Ngược lại em thật sự
cảm ơn anh ấy, nếu như không phải anh ấy phụ tình, để em hiểu được thế
nào là quý trọng, là tình yêu? Khi đó em còn quá trẻ, ngu ngốc lại ích
kỷ, sau lưng anh ta phản bội em cho em biết thế nào là quý trọng và thế
nào để yêu một người.
Về sau, em sẽ yêu anh, làm anh yêu em!
Ngôn Mặc Bạch dừng một chút, Tư Mộ đang cầm tay anh rõ ràng cảm nhận được cơ bắp anh cứng ngắc. Môi anh mấp máy, dường như không sao cả thờ ơ nói:
“Cũng không phải là rất để ý…”
Tiếng cười của Tư Mộ cười càng
lớn, “Không thèm quan tâm mới là lạ! Người nào mỗi lần nhìn thấy Diệp
Nham cũng muốn đánh người ta một trận tơi bời. Ban ngày không đánh được
người, thì ngược lại tự mình tức giận.”
Mặt Ngôn Mặc Bạch ửng
đỏ, khẻ ho một tiếng, sau đó đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt Tư Mộ, rồi nghiêng
người ôm cô nằm trên giường, rồi nói:“Mau đắp chăn kín đi, coi chừng
bị lạnh!”
Tư Mộ ở trong lòng ngoan ngoãn đưa tay ôm cổ anh, khi
anh nhẹ nhàng đặt trên giường thì Tư Mộ kéo đầu của anh lại, hôn môi anh một cái rõ kêu.
“Nhanh đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó tới làm ấm
giường cho Nữ Vương!” Nụ cười của Tư Mộ ngọt ngào, ấm áp, ánh sáng màu
cam chiếu vào đôi mắt đen bóng của cô, sáng chói như ngàn vạn vì sao.
Ngôn Mặc Bạch ôm nàng, hung hăng hôn xuống, mới xoay người đi vào phòng tắm. Anh không ngại những lời chế nhạo của cô, anh vui với việc coi cô là nữ vương, anh nằm rạp dưới chân của cô cũng tốt, cô có cưỡi trên người anh cũng được, anh đều vui vẻ chịu đựng, thậm chí trong lòng tràn đầy hạnh
phúc.
Nghe câu vào trong tắm rửa sạch sẽ của cô, trong cơ thể
Ngôn Mặc Bạch máu nóng đã sôi trào lên não, chỉ mong chờ một lát ôm cơ
thể ngọc ngà thơm tho.
Anh nhanh chóng đi tắm, khi muốn đi ra
ngoài, nhưng nghĩ đến cô vừa bảo tắm rửa sạch sẽ, nên lại tắm thêm một
phút mới tùy ý quấn khăn tắm, mở cửa phòng tắm đi ra.
Tuy nhiên khi anh đi vào, lại thấy người trên giường đang ngủ một cách ngọt ngào.
Ngôn Mặc Bạch không nhịn được khẽ cười một tiếng, cầm khăn lông lau khô tóc
và cơ thể, đợi khi trên người khô ráo, ấm áp, Ngôn Mặc Bạch mới nhẹ
nhàng lên giường, chui vào chăn, đưa tay ôm cô vào ngực.
Ngôn Mặc Bạch cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn nhẵn của cô, nở nụ cười cưng chiều.
Trong lòng anh tràn đầy mong đợi, nhiệt huyết sôi trào, nghĩ tới chờ một lúc
nữa dịu dàng cùng cô, nên lấy phương pháp thế nào để vui vẻ yêu cô mà
không chạm phải vết thương của cô. Nhưng cô lại không chờ anh, chỉ một
thời gian ngắn như vậy đã ngủ say.
Trong thực tế, cho dù Tư Mộ có ngủ, nếu anh muốn thì anh cũng có thể làm, chuyện như vậy anh đã lamg
nhiều. Nhưng hôm nay anh biết cô rất mệt mỏi, bị anh dọa sợ như vậy,
trên người còn bị thương, làm sao Ngôn Mặc Bạch có thể giày vò cô?
Vừa rồi là do anh tưởng tượng, giờ cũng xứng đáng chịu đựng sự không thoải mái trong người.
Trên mũi toàn bộ là hương thơm của cô, Ngôn Mặc Bạch buồn cười lắc đầu. Dã
thú vừa thức tỉnh, giờ làm thế nào để cho nó ngủ thiếp đây?
Trong lòng Ngôn Mặc Bạch thầm mắng mình đáng đời trăm lần, ôm lấy cô bắt ép bản thân ngủ.
Ngày hôm sau mang tâm trạng buồn ngủ đi làm, do đó các thư ký làm việc cũng
bị giám đốc điều hành la mắng, mọi người không ai dám đến gần, chỉ cầu
mong cho thời gian làm việc hết nhanh.
Đầu dối Tư Mộ bị thương,
bôi thuốc hai lần đã sắp khỏi rồi, nhưng Ngôn Diệu Thiên lại nghĩ Tư Mộ
bị trẹo chân, ngày hôm sau còn mời một thầy thuốc trung y tới nắn xương
cho Tư Mộ.
Tư Mộ ngại ngùng cho ông cụ xem vết thương bị trầy da, ông mới không cho thầy thuốc trung y nắn xương cho Tư Mộ.
Buổi tối khi Ngôn Mặc Bạch về nhà, Tư Mộ cùng bảo bảo đã tắm xong, hai mẹ
con đang trên giường chơi vui vẻ, Ngôn Mặc Bạch vào phòng ngủ đã nhìn
thấy hai mẹ con chơi đùa trên giường.
Quần áo mới mua được Tư Mộ
giặt sạch sẽ, đặt ở trên giường để bảo bảo nhìn, cô cầm từng chiếc đung
đưa trước mặt bé, nếu bé thích sẽ cười, không cười chính là không thích.
Cuối cùng Tư Mộ cầm bộ quần áo nào, bảo bảo cũng đều cười khanh khách.
Lúc này Ngôn Mặc Bạch đi vào, Tư Mộ liền nói với Ngôn Mặc Bạch: “Chồng à,
anh xem, mỗi bộ quần áo em chọn cho bảo bảo đều thích! Điều này nói rõ
mẹ con em trái tim liền nhau, từ ánh mắt đến hưởng thụ đều giống nhau.”
“Chính miệng con nói cho em biết con thích sao?” Ngôn Mặc Bạch cởi cà vạt, mím môi nói.
Ách….
Chính miệng nói cho….
Bảo bảo còn chưa biết nói chuyện có được hay không?
Khóe miệng Tư Mộ giật giật, nói: “Em lấy mỗi bộ quần áo trước mặt con, con đều cười, đôi mắt con sáng ngời nha!”
“Ai nói cho em biết, con cười là thích hả?” Ngôn Mặc Bạch hai ba cái cởi
quần áo, chuẩn bị đi tắm, nghe lời nói của Tư Mộ, liền mỉm cười, quay
đầu lại hỏi.
“Em mới nói với con rất tốt nha, cười có nghĩa là
thích….” Tư Mộ vui vẻ sờ đầu bảo bảo, cảm thấy con nhất định rất thích
cô mua quần áo, nếu không làm sao bảo bảo lại cười vui vẻ đến vậy?
Tiếng nói như tiếng chim vui vẻ ríu rít trong khu rừng rậm, lại giống như dòng suối nước tinh khiết, hồn nhiên dễ nghe.
“Hừ!” Ngôn Mặc Bạch không nhịn được cười một tiếng cưng chiều: “Con hiểu được quy định đó sao?”
Sau đó, anh cầm cái tất vừa mới thay ra đi đến bên giường, đến gần bảo bảo, nói với con: “Này, con yêu, nhìn sang!” Cái tất trên tay anh đung đưa
trước mặt bảo bảo, rồi nói: “Con có thích cái này không? Có thơm không?”
Ngôn Mặc Bạch rất ít khi trêu đùa bảo bảo, lúc này bảo bảo nhìn thấy bố đang cầm đồ ở trước mặt, mắt sáng ngời, về sau sẽ chơi với mình, nên rất vui vẻ cười khanh khách, thậm chí còn cười tươi hơn so với mọi khi.
“Nhìn đi! Cái tất này con cũng thích, còn cảm thấy rất thơm nữa!” Trên tay
Ngôn Mặc Bạch cầm cái tất để lên mặt bảo bảo, cười híp mắt nói: “Con
thích thì lấy chơi đi!”
Mặt Tư Mộ đen lại, cướp lấy cái tất rồi ném lên đỉnh đầu Ngôn Mặc Bạch: “Ngôn Mặc Bạch, anh sao lại đưa tất thối cho con chơi?”
Bảo bảo mới được sáu tháng, cầm thứ gì đều cho vào miệng, anh vừa đổi tất
lại đưa cho bảo bảo chơi, không sợ bảo bảo cho vào miệng sao?
Ngôn Mặc Bạch cười ha hả, đập cái tất ra sau ót, rồi chỉ bảo bảo, nói: “Con anh thích nha?”
Tư Mộ cho chân vào đạp anh xuống dưới: “Mau cút đi tắm!”
Người này, thật đúng là qua vô sỉ! Cứ như vậy chơi đùa với con!
Nhưng mà anh vừa mới nói câu “ Con anh thích nha”, lời nói vô cùng dễ nghe,
lần đầu tiên Ngôn Mặc Bạch dùng giọng như vậy ! Nể tình vì vấn đề này,
Tu Mộ cũng không so đo với anh nữa!
Ngôn Mặc Bạch cười ha hả đi vào phòng tắm, Tư Mộ gọi anh lại: “Anh cầm cái khăn lông nhỏ lại đây cho con rửa mặt!”
Vào lúc cùng bảo bảo chơi đùa, bảo bảo vừa cười vừa chảy nước dãi ướt
miệng, còn bị Ngôn Mặc Bạch lấy tất bẩn để xuống, Tư Mộ không có biện
pháp nào hôn mặt bé.
Ngôn Mặc Bạch nghe lời, lấy khăn lông nhỏ
của bảo bảo đi ra, anh liền ấn bảo bảo rồi bắt đầu rửa mặt cho bé. Trước kia đều do Tư Mô hoặc má Ngô giúp bé tắm, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận
giống như rất thô lỗ sao?
Cho nên bảo bảo bị Ngôn Mặc Bạch giữ lại, vừa mới bắt đầu tắm liền gào khóc, tay chân quơ quơ để phản đối.
Không thích nhìn anh thô lỗ, vừa mắng vừa một bên chuẩn bị cầm khăn lông lau
cho bảo bảo. Lúc anh giúp cô lau rất nhẹ nhàng, tại sao vào lúc này đối
với bảo bảo lại không kiên nhẫn như vậy?
Nhưng Ngôn Mặc Bạch lại
không đồng ý với cô, kiên trì muốn tự mình tắm cho bảo bảo, một tay
không cho bảo bảo làm loạn, một tay cầm khăn lông lau mặt cho con, còn
nói: “Bé trai không được yếu ớt như vậy, rửa mặt lại muốn khóc!”
Tư Mộ cắn môi, trừng mắt nhìn anh, nhưng mà anh lại chịu rửa mặt cho bảo bảo, đó cũng là một khởi đầu tốt.
Nếu ngày nào bảo bảo cũng theo mẹ, sẽ lây nhiễm nữ tính, phải chơi nhiều với bố, mới có tính kiên nghị, dũng cảm của con trai.
Trước đây Ngôn Mặc Bạch không thích gần gũi với con trai, hiện giờ khó được
lúc anh chịu làm, vậy thì cứ nghe anh đi, anh chắc cũng có chừng mực, sẽ không làm bé bị đau.
Bảo bảo rửa mặt xong, thì mắt cũng đỏ tràn đầy nước mắt, khẽ nức nở, gương mặt làm bộ đáng thương, vô cùng uất ức nhìn bố mình.
Ngôn Mặc Bạch nhìn con trai không có khóc lớn, chỉ khẽ nức nở, nước mắt cũng không có chảy. Vì vậy hài lòng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đã được anh rửa sạch bong, nói: “Như thế này mới ngoan!”
Tư Mộ nhìn bộ dáng có nước mắt không dám chảy của con, khóe miệng co quắp, vừa buồn cười vừa tức giận.
Xem ra bé trai cần nhiều thời gian chơi với ba mới tốt.
Lúc Ngôn Mặc bạch xoay người vào phòng tắm, Tư Mộ ôm bảo bảo vào trong
ngực, tay chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của con, nhỏ giọng nói: “Con có phải không thích ba một tí nào?”
Thật ra thì bảo bảo rất thích khóc,
động một chút là khóc thét, nháy mắt một cái là nước mắt lại rơi xuống,
bộ dáng vô cùng uất ức. Ví dụ như vừa rồi, nếu Tư Mộ nói với bảo bảo như vậy, bảo bảo nhất định sẽ khóc đến ngập cả phòng. Nhưng lúc nãy, bé chỉ dám nhỏ giọng nức nở, nước mắt tràn đầy hốc mắt, tuy nhiên lại không
dám rơi xuống.
Bảo bảo y y, nha nha, Tư Mộ không biết bảo bảo đang nói gì, chỉ cười tiếp tục chơi đùa cùng bé.
Hai mẹ con chơi một lát, lúc Ngôn Mặc Bạch đi ra, bé khỏe bé ngoan tức giận ngáp một cái, buồn ngủ muốn được ngủ rồi.
Mỗi đứa bé muốn ngủ đều rất rắc rối, bạn nhỏ họ Ngôn cũng không ngoại lệ,
hơn nữa là rất khó chịu, chỉ có Tư Mộ ôm dụ dỗ, rồi ca hát mới có thể
ngủ được.
Hôm nay bảo bảo mới hừ hừ hai cái chuẩn bị muốn khóc,
muốn được mẹ ôm bé hát khúc hát ru dụ dỗ lúc ngủ, mắt mới mê man lờ mờ
ngủ đã nhìn thấy bố của bé ngay trước mắt rồi. Bé mới hừ hừ hai tiếng,
đã nhìn thấy bố dùng ánh mắt vô cùng hung dữ nhìn mình đe dọa, nếu dám
rên một tiếng, giống như bé sẽ bị đánh một trận. Bảo bảo mím môi, hốc
mắt lại ướt, đầu trong ngực mẹ cọ cọ, nữa cọ sát, nữa nhắm mắt lại không dám nhìn bố một cái, cũng không dám rên thêm một tiếng nào nữa.
Tư Mộ có chút kinh ngạc ôm bảo bảo xuống dỗ, liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, nói: “Chồng à, em phát hiện bảo bảo rất nghe lời anh!”
Ngôn Mặc Bạch khịt khịt mũi tự hào, anh là cha của bé, bé dám không nghe lời sao? Thử xem, anh không đánh bé cho tới mẹ cũng không nhận ra!
Bảo bảo đang nhắm mắt trong lòng mẹ khẽ co lại một cái, dù bé không biết
nói chuyện nhưng trong cái đầu nho nhỏ của bé cũng có thể hiểu rõ ràng,
ba thật hung dữ nha! Ba biết đánh người! Giống như vào lúc mẹ không
ngoan, ba đều đặt mẹ ở phía dưới, va chạm làm cho mẹ phát khóc! Bé nên
ngoan ngoan ngủ đi là hơn!
Sau khi bảo bảo ngoan ngoãn ngủ, Tư Mộ nhẹ nhàng đặt bé lên giường ngủ ở giữa, chỉ thấy Ngôn Mặc Bạch nói: “Để cho con ngủ bên cạnh!”
“Tại sao nha? Con ngủ say rồi, nếu đụng
đến con, con tỉnh lại muốn khóc đấy!” Tư Mộ nhìn bảo bảo mấy khi ngoan
ngoãn ngủ, nên không muốn đụng đến.
“Nó dám khóc!” Ngôn Mặc Bạch cười lạnh một tiếng: “Dù sao buổi tối anh đều muốn ôm em ngủ…em tự xem mà làm!”
Có nghĩa là nếu bảo bảo nằm giữa, anh không đảm bảo sẽ không cẩn thận đụng phải.
Tư Mộ nhìn anh một cái, bất đắc dĩ đem bảo bảo chuyển qua bên người cô
ngủ, sau đó mình từ từ nằm xuống, nghiêng người đưa lưng về phía Ngôn
Mặc Bạch ngủ.
Ngôn Mặc Bạch hài lòng chui vào chăn, ôm cô, đưa
tay giữ chặt hông của cô, vùi đầu vào vai của cô hít sâu một hơi, chóp
mũi tràn đầy mùi vị của cô.
“Vợ à, ngày mai dọn phòng của bé, cho con sang đó ngủ!” Ngôn Mặc Bạch không lùi bước đề nghị.
“Được! Đổi luôn giường con nít đi, em cùng con qua bên đó ngủ.” Tư Mộ nhàn nhạt trả lời.
“Hí….” Ngôn Mặc bạch bất mãn nhéo lỗ tai cô, nói: “Có phải là em cố ý?”
“Anh không phải cũng cố ý sao? Con còn nhỏ như vậy, anh để con một mình ngủ sao?” Tư Mộ bị anh làm mắc nghẹn.
Ngôn Mặc Bạch dừng một chút, buồn buồn nói: “Vậy thì giường của bé đưa đến
trong phòng, để con ngủ trên giường bé. Bé trai sao có thể cứ bám lấy mẹ như vậy được?”
Trong chăn Tư mộ lấy chân đạp anh một cái: “Con còn nhỏ như vậy, không bám mẹ, còn bám anh sao?”
Ngôn Mặc Bạch nghẹn lời, anh mới không cần bảo bảo này bám!
“Vợ à, con cùng chúng ta ngủ một giường lớn, vào lúc chúng ta làm việc,
không có tiện nha?” Ngôn Mặc Bạch tiếp tục chà sát, ôm hông cô.
Tư Mộ lúng túng hỏi: “Như thế nào …. Không có tiện à?”
Anh rõ ràng không có tính có được hay không? Nếu không có bé trong phòng,
anh có thể không cần lo lắng, kiềm chế, kiêng kỵ, mà muốn cô suốt đêm.
“Hoạt động không dễ dàng!” Ngôn Mặc bạch nhíu mày
Giọng nói dứt khoát của Ngôn Mặc Bạch rơi xuống, Tư Mộ cảm thấy cơ thể nho nhỏ bên cạnh khẽ run rẩy.