng ngực anh, hai tay ôm eo anh, giọng nói có chút tủi thân.

Ngôn Mặc Bạch vuốt vuốt tóc cô, khẽ cười nói xin lỗi, thật ra thì anh rất đau lòng. Nhất là khi thấy dáng vẻ ngoan ngoãn ôm anh, ở trong ngực anh làm nũng, khiến lòng anh mềm như nước.

"Mệt sao?" Cúi đầu hôn cô, hơi khom người xuống bé cô lên, vừa mới chuẩn bị về phòng, thì thang máy cách đó không xa "Đinh" một tiếng mở ra.

Ngôn Mặc Bạch nghe tiếng quay đầu lại, quả nhiên đại ca đến. Anh gật đầu với người kia, cười đến ý vị thâm trường.

Mà Tư Mộ thấy Lâu Diệc Sâm liền trợn tròn mắt.

Thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến!

Vưu Ưu thấy Ngôn Mặc Bạch đến đón Tư Mộ đi, chờ Tư Mộ đi ra ngoài, liền định đóng cửa đi ngủ Mới vừa khoát tay nói ngủ ngon với Tư Mộ, nghiêng người thì thấy người kia đi từ thang máy ra, trái tim không khống chế được đạp rất nhanh.

Người thấy đầu không thấy đuổi cuối cùng cũng xuất hiện!

Vưu Ưu tựa vào cửa, cắn môi, nhìn anh chằm chằm. Nhìn vẻ mặt anh không dổi chào hỏi với Ngôn Mặc Bạch, mặt không đổi sắc dặn những vệ sĩ phía sau, sau đó mặt không đổi sắc nhàn nhã đi đến trước mặt cô... Nhìn cô một cái thật sâu, đột nhiên nhíu nhíu mày nói: "Chặn ở cửa là không muốn cho anh vào phòng sao?"

Giọng nói trêu chọc làm Ngôn Mặc Bạch vẫn còn ôm cô vợ nhỏ chưa đi thiếu chút nữa té lăn trên đất.

Ngôn Mặc Bạch nước mắt rơi đầy mặt, thì ra địa ca nhà mình nói đùa cũng lạnh như vậy!

"Bã xã chúng ta về phòng ngủ thôi!" Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ, quyết định về phòng mình, anh không dám nán lại dù chỉ một giây đồng hồ, khí thế đại ca quá mạnh, anh không dám ở lại làm bóng đèn.

Lúc Tư Mộ được Ngôn Mặc Bạch ôm về phòng, lén nhìn Vưu Ưu, quả nhiên thấy cô ấy đỏ mặt, tránh sang một bên để Lâu Diệc Sâm vào phòng.

Tư Mộ cắn lỗ tai Ngôn Mặc Bạch nhỏ giọng nói: "Anh đoán xem đêm nay phòng bên cạnh có trình diễn một màn nóng bổng không?"

Ngôn Mặc Bạch lảo đảo một cái, ôm chắc người trong ngực, người kia là đại ca của mình, sao anh dám tùy tiện đoán chuyện của người ta? Nhưng mà sau khi đến phòng mình, sau khi dùng chân đá cửa ra, Ngôn Mặc Bạch nói nhỏ: "Chắc sẽ có!"

Phốc-- (từ tượng thanh)

Đây là câu trả lời gì đây?

Như vậy không thể xác định.

"Nếu không, chúng ta đi nghe lén đi!" Tư Mộ cười như tên trộm.

Ngôn Mặc Bạch cảm thấy da đầu tê dại, quay đầu không để ý đến cô. Đặt bà xã lên ghế sofa, chỉnh máy điều hòa ấm hơn, sau đó nói với cô: "Cởi quần áo, anh ôm em đi tắm."

"Hiệu quả cách âm ở đây rất tốt, nếu nói nghe lén là điều không thể." Tư Mộ ngẩng đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch, lai tiếp tục nói: "Nếu không, chúng ta khoan một cái lỗ, nhìn lén được không?"

Tư Mộ chỉ nói đùa thôi, lại làm Ngôn Mặc Bạch sợ toát mồ hôi lạnh. Nghĩ đến người đàn ông ở cách vách, Ngôn Mặc Bạch phát run từ chân đến đầu.

Anh chỉ dùng hai ba động tác là lột cô sạch trơn, may mà lò sưởi đủ ấm, không lo cô sẽ bị lạnh. Ôm cô đi vào phòng tắm.

"Này! Cho chút ý kiến đi! Anh thấy ý tưởng này thế nào?" Hai tay Tư Mộ giữ đầu anh lắc lắc.

"Chẳng ra sao cả!" Lạnh lùng nói ra bốn chữ chặn miệng cô lại.

Thật ra Ngôn Mặc Bạch muốn nói đó là câu nói sỉ nhục..., vậy chết như thế nào cũng không biết! Cho nên muốn bà xã yên tĩnh cách tốt nhất là làm cho đầu cô ấy không nghĩ đến vấn đề này nữa!

"Ô ô ô, thật nhàm chán!" Tư Mộ bị anh chặn họng, liền không vui nói.

"Nếu như em thấy nhàm chán, vậy chúng ta làm chút chuyện thú vị đi." Ngôn Mặc Bạch đặt cô ở dưới vòi sen, để nước ấm xối lên người cô, mà tay của anh cũng mơn trớn trên da thịt cô.

Vì mang thai nên thân hình của cô tròn hơn, sờ rất đã. Miệng thì Ngôn Mặc Bạch nói tắm cho cô nhưng thực tế là quang chánh đại ăn đậu hũ của cô, còn yêu thích không buông tay.

Lúc trước Tư Mộ không biết, tắm bồn mất lần, sau đó đi bệnh viện, bác sĩ nói những điều cần chú ý, trong đó có không thể tắm bồn, phải tắm vòi sen, nước không thể quá nóng, không thể tắm quá lâu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo. Những điều này Tư Mộ nhớ rất rõ, và luôn nghiêm khắc tuân thủ.

Mắt thấy Ngôn Mặc Bạch đốt lửa trên người, tiếp tục như vậy chắc phải tắm hai tiếng mới xong. Cho nên cô đẩy đẩy anh ra nói: "Đừng làm loạn, bác sĩ nói thời gian tắm không thể quá dài."

Ngôn Mặc Bạch gật đầu, được rồi, thời gian tắm không thể quá dài, vậy thì trên giường tiếp tục!

Hai ba cái đã giúp cô tắm sạch sẽ từ đầu đến chân, dùng khăn tắm mềm lớn bao chặt cô lại, ôm cô ra ngoài đặt lên giường. Còn mình thì đi vào phòng tắm để tắm, mấy phút sau liền đi ra ngoài.

"Bã xã, lò sưởi trong phòng bật lớn như vậy, em mặc nhiều như thế không thấy nóng sao?" Ngôn Mặc Bạch lau tóc, nhìn thấy người trên giường anh liền muốn xông lên lột sạch cô. Mới tắm xong đã mặc đồ ngủ, hơn nữa lại là bộ bảo thủ.... Đây là cố ý ép anh không được ăn cô sao? Nhưng mặc rồi có thể cởi, sau khi cười ra chính là cái người thơm ngào ngạt kia.

Cho nên Ngôn Mặc Bạch ném khăn trên tay đi, ba bốn bước đã chạy đến bên giường, giật chăn ra, đưa tay lên kéo cô vào ngực, tay trên người cô di chuyển mấy cái, cô liền trần như nhộng, mà cô vẫn còn mờ mịt không biết làm sao.

Ngôn Mặc Bạch có lòng tốt nhéo ngực cô mấy cái, giọng nói cũng dịu hơn mấy lần: "Bà xã, như vậy có phải thoải mái hơn không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.