Edit + Beta: ALice.
Tuy nói hôm sau Giang Trúc Tâm liền tập trung vào công việc, nhưng đến cùng cậu cũng không quá dằn vặt mình và Tần Phú Hữu. Cuối cùng liền xin nghỉ buổi sáng, buổi trưa cơm nước xong 12 giờ 30 mới đến công ty.
Phòng ban của bọn họ vốn dĩ thuộc về loại sau khi hoàn thành lượng công việc, làm việc đúng giờ thì có thể thoải mái. Bởi vì Giang Trúc Tâm theo kịp tiến độ của nhóm, nên cũng không bởi vì xin nghỉ nửa ngày liền bị người khác soi mói, dù sao thì mọi người cũng đều không sai biệt lắm.
Chỉ là lần này sau khi Giang Trúc Tâm vào trong phòng, thì chiếc nhẫn trên tay kia quá mức nổi bật.
"Ôi ôi ôi nhá!!" Cao Mỹ ngay lúc Giang Trúc Tâm chào hỏi với cô xong, trên mặt liền lộ ra nụ cười bát quái: "Chiếc nhẫn này của cậu đẹp mắt thật đấy. Nè nha, còn đính kim cương nữa, không vướng tay sao?"
Giang Trúc Tâm theo bản năng nâng tay lên, sau đó sờ sờ chiếc nhẫn trên tay. Nhẫn của cậu xác thật có đính một hàng kim cương xung quanh, đường đáy màu vàng kim, khiến cho chiếc nhẫn này được tăng thêm một lớp áo ngoài hào khí.
Giang Trúc Tâm vốn định đeo trên cổ, nhưng cuối cùng bởi vì Tần Phú Hữu làm nũng muốn mang nhẫn tình nhân, cho nên không có cách nào khác, chỉ có thể đeo lên.
"Tôi không thuận tay trái, đeo bên trái cũng không có ảnh hưởng gì mà." Giang Trúc Tâm cũng không qua loa, còn buông bên tay đang vuốt ve chiếc nhẫn, phô bày một chút ở trước mặt Cao Mỹ, "Đây là tối qua lúc cầu hôn Tần Phú Hữu tặng tôi, đến lúc tổ chức lễ cưới mọi người nhớ đến chung vui nhé."
"Hai người còn chưa kết hôn nữa hả, còn tưởng rằng hai người đã ở cùng nhau, ngay cả đứa nhỏ cũng có luôn rồi cơ đấy!" Tiểu Thố ngồi ở chỗ của mình, chỉ hơi đứng lên để lộ ra đôi mắt. Vừa rồi cậu ta vẫn luôn chú ý bên này, chỉ là không có lên tiếng mà thôi.
"Hả? Sao mọi người lại nghĩ như vậy chứ?" Giang Trúc Tâm cũng đợt ra luôn. Cậu còn cảm thấy mình lần này kết hôn đột xuất như vậy, thì mọi người nên kinh ngạc mới đúng, dù sao chỉ mới quen hai tháng liền kết hôn rồi. Không nghĩ tới thế mà sẽ bị đồng nghiệp hiểu lầm là bọn họ đã sớm kết hôn rồi?
Ở giữa đã xuất hiện cốt truyện gì đó mà cậu không biết hở???
Giang Trúc Tâm hoàn toàn quên mất lúc trước khi mình và Tần Phú Hữu "cùng nhau" nói "về nhà" thì thái độ có bao nhiêu đương nhiên, nên căn bản không biết được uy lực của bát quái sẽ to lớn như vậy.
"Vậy đều là hiểu lầm xinh đẹp rồi." Tiểu Thố nhỏ giọng giải thích.
Tiếp theo các đồng nghiệp trong văn phòng nghe được động tĩnh, cũng dồn dập chạy tới vây xem.
"Thật sự là kim cương đó, nhìn là biết mắc rồi."
"Tôi cảm thấy giá tiền của chiếc nhẫn này đối với Tần tổng, hoàn toàn không phải là chuyện gì to tát cả."
"Lễ cưới của Tần tổng và Trúc Tâm á hả? Trời má, chúng ta có thể tham gia lễ cưới của phú hào sao? Thật hay giả zị?"
"Quá mức trâu bò rồi á."
Giang Trúc Tâm nhân duyên ở phòng làm việc rất tốt. Hơn nữa, bởi vì vấn đề chế độ của phòng ban, cho nên cũng không có nhiều lục đục nội bộ như vậy.
Mọi người lúc thường công việc trong tay cũng rất nhiều, cũng chẳng có sức lực đâu mà đi hâm mộ hay ghen tị người khác. Tuy nói Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu kết hôn, chẳng khác nào nói ở công ty là đơn vị liên quan (Cảnh Viên Bảo là bạn tốt của Tần Phú Hữu).
Nhưng bởi vì tác phẩm lúc trước của Giang Trúc Tâm, từng được trưng bày cho mọi người xem, nên nếu nói cậu dựa vào quan hệ mà vào công ty, thì mọi người cũng không dám nói bừa.
Bởi vậy trong lúc nhất thời, sau khi nghe được Giang Trúc Tâm sẽ mời bọn họ đến tham dự hôn lễ, thì tất cả mọi người nghe tiếng xong liền kéo nhau lại đây, rất có hứng thú.
"Lúc nào thì tổ chức hôn lễ vậy?"
"Lúc đó tổ chức ở nơi nào nha?"
"Lễ cưới của phú hào tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy đúng không?"
Vừa vặn bây giờ đang là lúc nghỉ trưa, các đồng nghiệp vốn đang định lợi dụng lúc nghỉ trưa để vẽ tranh, thì giờ lại bắt đầu tràn đầy phấn khởi mà thảo luận về việc lễ cưới của Giang Trúc Tâm.
Nhưng đầu óc của Giang Trúc Tâm không chuyển đề tài nhanh như bọn họ được, bây giờ cậu vẫn còn đắm chìm trong việc vì sao trước đây mọi người lại cảm thấy cậu và Tần Phú Hữu đã kết hôn rồi. Mà cứ cho là cậu kết hôn rồi đi, làm sao còn có cả bé con nữa vậy?
Chẳng lẽ, mọi người đều biết được cậu có dị năng có thể sinh bé con à?
Não bổ đến vui vẻ, nhưng hiện thực rõ ràng nói cho cậu biết, tất cả những thứ này cũng chỉ là não bổ mà thôi. Dù sao thì đàn ông có thể sinh con, nếu không phải thật sự tự mình từng trải qua, người khác nói cậu chắc chắn cũng sẽ không tin đâu.
"Hôn lễ có thể sẽ được an bài vào mấy tháng sau đó." Lễ đính hôn tháng sau đã bàn xong rồi, chỉ mời thân thích bên trong cùng với bạn thân mà thôi, đồng nghiệp thì phải chờ đến hôn lễ chính thức.
Tuy nói cậu cảm thấy có thể đợi sinh bé con xong, lúc làm tiệc đầy tháng cho bé thì thuận tiện cũng tổ chức lễ cưới luôn. Nhưng cả nhà Tần Phú Hữu đều cảm thấy như vậy không đủ xem trọng.
Hôn lễ của bọn họ cũng cần phải thông báo với công chúng, cho nên tổ chức chung với tiệc đầy tháng cũng không thích hợp cho lắm.
Giang Trúc Tâm hoàn toàn không có ý kiến, ngay cả vấn đề lúc đó bụng có phải sẽ lớn lên hay không cậu còn không thèm để ý nữa cơ mà, thì chỗ nào sẽ tích cực với những chuyện như vậy.
Cho dù là cậu lớn bụng đi cùng với Tần Phú Hữu vào trong lễ đường, thì tất cả mọi người có lẽ cũng chỉ có thể cảm thấy cậu và Tần Phú Hữu sau khi kết hôn quá mức hạnh phúc và thả bay mình, cho nên thuần túy chỉ là ăn mập lên mà thôi.
Cậu cũng không phải quá lưu ý cái gọi là hình tượng này, nhưng mà có cậu lại chút khẩn trương đối với việc phải công bố việc hôn nhân của mình trước mặt công chúng.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Rốt cuộc, Tần Phú Hữu trong giới kinh tế là một tồn tại khá nổi danh, tồn tại của hắn có thể nói là có ý nghĩa vượt qua thời đại. Cho dù Tần Phú Hữu bình thường rất khiêm tốn, thế nhưng lúc thật sự kết hôn, công chúng tuyệt đối cũng sẽ biết đến.
Tần Phú Hữu nói cho cậu biết, bởi vì cổ phiếu của công ty ổn định, nên việc kết hôn này tốt nhất là tự mình công bố, cũng tốt nhất là không cần chờ người khác phát hiện bị xem là tin tức mà phát ra ngoài.
Thật ra lúc Tần Phú Hữu nói đến việc này, thì Giang Trúc Tâm mới tự mình ý thức được người cùng mình kết hôn này, không giống với người bình thường. Đối phương không chỉ có tiền, mà còn có lực ảnh hưởng nhất định đến xã hội nữa.
Mà cậu chỉ là một người rất bình thường mà thôi, bây giờ suy nghĩ một chút thì thấy thật thần kì. Giang Trúc Tâm cũng không nghĩ ra, mình rốt cuộc là làm thế nào có thể tâm bình khí hòa mà đối mặt với những thứ này được luôn á.
Nhưng mà nếu mọi chuyện đã định rồi, ngoại trừ có chút thẹn thùng ra, thì hình như cũng không có gì phiền não cả. Bọn họ cũng không phải minh tinh, bình thường cũng không tuyên truyền cuộc sống cá nhân, cho nên tóm lại cũng không có gì quá đáng sợ.
Cuộc sống của mình thì tự mình quy hoạch và quyết định, người khác nói cái gì thì cũng không có cách nào ảnh hưởng đến cậu.
Giang Trúc Tâm không cảm thấy được mình có bao nhiêu cứng cỏi liền trực tiếp bỏ qua vấn đề này, bắt đầu đùa giỡn với các đồng nghiệp khiến cho bọn họ bỏ nhiều tiền mừng một chút.
"..." Quý Du bĩu môi, có chút ủ rũ. Trước một đoạn thời gian cậu ta cũng nghe được Quý Xuyến nói đến việc, Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm đã lĩnh chứng. Không chỉ có như vậy, tối qua hai người bọn họ còn làm nghi thức cầu hôn gì đó nữa.
Cũng đã kết hôn rồi còn cầu hôn cái gì nữa chứ, thật sự là phiền phức mà.
Từ nội dung và hình ảnh mà Giang Trúc Tâm đăng trên vòng bạn bè, có thể thấy được Giang Trúc Tâm thật sự rất vui vẻ, ngay cả nụ cười cũng là rộng rãi cao hứng như vậy. Đây là biểu tình mà cậu chưa từng có lúc tán gẫu nói chuyện với Quý Du.
Quý Du cũng biết Giang Trúc Tâm không thích mình, thế nhưng một khi có so sánh, thì cảm giác này càng thêm rõ ràng, cũng khiến cho người ta không nhịn được càng khổ sở hơn.
Thất tình thực sự là thứ rất đáng ghét.
- -------
"Bảo bảo có ngoan hay không nha, có làm ồn ba ba hay không ha, phụ thân kể chuyện cổ tích cho con nghe nà." Buổi tối, Tần Phú Hữu liền đặt tai ở trên bụng Giang Trúc Tâm, nhẹ giọng mà nói chuyện.
"Đứa nhỏ mới có hai tháng à, anh làm gì vậy hỏ?" Giang Trúc Tâm cạn lời muốn đẩy Tần Phú Hữu ra, thế nhưng Tần Phú Hữu đã quyết định liều mạng ở chỗ này rồi. Hắn còn chưa kể chuyện xong đâu, chỗ nào mà chịu đi.
"Bác sĩ nói, thanh âm của ba ba rất tốt cho thai nhi, anh muốn nói chuyện với bảo bảo nhiều hơn một chút." Tần Phú Hữu trực tiếp áp đảo Giang Trúc Tâm lên trên giường, còn đặt tay của Giang Trúc Tâm ở hai bên, thân thể cũng trực tiếp chen vào giữa hai chân của Giang Trúc Tâm.
Cái đầu cọ cọ hai cái xong, vậy mà còn chui vào trong quần áo của Giang Trúc Tâm nữa. Hơi thở kia thẳng tắp thổi vào rốn của cậu, khiến Giang Trúc Tâm không nhịn được mà cảm thấy ngứa, vì thế cũng vặn vẹo theo.
"Bảo bối, đừng nhúc nhích." Tần Phú Hữu đột nhiên nhẹ nhàng cắn bụng Giang Trúc Tâm một chút. Nói là cắn, nhưng thật ra cũng chỉ là dùng hàm răng ma sát trên làn da của Giang Trúc Tâm mà thôi
Kế tiếp, Tần Phú Hữu cũng mặc kệ Giang Trúc Tâm cười giãy dụa thế nào ở trên giường, thì hắn vẫn cứ dùng tư thế này, ở trên giường kể cho bảo bảo nghe câu chuyện 《Ba chú heo con và Chó sói》.
"Anh thật là đủ biến thái luôn á." Rốt cuộc được buông tha Giang Trúc Tâm liền ôm chăn, duỗi chân đá Tần Phú Hữu ra xa 1 mét. Nhưng mà bởi vì giường rất lớn, cho nên Tần Phú Hữu cũng không có bị ngã xuống đất.
Chẳng qua là vì muốn khiến cho Giang Trúc Tâm vui vẻ, cho nên hắn liền cố ý khiến cho mình rất chật vật, còn cố tình lăn lộn một chút nữa, khiến cho thân thể của mình ở cạnh giường lảo đà lảo đảo.
Còn giả bộ đáng thương: "Bảo bối, chúng ta đã kết hôn rồi. Hàng đã mua, em cũng không thể ghét bỏ anh được đâu mà."
"Cứ ghét bỏ anh đó!" Giang Trúc Tâm chỗ nào mà không nhìn ra được Tần Phú Hữu là đang chọc cậu cười, vì vậy liền muốn tiếp tục đá qua.
Không nghĩ tới Tần Phú Hữu trực tiếp ngồi quỳ lên, sau đó bắt được chân của Giang Trúc Tâm. Giang Trúc Tâm cười muốn rút chân trở về, không nghĩ tới Tần Phú Hữu lại cứ như vậy mà đặt chân của cậu ngay chỗ đũng quần của hắn, cũng không sợ Giang Trúc Tâm sẽ ra tay với chỗ đó của mình luôn.
Kế tiếp, Tần Phú Hữu liền ở trên giường thể hiện cho Giang Trúc Tâm xem một loại công thu biến thái khác. Mà Giang Trúc Tâm cũng chỉ ỡm ờ, cuối cùng là không nhịn được mà thần sắc tan rã, liền theo Tần Phú Hữu nháo lên...
Lúc kết thúc, Tần Phú Hữu rửa sạch cho Giang Trúc Tâm, có lẽ là do chiếm được thỏa mãn, cho nên hắn cũng không lại làm yêu nữa. Mà là bắt đầu nói Giang Trúc Tâm biết, lúc tổ chức lễ đính hôn sẽ có bao nhiêu thân thích tới.
"Ông bà nội của anh cũng đã qua đời lúc anh còn chưa trưởng thành, ông bà ngoại thì hai năm trước cũng đã lục tục rời đi, cho nên lúc đó tới cũng đều là anh chị em của ba mẹ, cũng có cả họ hàng xa nữa. Nhưng hẳn là cũng không nhiều, chờ một lát anh cho em xem một tấm hình chụp toàn gia đình, để em nhận mặt một chút. Nhưng nếu trong lúc nhất thời không nhớ được cũng không sao, lúc đó anh sẽ nhắc em."
Tần Phú Hữu bắt đầu lải nhải kể về những chuyện trong gia đình hắn, cũng cố ý vô tình cho Giang Trúc Tâm một châm dự phòng: "Tuy rằng anh có thể khẳng định người nhà anh đều là người thiện lương, nhưng anh không thể bảo đảm những người khác có thể bởi vì đố kị em mà nói một ít lời ghen ghét. Đến lúc đó em cứ việc dỗi trở lại là được rồi, dỗi không được thì trở về anh lại giúp em dỗi."
Tần Phú Hữu nói giống như đúc với cha mẹ của mình, toàn bộ ý tứ chính là đang bài trừ bất an của Giang Trúc Tâm.
Giang Trúc Tâm vì thế mà ấm lòng, chính cậu không có người nhà để mời, nhiều nhất cũng chỉ có thể mời mấy người bạn mà thôi. Bây giờ một nhà Tần Phú Hữu đều đứng về phía cậu, khiến cảm giác cô độc còn chưa kịp dâng lên thì cứ như vậy mà bị đánh tan.
Giang Trúc Tâm tiếp xúc với người có tiền tương đối ít, chỉ gặp mấy người mà Tần Phú Hữu từng dẫn cậu đi gặp. Cho nên cậu cảm thấy nếu đều là người trong giới, đại khái sẽ không xuất hiện những người như Tần Phú Hữu nói đâu. Rốt cuộc, người có sĩ diện nào mà lại gây sự trong đám cưới của Tần Phú Hữu chứ?
- ---- Nhưng mà tới lúc diễn ra lễ đính hôn, thì Giang Trúc Tâm vẫn phát hiện, thì ra giữa người và người chênh lệch thật sự lớn đến như vậy luôn á.
Tác giả có lời muốn nói: Giang Trúc Tâm: Chênh lệch này chính là tố chất ó.