Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 82: Chương 82: Tối nay trở về giúp em rửa.....




Ngôn Mặc Bạch đặt tiệc ở quán ăn Trung Quốc, anh nói với nhóm Sở Kỳ: “Phòng Mẫu Đan ở lầu ba! Mọi người đi lên trước, tôi và Tư Mộ sẽ lên sau. Món ăn đã chuẩn bị xong, mọi người đói bụng có thể gọi phục vụ đưa đồ ăn lên. Nếu như muốn ăn gì cứ nói với người bên kia.”

Anh cúi đầu nhìn người ở bên dưới, đầu cô vẫn chôn sâu trong ngực anh không ngẩng lên. Tay cô ôm eo anh, cả người bám trên người anh. Nếu như không phải cô thỉnh thoảng cử động đầu, Ngôn Mặc Bạch còn tưởng rằng cô đã ngủ.

Thanh Thần đi theo Sở Kỳ cùng mọi người chuẩn bị đi lên lầu, quay lại liếc nhìn Tư Mộ cả người dán chặt vào ngực Ngôn Mặc Bạch, sau đó dừng lại nghĩ tới dấu vết Tư Mộ vừa mới bị tên kia bóp đỏ, cô nói với Ngôn Mặc Bạch: “Đợi lát nữa nói phục vụ tìm một chút thuốc bôi cho Mộ Mộ, da cô ấy tương đối mềm, nếu như không xử lý, ngày mai sẽ có máu đọng, hơn nữa mấy ngày mới có thể tiêu tan.”

Con gái luôn yêu cái đẹp, nếu như không kịp thời xử lý, nếu nhìn thấy dấu vết tím bầm trên mặt mấy ngày không chừng Tư Mộ sẽ phát điên!

Ngôn Mặc Bạch gật đầu, ngón tay thon dài vuốt tóc loạn của Tư Mộ, dịu dàng giúp cô vén lên sau tai. Ngôn Mặc Bạch chưa từng làm động tác như thế cho nên có chút vụng về nhưng vẻ mặt lại dịu dàng như nước.

Thanh Thần nhìn vẻ mặt cùng mọi động tác của anh, trong lòng khen ngợi, lúc này mới thỏa mãn gật đầu theo sau Sở Kỳ.

Lúc này tại bãi đậu xe, ánh sáng u ám, bốn phía yên tĩnh, ngoại trừ chiếc xe im lặng chỉ có Ngôn Mặc Bạch cùng Tư Mộ ở bên trong.

Một lúc lâu hai người cũng không nói chuyện.

Ngôn Mặc Bạch cứ như vậy ôm Tư Mộ.

Dĩ nhiên Tư Mộ không phải đã ngủ, chỉ là cô thật sự không biết phải đối mặt với Ngôn Mặc Bạch như thế nào. Chuyện trải qua lúc trước vẫn cuồn cuộn trong đầu, cô vẫn còn sợ cho nên ôm chặt Ngôn Mặc Bạch không chịu buông tay.

Ngôn Mặc Bạch bị Tư Mộ ôm, cô lại không chịu ngẩng đầu lên, anh khẽ cười.

Thật là một cô nhóc khó tính!

Tư Mộ dựa trán vào lồng ngực Ngôn Mặc Bạch, lúc anh khẽ cười, từ lồng ngực phát ra chấn động nhẹ.

Khuôn mặt đang cười của Ngôn Mặc Bạch lập tức hiện lên trong đầu Tư Mộ. Đôi mắt đen tuyền như mực, khóe miệng tình tứ nhếch lên, khuôn mặt tuấn lãng.....quen thuộc như vậy, nghe thấy tiếng cuồi là có thể tưởng tượng khuôn mặt của anh lúc này.

“Còn muốn ôm bao lâu? Nếu ôm chưa đủ, tối về cho em ôm đủ. Bây giờ đi ăn cơm trước.....” Người đàn ông anh tuấn khẽ cười nhìn người trong ngực dịu dàng nói.

Hơi thở nóng rực phun trên đỉnh đầu cô, từ trên xuống dưới lan tràn vào toàn thân. Tư Mộ tuột xướng, mặt đỏ như tôm bị luộc chín. Lập tức rút tay về, còn muốn lui về sau mấy bước cách xa anh mấy bước, nhưng lại bị cánh tay dài của anh nhốt chặt không thoát ra được.

“A, nhanh đi ăn cơm! Mấy cô nàng kia đều tham ăn, nếu chúng ta lên chậm, các món ăn sẽ bọ bọn họ ăn sạch.....” Tư Mộ mắc cỡ đỏ mặt không dám một mình ở cùng anh. Vì vậy tìm lý do muốn rời đi.

Thật ra thì mới bị dọa sợ như vậy làm sao có khẩu vị ăn cơm chứ? Dù có là sơn hào hải vị cũng ăn không vô.

Không biết lúc nãycô có dũng khí ở đâu mà cứ gắt gao ôm anh như vậy không chịu buông tay.

“Muốn ăn bao nhiêu cũng được!” Ngôn Mặc bạch xoa đỉnh đầu cô, có chút buồn cười nhìn cô nói: “Khách sạn nhà mình còn ăn không no thì mở khách sạn làm gì?”

Tư Mộ không nói gì, ăn cơm chỉ là cái cớ mà thôi, cô không tin Ngôn Mặc Bạch nhìn không ra được. Nhưng nghe anh nói như vậy, trong lòng vẫn có chút vui mừng, dù sao biểu hiện bây giờ của anh sẽ không bởi vì chuyện lúc nãy mà ghét bỏ hoặc ném bỏ cô.

Cô vừa nghiêng đầu, từ góc độ của Ngôn Mặc Bạch có thể nhìn thấy mặt cô, nhìn thấy dấu vết dưới cằm Tư Mộ càng ngày càng rõ. Anh đau lòng xoa mặt cô, ngón cai ấn xuống môi cô: “Trên mặt còn đau không?”

Môi Tư Mộ vừa rồi bị cô cắn sứt da. Chỉ cần nghĩ đến tên đàn ông vừa vô lễ với cô, coi như cắn anh ta một miếng thịt giải hận nhưng trong đầu vẫn cảm thấy ghê tởm. Hành vi ghê tởm của tên đàn ông kia, ghê tởm đến trong máu thịt.

Tư Mộ dùng tay hung hăng lau môi của mình, hận không thể tháo xuống dùng bàn chải ba trăm sáu mươi độ rửa sạch ngàn lần.

Vì vậy môi của cô liền sưng lên!

Lúc ngón tay có chút lạnh của anh dính lên môi cô, trong lòng có một cảm giác kỳ quái, Tư Mộ không tự chủ được mấp máy môi như đang muốn bắt lấy ngón tay anh. Đối với câu hỏi của Ngôn Mặc Bạch ngây người mấy giây sau mới trả lời: "Hả.....A, không đau...."

Sao có thể không đau chứ?

Khi tên kia nắm cằm cô thì cô đau muốn rơi nước mắt nhưng quật cường chịu đựng.

Lúc này đứng trước mặt Ngôn Mặc Bạch, cô cũng không che giấu sự mềm yếu của mình, thế nhưng trong khoảnh khắc kia, khi ánh mắt ôn nhu như nước của anh, giọng nói nhỏ nhẹ của anh hỏi cô thì cô ngơ ngác "Đắm" say trong đó, cảm thấy không đau nữa.

Khi một người đàn ông dùng ánh mắt đau lòng nhìn bạn vậy thì bạn sẽ cảm thấy không đau nữa. Cũng không phải ánh mắt của anh có thể chữa khỏi mà là bạn ép buộc bản thân quên đau đớn, không khiến anh đau lòng.

Bàn tay Ngôn Mặc Bạch vẫn ôm khuôn mặt cô, lòng bàn tay anh dán sát khuôn mặt cô, anh cúi đầu ngậm đôi môi cô, mút tùng chút, cuối cùng biến thành cường thế chiếm đoạt, rốt cuộc Tư Mộ không chịu nỏi sự kích thích điên cuồng của anh, cô xụi lơ trong lòng anh, hít thở không thông bị anh ôm trong ngực.

.....

Lúc hai người lên phòng Mẫu Đan ở lầu ba, mọi người đều ngồi quanh bàn ăn, món ăn đã được dọn lên chỉ chờ động đũa.

Nhìn Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch nắm tay đi vào, Sở Kỳ liền cười nói: "Nếu hai người không lên chúng tôi sẽ chạy trước."

Đại nạn không chết tất có phúc về sau! Mà giờ phút này đối với bọn họ hạnh phúc nhất chính là nhiều món ngon đặt trước mặt như vậy.

Ngôn Mặc Bạch gọi rất nhiều món, một bàn bày không đủ, Vưu Ngư còn gọi vài món. Lần trước lúc Ngôn Mặc Bạch mời khách ở đây, có mấy món ăn rất hợp khẩu vị của bé, mà món ăn ngày hôm nay lại không lặp lại những món hôm trước, vì vậy Vưu Ngư liền la lối đòi thêm mấy món ăn nữa. Vì vậy phải dùng hai bàn mới bày đủ món ăn, mỗi bàn ăn đều có nước nóng ở dưới nên sẽ không lo món ăn sẽ nguội.

Không thể không nói, tham ăn chính là tham ăn, mặc dù vừa mới trải qua một cuộc nguy hiểm rúng động lòng người, bây giờ thức ăn ở ngay trước mặt lại vẫn có thể ăn thả ga. Trừ Tư Mộ còn lại các chiến hữu đều là bộ dáng hăng hái chiến đấu, mấy nàng tham ăn này ăn vô cùng sung sướng.

Ngôn Mặc Bạch ngồi bên cạnh Tư Mộ, hỏi cô muốn ăn gì liền gắp cho cô.

Ngôn Mặc Bạch chưa từng chăm sóc ai như vậy, khó có được một lần như vậy.

Tư Mộ nhìn thức ăn đầy bàn, dạ dày không thoải mái. Nghĩ tới chuyện mới xảy ra thật ghê tởm, nuốt không trôi.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, Ngôn Mặc Bạch cũng không ép buộc cô, chỉ dụ dỗ cô: "Em uống một ít canh cho ấm dạ dày."

Nhìn đôi môi sưng đỏ của cô đoán chừng ăn gì cũng không ngon.

Tư Mộ cũng là có chút thụ sủng nhược kinh. Bình thường Ngôn Mặc Bạch luôn lạnh lùng, mặc dù không tức giận nhưng cũng không kiên nhẫn dịu dàng nói chuyện như vậy.

Vì vậy miễn cưỡng gật đầu uống canh.

Vài người bạn tốt đang giành ăn cũng không quên chú ý về phía Tư Mộ, tất cả đều hài lòng gật đầu, xem ra Ngôn Mặc Bạch không kém như trong tưởng tượng. Người đẹp trai, nhiều tiền, đối với Tư Mộ cũng quan tâm chăm sóc, điều này thật tốt! Cho dù là gay cũng không thể cưỡng lại được mị lưc của Tư Mộ, đây là trời ban cho cô!

Lúc Tư Mộ liều mình chùi môi của mình, bọn Sở Kỳ cũng không chú ý, bây giờ lại sưng đỏ thành như vậy. Liền liên tưởng đến việc hai người ở dưới một thời gian lâu mới lên, vì vậy mỗi một đôi mắt nhìn Tư Mộ đều lóe lên ánh tà mị.

"Mộ Mộ, cậu không thể ăn cay, ăn chút chè đi! Nếu không miệng cậu sẽ sưng đỏ như lạp xưởng.... lại nói, miệng cậu sao lại biến thành như vậy?" Thanh Thần múc cho Tư Mộ một chén chè, hắng giọng một cái bộ mặt phớt lờ hỏi.

Diêu Dao ở một bên vẻ mặt rất đắc ý nhưng vẫn giả bộ mở to mắt phụ họa: "Đúc vậy! Lúc bọn mình lên trước, hình như không thấy miệng cậu sưng lên?"

Vưu Ngư vừa ăn vừa liếc mắt nhìn Diêu Dao cùng Thanh Thần như muốn nói "Hai người thật ngu ngốc." sau đó nói: "Nhất định là dì Mộ Mộ bị dượng tiểu Bạch ăn rồi..."

Phốc....

Nhất thời một bàn mọi người đều phun hết thức ăn.

Cũng không phải vì lời Vưu Ngư nói trúng vạch trần sự thật mà là câu nói "dượng Bạch" của cô bé.

Tiểu Bạch? Dượng Bạch?

Là ai dạy cô bé gọi Ngôn Mặc Bạch như vậy?

Ngôn Mặc Bạch đang ngồi một bên mặt lập tức tối một nửa, trừng mắt liếc nhìn người bên cạnh môi đang bị sưng đỏ còn như hoa, dùng một loại ánh mắt "Dám cười? Xem buổi tối anh thế nào trừng trị em" cảnh cáo trừng cô.

Tư Mộ nỗ lực nhịn, cúi đầu uống canh. Nhưng Ngôn Mặc Bạch vẫn có thể thấy cơ thể cô đang run, chiếc muỗng trên tay bị cô cười run đến nỗi sắp rớt xuống.

"Ngoan ngoãn ăn cơm!" Ngôn Mặc Bạch nhỏ giọng quát cô.

Không thể không nói khí thế đó của Ngôn Mặc Bạch người bình thường không thể ngăn cản, anh chỉ cần nghiêm mặt lạnh lùng như vậy liền không có ai dám làm càn.

Một bữa cơm mọi người ôm nội thương về nhà.

Vốn dĩ Sở Kỳ lái xe đến nhưng vừa trải qua chuyện vừa rồi trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Cũng may lúc Sở Kỳ ăn cơm, hộ vệ của cô liền gọi điện thoại tới hỏi cô đang ở đâu muốn đến đón cô. Mặc dù bình thường Thanh Thần cùng Diêu Dao lá gan không nhỏ nhưng sau khi trải qua mới biết cái gọi là sợ. Ngôn Mặc Bạch liền cho tiểu Trang cùng tiểu Cửu đưa bọn họ về.

Ngôn Mặc Bạch đứng cạnh Tư Mộ, một tay ôm eo cô sát vào người, hai người thân mật đứng cạnh nhau nhìn rất xứng đôi. Có người đi ngang qua nhịn không được phải ngoái lại nhìn hai lần.

Tư Mộ mím đôi môi đỏ mọng, có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, muốn đứng cách xa anh một chút nhưng lực cánh tay Ngôn Mặc Bạch lại rất mạnh, cô quằn quại, anh càng hăng hái, cuối cùng cô bị anh ôm chặt hơn, tư thế càng mập mờ hơn.

Lúc Tư Mộ đỏ mặt muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho xong thì Sở Kỳ đi tới, ý vị sâu xa liếc Ngôn Mặc Bạch, sau đó cười như không cười nói với Tư Mộ: “Nàng à, hôm nay mình không có đụng đến xe, cậu nói xem làm sao bây giờ?”

“Hả.....” Tư Mộ có chút xấu hổ liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, xe đều là của anh, anh làm chủ ở đây, cô ấy trực tiếp hỏi anh không phải được sao, sao còn phải hỏi cô? Lần sau không biết khi nào cô mới có thể đi ra ngoài thì làm sao dám tự ý đồng ý với cô ấy chứ?

Cánh tay ôm chặt Tư Mộ của Ngôn Mặc Bạch khẽ buông lỏng, sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Nếu cô Sở thích cứ lấy chiếc xe thể thao màu đỏ kia đi chơi mấy ngày.”

Trời ơi! Đây là thật sao?

Sở Kỳ có chút không tin vào tai mình, Ngôn Mặc Bạch đưa chiếc xe thể thao màu đỏ kia cho cô đi chơi mấy ngày?

Có phải hào phóng quá rồi không?

Liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao kia giá không dưới mười triệu nhưng anh tùy ý vung tay cho cô chơi, anh xác định chiếc xe không phải xe bình thường sao?

Xem ra nói Ngôn Mặc Bạch rất nhiều xe không phải là giả chẳng lẽ xe rước dâu đều là xe của anh?

Sở Kỳ cực kỳ hưng phấn nhận lấy chìa khóa xe từ tay tiểu Cửu chuẩn bị đi lấy xe.

Ngôn Mặc Bạch nói: “Cô Sở, phải chú ý an toàn. Cho nên hy vọng cô quên hết chuyện ngày hôm nay, đi chơi vui vẻ!”

Sở Kỳ bị anh gọi lại, bản năng quay đầu nhìn về phía anh. Ánh mắt đó là một loại cảnh cáo hơn nữa lúc anh nói lời này hai chữ “cho nên” đặc biệt nhấn nặng.

Mặc dù ánh mắt kai lướt qua rất nhanh nhưng vẫn bị Sở Kỳ bắt được hoặc là ánh mắt này đặc biệt để cho cô thấy. Sở Kỳ liền sững người một chút, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ.

Xem ra suy đoán của cô là thật?

Trước lúc Sở Kỳ sững sờ, Ngôn Mặc Bạch giúp Tư Mộ kéo áo: “Đừng để lạnh!”

Tư Mộ để anh kéo, nghe thấy “Đừng để bị cảm lạnh”, rất tự nhiên liền liên tưởng đến đêm tân hôn, cô phải

mặc ít như vậy, cảm giác rất lộ liễu ở trong phòng dụ hoặc anh, lúc đó anh đưa chăn tới cũng là ba chữ “Đừng để lạnh”.

Tư Mộ còn ngượng ngùng cúi đầu chỉnh lại áo khoác, căn bản không chú ý tới đối thoại của Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch.

Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang lái xe của mình đưa Diêu Dao cùng Thanh Thần về, họ lên xe cùng tạm biệt Tư Mộ, sau đó nhìn Sở Kỳ cầm chìa khóa xe nhún nhảy, lắc đầu bật cười.

“Ngày mai cậu lại đi chơi có được không? Bây giờ không còn sớm nữa, xe kia cũng không thể chạy mất…” Thanh Thần thực sự nói không nên lời đối với sở thích đua xe của Sở Kỳ.

Hai hộ vệ của Sở Kỳ đã tới liền đi theo phía sau nhỏ giọng khuyên: “Cô chủ, ngày mai lại đi chơi được không, hôm nay ông chủ tìm cô về. Ông chủ có việc tìm cô.”

“Tôi không về. Buổi tối đua xe mới kích thích!” Sở Kỳ không để ý tới những người này, đi thẳng tới cạnh xe, vừa chuẩn bị lên xe lại bị một chiếc đèn xe rọi lại vô cùng chói mắt, tốc độ xe rất nhanh.

Ánh đèn xe vừa lúc chiếu vào hướng Sở Kỳ, chiếu vào khiến mắt cô không thể mở ra. Giơ tay che mắt, không nhịn được chửi tục: “Mẹ kiếp! Tên khốn khiếp nào mắt mù lái xe à? Chiếu đèn xe vào đây…”

Lời còn chưa dứt, chiếc xe kia đã dừng lại ngay trước mặt.

Sở Kỳ tức giận vung tay liền muốn hai hộ vệ đi lên lôi người trên xe xuống đánh cho một trận. Cô ở nhà chính là như vậy, hoành hành ngang ngược, bây giờ có người cho cô chỗ dựa, cô luôn không lo gì.

Nhưng rất nhanh người trong xe bước xuống lại làm cho cô muốn ra lệnh cho hộ vệ lên lôi xuống đánh nghẹn lại trong cổ họng.

“Bạch Bạch, nghe nói em vừa xảy ra chuyện?” Cố Khuynh xuống xe, hướng Ngôn Mặc Bạch gật đầu xem như chào hỏi.

“Ừ, chỉ là một con chuột không biết sống chết mà thôi, không có chuyện gì lớn, đã giải quyết xong.” Nói xong nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cố Khuynh hỏi “Sao anh lại quay về?”

Mấy ngày trước không phải nhận nhiệm vụ phải ra nước ngoài ít nhất phải nửa tháng mới có thể hoàn thành. Sao bây giờ lại quay về?

Cô Khuynh vuốt vuốt chân mày, khuôn mặt mệt mỏi. “Ừ. Chuyện bên kia đã giải quyết. Nghe nói em ở đây cũng xảy ra chuyện liền quay về. Vài ba lời qua loa, những chuyện này không muốn nói đến trước mặt bọn họ, vì vậy rất nhanh nói sang chuyện khác.

“Mọi người muốn đi đâu?” Cố Khuynh nhìn Sở Kỳ cầm chìa khóa xe Ngôn Mặc Bạch, chuẩn bị lên xe, tò mò hỏi.

“Ai về nhà nấy tìm mẹ!” Sở Kỳ nói nhưng chú ý tới ánh mắt Cố Khuynh, cô nâng mặt lên liếc nhìn anh với dáng vẻ “Anh nhìn tôi làm gì? Tôi thích nói như vậy thì sao?”

Cố Khuynh nhíu mày, mặc dù mệt mỏi nhưng giờ phút này vẻ mặt anh nhíu mày cũng vô cùng yêu nghiệt.

Đưa tay kéo tay Sở Kỳ, cười nhẹ: “Được rồi! Vậy em đi theo anh.”

“Tại sao?” Sở Kỳ bị động tác của anh làm cho giật mình, giùng giằng, tức giận “cái người khốn khiếp này, buông ra!”

Hai hộ vệ sau lưng Sở Kỳ nhìn cô chủ bị bắt nạt, vì vậy không nói gì liền đi lên công kích Cố Khuynh.

Hai đối một, bản lĩnh hai hộ vệ cũng không bình thường. Tư Mộ đứng một bên nhìn cũng có chút sốt ruột, kéo ống tay áo Ngôn Mặc Bạch, vội vàng nói: “Anh nhanh kêu bọn họ dừng tay lại đi!”

Cố Khuynh một tay kéo Sở Kỳ, một bên tránh công kích của hai hộ vệ, nói: “Các người không phải đối thủ của tôi.”

Nhìn xem có một vài người chính là như vậy, bị đánh nhưng cố làm ra vẻ lợi hại, khiến người muốn đánh cũng không chiếm được thế thượng phong, chỉ có thể căm hận nghiến răng.

Hai hộ vệ quả thật không phải đối thủ của Cố Khuynh, hai ba quyền liền bị đánh nằm trên mặt đất, một bàn chân giẫm trên ngực một người.

Sở Kỳ nhìn cục diện này cô không chiếm được ưu thế vì vậy vội vàng mở miệng: “Đừng kích động, tỉnh táo một chút… tiểu Hổ, hai người về trước đi, bọn tôi chỉ đùa thôi, lát nữa bọn tôi về.”

Cô nói xong nhưng chân của Cố Khuynh vẫn tiếp tục đạp, căn bản sẽ không dời đi. Tiểu Hổ bị giẫm năm trên đất, mặt rơi đầy lệ nghĩ: “Tôi biết nhưng chân anh ta vẫn chưa buông!!!” Trong lòng vô cùng chua xót, cô chủ sớm nói là người quen không phải tốt rồi sao, còn làm hai người bọn họ bị đánh.

Hai hộ vệ nuốt lệ, chịu loại đối xử này một lúc lâu.

Sở Kỳ trợn mắt nhìn Cố Khuynh, nhấc chân đá cái chân đang giẫm lên ngực tiểu Hổ.

Cố Khuynh rút chân về, có chút đau nhưng cũng không giận, chỉ tiếp tục nhíu mày nhìn Sở Kỳ, ánh mắt như nói: “Lần này em ngoan ngoãn đi theo anh đi!”

Tư Mộ nhìn cảnh này lại lo lắng cho Sở Kỳ.

“Này, anh nhìn bạn anh…”

Lời còn chưa nói hết liền gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch quét qua.

“Em vừa mới nói gì? Lặp lại lần nữa?” Giọng nói cũng lạnh lùng.

“…” Bộ dáng của anh như vậy, có mười Tư Mộ cũng không dám lên tiếng nữa.

“Tối nay về phải rửa não cho em mới được!” Ánh mắt lại quét khắp toàn thân cô tựa như muốn nói cả người cũng phải rửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.