Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 47: Chương 47: Tự mình đưa đến cửa? Tôi lại không ngốc!




Tư Mộ vừa mới cúp điện thoại, ngoài cửa liền vang lên âm thanh đập cửa.

"Mộ Mộ, đã ngủ chưa?" Tiếng Tôn San vang lên ngoài cửa, cô trước sau đều ôn nhu, đêm nay giọng nói đặc biệt ôn nhu, ôn nhu có phần nhắm vào người.

"Uhm, ngủ ngay lập tức ... mẹ có việc gì sao?" Tư Mộ nghe được tiếng của mẹ, liền run run một cái. Ở trong lòng kêu thảm: "Mẹ người còn không chịu buông tha cho con sao?

Mặc dù cực kỳ không tình nguyện, những vẫn kéo giày đá dép bước lẹp xẹp chạy đi mở cửa.

Vửa mở cửa ra, Tô San nhìn con gái mặc áo ngủ mõng manh xuống giường liền giục cô mau lên giường lại: "Con mấy nay chạy toi chạy lui mệt mỏi, thân thể yếu ớt miễn dịch kém, mặc ít như vậy, coi chừng lại cảm lạnh đó."

Hiện tại là cuối thu, ban đêm thành phố cuối thu nhiệt độ không khí giảm thấp.

Tư Mộ cố ý bước đi chậm rãi từ từ, lúc còn cách giường ba thước, bị mẹ ở sau dùng lực đẩy, cả người cô trực tiếp bị đẩy lên giường.

Tư Mộ a lên một tiếng, té lên giường, đắp kín chăn mền.

Cô cực kỳ uất ức nhìn mẹ mình, noi bình thường mẹ ôn nhu cao nhã, trong lòng lại cất giấu một linh hồn dũng mãnh!

MÀ giờ phút này nét mặt Tô San ôn nhu yêu thương, giống như người vừa mới đẩy kia hoàn toàn không có quan hệ gì với cô. Bà coi như không có ánh mắt oán giận của cô, tự nhiên ngồi xuống giường con gái, kéo góc chăn cho cô, hỏi: "Tư

Mộ, con nói thật với mẹ, chuyện con vừa mới nói, có phải sự thật hay không?"

Tư Mộ sửng sốt, có chút chột dạ.

Chẳng lẽ mình đã không lừa gạt được mẹ mình?

Điều nói con gái là cái áo nhỏ thân thiết với mẹ, chẳng lẽ tâm tư của bản thân chạy không thoát được hỏa nhãn kim tinh của mẹ?

Hiện tại cô không thể xác định được tình huống này là gì, tự mình đoán bừa cũng không dám hy vọng đưa ra kết luận. Ngộ nhỡ mẹ không có biết, kia không phải

tự mình lên tiếng trước, không đánh mà đã khai sao?

Cho nên, nháy mắt Tư Mộ mỡ mắt to như vô tội không biết gì hỏi: "Chuyện gì có

phải thật sự hay không? Mẹ nói sự việc của con sao?"

Giả ngu, cũng là một sách lược.

Tô San nhéo mặt con gái, bất quá có chút bực bội mắng: "Con đừng giả ngu với

mẹ! Con cho là mẹ từ trên trời rơi xuống, cũng do mẹ một tay nuôi con lớn lên,

trong lòng con có bao nhiêu khúc mắc, mẹ còn không biết hay sao?"

Tư Mộ bị mẹ trái một câu mẹ phải một câu mẹ làm cô bị hù đến sử sốt. Tâm càng không vững, "Mẹ, con.... ......."

"Cái bụng nhỏ ruột non này của con, còn muốn giấu diếm được mẹ?" Tô San cực kì khinh thường con gái một tiếng, sắc mặt sau đó chợt tắt, cả người trở nên nghiêm túc, "Lúc nãy trước mặt ba con, mẹ không muốn vạch trần con. Ba con đang bị bênh, thân thể của ông không có khả năng chịu nổi. Bây giờ con nói đi, mẹ chịu đựng được."

Cả đời không trải qua sóng gió gì to lớn, dĩ nhiên lúc đó con gái được cha mẹ che cỡ, sau khi kết hôn thì có chồng che chở. Đúng là không có trải qua mưa gió, thì không nhất định chịu không được mưa gió.

Cô cả đời nghị lực kiên cường có được dùng để gánh vác những đã kích bây giờ.

Tô San vẽ mặt kiên định nhìn con gái mình, ánh mắt thật sự chưa bao giờ nghiêm túc, để cho cô chột dạ đến đau lòng.

Tư Mộ cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của mẹ, thì thào nói: "Mẹ, đừng hỏi nữa. Cứ coi như là thật đi!"

Nói xong, cô khổ sở nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy ra.

Mà nước mắt cũng rơi đầy mặt mẹ Tô San.

Giờ này khắc này, Tô San đã có thể đoán ra mọi chuyện, đúng là, bà vẫn lại muốn nghe từ chính miệng con gái nói ra. miệng bà run run lớn tiếng hỏi: " Con nói -- con có phải vì "Lăng Vũ" mà đồng ý điều kiện gì của Ngôn Diệu Thiên rồi đúng không?"

"Mẹ- -" Cổ họng Tư Mộ nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

"Mộ Mộ, là ba mẹ làm liên lụy đến con ----- Cùng lắm thì chúng ta không cần "Lăng Vũ", con cần gì phải để bản thân khó xử như vậy? A?" Tô San ôm chặt con gái, cúi đầu khóc nức nở.

Vừa mới không dể gì tạp lên dũng khí thì giờ phút này đã sụp đỗ, cô kiên cường trở lại, sắc mặt cũng không thay đổi.

Bản thân mình thật sự vô dụng, chuyện gì đều làm không được, tất cả khó khăn đều dựa vào chồng và con gái gánh vác.

Thật sự hận bản thân mình!

Tư Mộ nghe thấy lời mẹ nói, cô vội vã an ũi mẹ: "Mẹ, con cũng không cảm thấy bản thân khó xử. Cứ như vậy, không chỉ có thể bảo vệ được "Lăng Vũ", mẹ lại còn buôn bán lời thêm một con rể."

"A?" Tô San sửng sốt, lập tức đánh con gái một cái, mắng: "Cái gì buôn bán lời một con rể? Tốn chi phí lớn như thế cưới một bà gài, thằng nhóc nhà họ Ngôn kia, có năng lực gì tốt?"

Ý nghĩ của người bình thường đều đã như thế, mùi rượi không sợ ngỏ nhỏ sâu.

Nếu con trai của nhà họ Ngôn tốt, thì không cần anh ta lo lắng nổ lực đi tìm, chi bằng mượn bối cảnh nhà bọn họ, có thể làm cho những cô gái chưa cưới tranh giành chiếm đoạt. Đâu cần tiêu nhiều tiền đến nơi này làm giao dịch?

Tư Mộ ôm cánh tay mẹ, vô cùng thân thiết dựa vào bờ vai bà, "Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, thiếu gia nhà họ Ngôn tên là Ngôn Mặc Bạch, con đã gặp vài lần, buổi trưa hai ngày trước anh ta còn mời con và Vưu Ưu ăn cơm, Người khác nói thật sự không sai, đúng chuẩn đẹp trai giàu có."

Tư Mộ vắt hết óc suy nghĩ muốn ở trước mặt mẹ khen ngợi Ngôn Mặc Bạch, kết

quả suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ có thể dùng đến "Đẹp trai giàu có" để hình dung, tuy nhiên cái này đã là đánh giá rất cao, nhưng một chút nội hàm đều không có!

Nguyên nhân xem ra ở Tư Mộ, trừ bỏ thì tên kia không có điểm nào dể coi, cao

ráo, có chút tiền bạc, còn lại đều không có chút ưu điểm nào rồi.

Tính tình lại hư hỏng, động một tí liền tức giận nổi bảo, tính cách lại kêu ngạo, tóm lại là một bộ dáng cao cao tại thương, vẽ mặt lạnh nhạt, nghiêm mặt một nụ cười đều không có.

Buổi tối nay, Tư Mộ làm công tác tư tưởng cho mẹ thật lâu, vài lần còn mang bản thân mình chuẩn bị khóc, rốt cuộc đem mẹ nắm lấy, đến nổi kiên quyết bắt mẹ giữ bí mật đối với cha Minh Vũ bên kia, không được phép tiết lộ một chút nào.

Buổi sáng ngày hôm sau thức dậy, Tư Mộ đi rửa xe, sau đó một đường đến thẳng khách sạn Autumn.

Lúc cô đứng dưới lầu, liền gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch, rất lâu mới được nối, bên kia âm thanh giọng mũi có chút buồn ngũ chưa tĩnh mộng, oa oa cực kỳ tình cảm.

"Em đi lên!"

Tư Mộ bị lời nói này của anh làm cho kinh ngạc, lúc lâu sau không kịp phản ứng.

"Tôi kêu em lấy chìa khóa đi lên cho tôi!" Ngôn Mặc Bạch không thấy bên kia

đáp lại, anh không kiên nhẫn giọng nói nặng thêm chút lập lại lần nữa rồi thức giấc rời gường.

Tư Mộ nắm chắc điện thoại run một cái, run rẩy nói: "Tôi, tôi không lên rồi, tôi chưa ăn sáng, tôi ở dưới nhà ăn chờ anh nha!"

Nói xong không đợi đối phương đáp liền cúp điện thoại.

Đi lên?

Cô lại không ngốc, hiện tại anh ta đang ngủ, cô chạy vào trong phòng, không phải tự động đưa lên tới cửa sao?

Tuy nhiên anh ta lại là chồng mình, đúng là cô không có chuẩn bị tư tưởng tốt.

Ngôn Mặc Bạch thấy điện thoại bị cúp, khẽ hừ một tiếng. đem di động tiện tay ném đi, tiếp tục vùi đầu ngũ. Đúng là anh ta không thể tiếp tục vùi đầu được, chuông cửa lại vang lên. Vốn định mặc kệ, nhừng tiếng chuông vang lên này kêu len vui sướng có vẽ bám riết không tha.

Ngôn Mặc Bạch người đầy tức giân mang di đông lao ra, xoa xoa cái khóa, cửa phòng tự động mở.

Người ngoài cửa vừa mới tiến vào, Ngôn Mặc Bạch liền đem di động đang vỡ đập tới.

Quấy rầy người ta đi ngủ, đi chết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.