Hào Môn Sủng Hôn

Chương 55: Chương 55






"Di chứng" của Thần Tiên Nhưỡng làm cho hai người điên cuồng một đêm, Sở Nghiễm Ngọc còn tưởng rằng khi mình tỉnh lại, cơ thể không thể nào không vỡ ra, không ngờ sau khi ngủ dậy, ngoài chỗ nào đó có cảm giác khó nói thì trên người cũng chỉ hơi nhức mỏi một chút, đồng thời lại có cảm giác sảng khoái trên tinh thần khi được phát tiết, Sở Nghiễm Ngọc có chút dở khóc dở cười, có điều đồ tốt như thế, có thế nào cũng nên mang một chút tới Bắc Kinh hiếu kính các vị trưởng bối.

Người chính là như vậy, một khi đã bỏ ai đó vào trong lòng, có vật gì tốt sẽ đều muốn chia sẻ với họ.

Bạch Hạc bảo Lộ Hồng Vũ cất tổng cộng ba bình Thần Tiên Nhưỡng, đây đều đã chia phần đầy đủ, hắn một bình, Sở Nghiễm Ngọc một bình, mấy đứa kim điêu một bình, không ai cướp của ai.

"Nguyên liệu này có khó kiếm lắm không?" Sở Nghiễm Ngọc từ khi hưởng xong thứ này thì bắt đầu tính toán, vốn y đã thích rượu này, lại nói vật này còn có tác dụng tốt như vậy, không dùng sao mà được.

"Cũng vẫn còn ổn, chỉ là nước suối núi Hoa Quỳnh và tửu quả khó kiếm, tửu quả cũng có thể trồng được, có điều tôi không có hạt giống." Bạch Hạc cũng rất thèm rượu, nhưng bởi không thể để lúc nào cũng lộ nguyên hình nên hắn đã tận lực khắc chế bản thân, mỗi bữa chỉ rót hai chén, uống nhiều hơn thì không được.

"Tửu quả trông thế nào?"

Bạch Hạc miêu tả cho y một chút, tửu quả đúng là rất hiếm có, ở yêu giới nó còn được gọi là "thánh quả", chủ yếu là do trong quá trình cất rượu cho thêm nó, không chỉ làm tăng thêm vị rượu mà còn có thể phát huy tinh hoa của rượu lên tới mức lớn nhất. Rượu, vốn là tinh hoa của lương thực, nhưng bởi tác dụng phụ, nên không nên nghiện, bằng không tổn hại lớn tới sức khỏe, có điều sau khi cho tửu quả vào rồi, thì sẽ không giống vậy nữa, tuy vẫn không thể uống quá nhiều nhưng lại không có hại cho bản thân người uống, trái lại còn có thể gột rửa từ trong ra ngoài, người tu luyện và yêu môn cũng thường dùng nó để bài trừ tạp chất trong cơ thể.

Sở Nghiễm Ngọc nghe xong cũng chỉ có thể mất mát thở dài một hơi, tạm thời gác qua một bên, có điều y vẫn nói với mấy con tiểu yêu tinh: "Vậy đi, dù là các ngươi hay là bạn của các ngươi tìm ra được loại tửu quả này hay là hạt giống của nó thì hãy đều đưa cho ta, ta sẽ lễ vật đáp tạ, các ngươi truyền tin này đi, tới lúc đó rượu cất xong chắc chắn có phần cho các ngươi."

Mấy tiểu yêu tinh rất hưng phấn, rắn đen nhỏ nói: "Quá tốt rồi, ta lập tức đi hỏi các bạn của ta xem đã từng thấy tửu quả bao giờ chưa!"

Kim điêu và chim khách cũng gật đầu, chúng có được món lợi cực lớn từ Thần Tiên Nhưỡng này nên lập tức dùng pháp thuật truyền tin ra ngoài.

Còn lại chính là nước suối núi Hoa Quỳnh, chỗ còn lại của Sở Nghiễm Ngọc đã không còn nhiều, dù sao khoảng thời gian này ở nông trường cần dùng nhiều, nhưng ở chỗ Bạch Hạc lại rất nhiều, bởi hắn có pháp bảo chứa đồ, đi núi Hoa Sơn một chuyến là có thể đủ dùng rất lâu sau đó. Sở Nghiễm Ngọc muốn dùng có thể trực tiếp dùng tiền mua lại của hắn.

...

Bận rộn chuẩn bị quà, thời gian trôi qua rất nhanh, đã sắp tới thời gian hẹn trở về Bắc Kinh. Sở Nghiễm Ngọc muộn màng cảm thấy sốt ruột, cho dù không ai có thể nhìn ra vẻ căng thẳng từ trên mặt y.

Tư Thần mang toàn bộ đồ vật sẽ dùng, chất lên xe, ngoài quà cho người nhà ra thì các yêu tinh cũng đi cùng, đây là quyết định của Sở Nghiễm Ngọc sau khi thương lượng với Tư Thần, muốn dẫn chúng đi chợ xem một chút.

Bọn rắn đen tới nhà họ Tư ở, mục đích chính là trải nghiệm cuộc sống con người, thời gian này các yêu tinh đã giúp y nhiều chuyện, Sở Nghiễm Ngọc sẽ không quên chúng.

Ngoài ra, chính là đồ của Tư Cầu Cầu, ăn uống ngủ nghỉ đều phải đầy đủ, còn cả các loại đồ chơi mà bé thích nhất, đáng tiếc sữa dê trên núi không thể mang theo được, có điều tới Bắc Kinh chắc chắn cũng sẽ có không ít thứ tốt, Sở Nghiễm Ngọc cũng không lo lắm.

"Đi nào Cầu Cầu, chúng ta đi gặp ông bà nội của con nhé, phải ngoan đấy biết chưa?" Sở Nghiễm Ngọc ôm con trai hôn chút một cái.

Tư Thần khoát tay lên vai y, "Em căng thẳng?"

"Anh nhìn ra được?" Sở Nghiễm Ngọc ngoài ý muốn nhìn anh.

Tư Thần gật đầu, "Ừm." Vốn là người mình đặt trong tim, lại sống chung với nhau lâu như vậy, đối phương có động tác nhỏ gì anh vẫn phát hiện ra được, ví dụ như khi vợ căng thẳng, tư thế bế con liền nhích tới nhích lui, tuy rằng sự khác biệt vốn rất nhỏ.

"Hơi sốt ruột thôi, dù sao cũng là đi gặp cha mẹ vợ mà." Sở Nghiễm Ngọc cũng không che giấu, sảng khoái thừa nhận.

Tư Thần này không đưa ra đánh giá nào với cách gọi "cha mẹ vợ" này của y, chuyện này cũng đã rõ rành rành, hoàn toàn không cần nói ra chọc cho vợ tức giận không phải sao?

Lần này về Bắc Kinh, có tận vài cái xe đi trên đường, ngoài một cái chở quà thì hai cái chở vệ sĩ theo chân họ về Bắc Kinh, từ lần trước Tư Thần xảy ra tai nạn giao thông, Tư Hưng Quốc đã đưa ra yêu cầu là phải mang vệ sĩ cùng về, tập hợp tất cả lại, nói rõ lại mọi chuyện đã xảy ra, mọi chuyện không thể cứ để thế mà trôi qua đi được.

Tâm tình Tống Lan Phục vô cùng phức tạp, thực ra bà hoài nghi chuyện xảy ra với Tư Thần không biết có liên quan tới chuyện năm đó hay không, tuy rằng chuyện này đều đã bị những người có chức quyền ép xuống, nhiều năm rồi không có động tĩnh gì, người biết chân tướng trong lòng rõ ràng, chuyện kia, đã có người chết thay, người thực sự đứng sau màn thì vẫn vững vàng đứng thẳng.

Chuyện này tương đối nghiêm trọng, cho dù không ai nói cho ông cụ biết chuyện của Tư Thần nhưng ông cụ là ai chứ, sao có thể không biết được.

Ông cụ Tư sau khi nghe xong thì trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Người năm đó đã giúp chúng ta rất nhiều, khi có chuyện chúng ta lại không thể giúp được lại, vợ Tư Thần còn giúp nhà chúng ta kéo dài thế hệ, đừng bạc đãi nó."

Ông cụ dù không tỏ rõ thái độ nhưng Tống Lan Phức có thể hiểu rõ ý của ông, ông cụ đã đi đầu trong việc chấp nhận đứa bé kia, trong lòng cũng không nhịn được mà mừng thay cho y.

Tống Lan Phục có một loại tình cảm rất phức tạp đối với y, đầu tiên y là con trai duy nhất của người bạn tốt của bà, thứ hai y lại còn là con dâu của bà, là người ba còn lại của cháu trai bà, không cần biết là thân phận nào thì bà đều muốn che chở, chỉ là thân phận của đứa trẻ này lại mẫn cảm như vậy, nếu xử lí không tốt có thể gây họa cho cả nhà họ Tư...

Áp lực trên người bà rất lớn, tuy trước kia luôn cho rằng đứa nhỏ này không tệ, nhưng vẫn luôn đắn đó khó quyết định chừng mực, bây giờ cũng vậy... có điều hai lần bà nói chuyện cho cha chồng mình biết thì thái độ của ông cụ cả hai lần đều giống nhau, chính là bảo vệ che chở, điều này làm cho trong lòng bà an tâm hơn nhiều.

Không thể không nói trong nhà có một người như định hải thần châm như vậy, thì không chỉ các con cháu bên dưới, mà ngay cả bà và Tư Hưng Quốc, cũng không ai có thể được coi là tâm phúc của ông cụ cả.

Ngày hôm đó sáng sớm mấy người Tư Thần đã xuất phát nhưng bởi nhiều người và cả tiểu bảo bối Tư Cầu Cầu này cần uống sữa nên đoàn xe vừa đi vừa nghỉ, còn ở bên ngoài một đêm, sáng hôm sau mới đến được Bắc Kinh.

Nhà họ Tư vì được nữ chủ nhân là Tống Lan Phục quản lí nên trên dưới đều đã quét dọn sạch sẽ, chờ một nhà ba người này về ở.

Có điều dù sao họ cũng là người lớn trong nhà, nhất định sẽ không ra cửa đón.

Xe lái thẳng tới cửa chính bên ngoài nhà họ Tư, Tư Thần xuống xe trước, sáu đó xoay người đỡ lấy con, còn giơ tay muốn đỡ vợ bước xuống.

Sở Nghiễm Ngọc liếc nhìn người trung niên đứng ở cửa, hai người khí độ trầm ổn, bên trong mơ hồ lộ ra vẻ tôn quý, do dự một chút y vẫn nắm chặt tay Tư Thần, cùng anh xuống xe.

"Cha, mẹ, con đưa Sở Nghiễm Ngọc và Cầu Cầu về thăm mọi người." Tư Thần một tay bế con, một tay nắm tay vợ, mặt không cảm xúc giới thiệu với cha mẹ.

Sở Nghiễm Ngọc thấy hai người thì trong lòng căng thẳng nhưng trên mặt không hề lộ ra, y cùng Tư Thần nở nụ cười với hai người, lễ phép gọi, "Con chào bác trai bác gái."

Tư Hưng Quốc tuy tính tình ôn hòa nhưng bởi đây là người ông chưa quen nên cũng chỉ gật đầu với y. Tống Lan Phục thì cười nói: "Được rồi, các con cũng mau chóng vào nhà đi, bên ngoài gió lớn, đừng để bé con bị thổi."

Sở Nghiễm Ngọc không nghe thấy Tư Hưng Quốc đáp lời, đành phải đưa mắt qua liếc nhìn ông.

Tư Hưng Quốc cũng khá hiểu tính vợ mình, nhìn bên ngoài tưởng là nữ chủ nhân của nhà họ Tư uy phong tên tuổi nhưng chỉ cần làm chuyện hoặc người mà bà thích thì sẽ thật tâm đối tốt với họ, ông cũng không biết nên nói vợ mình quá thiện lương hay là ngây thơ nữa.

Có điều họ kết hôn đã nhiều năm như vậy, ông chưa từng nói bà câu nào, có thể nhìn ra được rằng ba Tư thực ra cũng rất thích tính cách này của vợ mình...

"Vào đi thôi." Tư Hưng Quốc thấy hai đứa trẻ đều đang nhìn mình, rõ ràng là đang trưng cầu ý kiến thì cũng không cố ý tỏ vẻ khó coi cho người khác nhìn nữa, gật đầu.

Tư Thần và Sở Nghiễm Ngọc nhìn nhau, đều thấy được vẻ vui sướng trong mắt đối phương.

Một nhà ba người ngoan ngoãn đi vào cửa lớn cùng với hai vị trưởng lớn. Phong cách nhà họ Tư có chút nặng nề, đập vào mắt là các đồ nội thất từ gỗ tử đàn cổ kính, bên trên bày không ít đồ cổ, Sở Nghiễm Ngọc không hiểu rõ phương diện này, nhưng dùng thân phận của nhà họ Tư, chắc chắn không phải là hàng nhái.

Tuy thái độ của hai vị trưởng bối không giống nhau nhưng đương nhiên với thái độ chờ đón của họ thì đã có thể nói lên tất cả, con dâu và cháu trai này họ nhận, trên mặt thì vẫn phải bày ra phong thái của người lớn, đặc biệt là Tư Hưng Quốc vẫn luôn nghiêm mặt là rõ ràng nhất.

Tư Cầu Cầu khi được bế xuống xe đã tỉnh rồi có điều vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, chớp mắt to, trong mắt còn mông lung, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng long lanh càng thêm nhu thuận đáng yêu, nhìn cái này, ngó cái kia.

Tống Lan Phục trước đó đã được gặp bảo bối cháu vàng cháu bạc của mình qua video, nhưng lúc này được thấy bảo bối thật thì bà vừa nhìn đã thấy thích ngay, còn có chút kích động giơ tay bế lấy, vui sướng nói: "Bảo bối à, bà là bà nội của con đây, có nhận ra không nào?"

Tư Cầu Cầu chớp đôi mắt to nhìn bà, cũng không biết là có nhận ra người hay không, cứ nhìn như vậy một lúc, không quen lắm liền muốn quay đầu nhìn hai ba ba.

Sở Nghiễm Ngọc giơ tay tiếp lấy, cười nói với con: "Cầu Cầu, đây là bà nội của con, kia là ông nội, biết chưa?" Bé con tuy thông minh nhưng mới chỉ gặp được Tống Lan Phục một hai lần qua video nên không nhớ rõ cũng là bình thường.

Như nghe thấy giọng nói quen thuộc nhất đối với mình, Tư Cầu Cầu vẫn rất nghe lời, quay đầu nhìn Tống Lan Phục một cách nghiêm túc, sau đó thò hai cái tay nhỏ của mình ra với bà, cơ thể nhỏ cũng hơi ngả về phía trước dò xét, bế.

Tống Lan Phục lập tức nở nụ cười, hai tay giơ lên một chút, liền ôm bảo bối vào trong lòng, đùa với bé: "Cầu Cầu thật ngoan, nào, bà cho con bao lì xì, phải hay ăn chóng lớn nhé." Nói xong bà thực sự móc từ trong túi áo ra một cái lì xì, nhét vào trong áo choàng đỏ của Tư Cầu Cầu, nhìn độ dày này tuyệt đối không hề ít tiền.

Nhìn thấy cháu trai ruột của mình, đặc biệt là đứa cháu trai đầu tiên, thì không có người lớn nào trong nhà lại không thích. Cho dù là Tư Hưng Quốc cố ý nghiêm mặt thì cũng vậy, khi ông thấy Tống Lan Phục ôm cháu trai bé nhỏ chơi đùa thì cũng có chút khó nhịn, đi tới sờ sờ cái tay nhỏ của Tư Cầu Cầu, sau đó cũng nhét một cái lì xì vào trong ngực Tư Cầu Cầu, trên mặt rốt cuộc cũng có một chút ý cười, "Nhóc con thật là xinh đẹp, dễ nhìn hơn thằng nhóc thối kia hồi còn nhỏ."

Tống Lan Phục cười một tiếng không nói tiếp, trong lòng thầm nói năm đó ai là người lần đầu bế con thì đầy mặt hoảng hốt, còn suýt nữa ném con đi? Sau đó thật vất vả mới học được cách bế con thì cả ngày lại không nỡ buông ta là ai?

Có điều lịch sử đen tối này tốt nhất là không nên nói ra, để lại chút thể diện cho ông trước mặt con cháu đi.

Bởi bé đáng yêu Tư Cầu Cầu này mà lần đầu gặp mặt của hai người Tư Thần và người lớn trong nhà trở nên hòa hoãn đi không ít, Tống Lan Phục bế cháu không nỡ buông tay, cũng không bỏ qua Sở Nghiễm Ngọc.

Bà nghiêm túc đưa mắt nhìn Sở Nghiễm Ngọc, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật giống với người bạn kia, đặc biệt là bộ dáng cũng rất đẹp, khí chất trời sinh đã xuất chúng, đây hẳn là ưu thế trời sinh của bộ tộc họ.

Trong lòng hoài niệm một hồi, bà lại lấy một cái lì xì ra từ đâu đó, nhét vào tay Sở Nghiễm Ngọc, cười nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, các con trong giai đoạn này đang gây dựng sự nghiệp, đưa tiền là thích hợp nhất, cầm đi, nếu không đủ lại nói cho ta biết, hiểu chưa?"

Bao lì xì kia bên trong không giống như bao lì xì của Tư Cầu Cầu, rất mỏng nhưng cầm trong tay lại thấy cứng, hẳn là một tấm thẻ.

Sở Nghiễm Ngọc cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy, cười nói: "Cám ơn bác gái."

Tống Lan Phục cũng cười, "Lì xì cũng đã nhận rồi mà còn không sửa miệng?"

Tư Hưng Quốc đang ngồi bên cạnh uống trà ho khan một cái, nhìn vợ mình một cái, có chút bất đắc dĩ, không chút chần chờ đã phá hỏng kế hoạch của ông, ông còn đang muốn bắt tội, làm khó dễ hai đứa mà.

Tống Lan Phục lén lườm ông một cái, cảm thấy người này thật nhàm chán, rõ ràng khi người còn chưa tới ngày nào cũng giục mình, người đến rồi còn bày vẻ mặt này ra cho ai nhìn chứ.

Hai vị trưởng bối ý kiến không giống nhau, dù là Sở Nghiễm Ngọc có kinh nghiệm đầu mình trên thương trường thì cũng luống cuống, nhất thời không quyết định chắc chắn được nên làm gì, tiếng gọi "mẹ" này bây giờ gọi ra hay là không gọi đây?

Tư Thần nắm chặt tay y, nhắc: "Không phải là em đã chuẩn bị rất nhiều quà ra mắt sao? Lấy ra đi."

Sở Nghiễm Ngọc nhất thời nhớ ra, trong lòng thầm than không ngờ cũng có lúc mình lại trì độn như vậy, đúng lúc vệ sĩ đang mang mấy cái thùng đựng quà vào, y liền đứng dậy, nói: "Con và Tư Thần đã chuẩn bị lễ vật cho... các vị trưởng bối, lúc nãy mải nói chuyện nên quên mất."

Tư Thần cũng đứng dậy giúp y. Mở thùng ra, Sở Nghiễm Ngọc lấy đồ ra ngoài, hộp quà xếp đầy cả một bàn. Của Tư Hưng Quốc là văn phòng tứ bảo và vòng tay, Tống Lan Phục là một cái vòng ngọc, theo màu sắc thì chính là một đôi, quà xa hoa thế nào chưa nói tới, chỉ riêng phần tấm lòng đã có thể nhìn ra rồi.

Quả nhiên như Tư Thần từng nói, ba Tư thấy trong văn phòng tứ bảo kia có một nghiên mực làm từ đá xanh thì lập tức bị thu hút tầm mắt, tuy cố nén không thò tay ra nhưng ánh mắt rõ ràng là đã liếc qua vài lần.

Tống Lan Phục cũng không nói gì chồng, bà thì cười tít, giơ tay nhận lấy hộp quà của y, cầm vòng tay kia lên nhìn, lại đeo vào cổ tay mình, độ lớn vô cùng thích hợp với cổ tay làm bà không khỏi ngoài ý muốn, "Ồ, rất vừa, làm sao con biết được cổ tay mẹ to nhỏ thế nào?"

Lúc này Sở Nghiễm Ngọc cũng nhớ ra, khi mua vòng tay phải đo cổ tay, lúc đó người bán hàng cũng không hỏi y, thực sự đúng là khó xử, có điều chuyện mất mặt, không cẩn thận như thế dương nhiên y không nói, chỉ cười đáp: "Là Tư Thần nói cho con biết, quà cũng là anh ấy cùng con đi chọn."

Tống Lan Phục nghe vậy thì hơi khựng lại chút, nhìn y lại nhìn đứa con trai đang im lặng đứng cạnh, nở nụ cười, nụ cười có chút thần bí khó lường nhưng không nói gì cả.

Sở Nghiễm Ngọc không hiểu nụ cười này có ý gì, đành phải đưa mắt nhìn Tư Thần. Tư Thần cực kì bình tĩnh liếc nhìn lại y, cũng không lên tiếng. Rất lâu sau đó, Sở Nghiễm Ngọc mới biết, hóa ra Tư Thần căn bản không biết kích cỡ cổ tay của mẹ mình, anh cũng không phải trời sinh đã tỉ mỉ như thế, trước khi kết hôn, anh chẳng qua cũng là một người con trai mới lớn, sao có thể cẩn thận để ý xem cổ tay của mẹ mình lớn cỡ nào?

Các món quà này đã lấy được lòng của các vị trưởng bối, Tư Hưng Quốc đã nhận quà của người ta, cũng không tiện tỏ ra sĩ diện nữa, cũng móc một cái lì xì từ đâu ra, đưa tới trước mặt y, nói: "Mẹ con nói đúng, bây giờ các con đang gây dựng sự nghiệp, cho các con tiền là hợp lí nhất, cứ cầm đi, không đủ thì lại nói."

Tư Thần và Sở Nghiễm Ngọc nghe ông nói vậy thì hiểu là ông đã hoàn toàn chấp nhận ba miệng ăn nhà mình, trên mặt vô cùng mừng rỡ, Tư Thần trấn định cầm lấy lì xì, trầm giọng đáp: "Con cảm ơn ba."

Tư Hưng Quốc gật đầu, ánh mắt rời sang Sở Nghiễm Ngọc, ý rất rõ ràng. Lúc này đầu óc Sở Nghiễm Ngọc cũng không còn trì độn nữa, vội nói: "Cảm ơn ba."

Tư Hưng Quốc nghe thấy một tiếng "ba" này, trong mắt mơ hồ có ý cười, gật đầu với y. Lúc này Tống Lan Phục cũng nhìn sang, cười trêu y, "Sao, ba con đưa lì xì thì lập tức sửa miệng, mẹ đưa thì không lên tiếng, có phải là chê mẹ cho ít tiền không?"

"Đương nhiên là không rồi, vừa rồi là do con ngượng nên không gọi ra khỏi miệng, hì hì." Sở Nghiễm Ngọc cười một tiếng, liên thanh nói không phải với bà, "Mẹ cũng đừng đổ oan cho con chứ, con chuộc lỗi với mẹ, vừa rồi con cũng đâu cố ý?" Trong giọng nói còn mang theo chút làm nũng, chính bản thân y cũng không để ý tới, dù sao từ nhỏ tới lớn y căn bản không có trải nghiệm thế này.

Tống Lan Phục nở nụ cười, "Được rồi, phòng của Tư Thần đã có người quét dọn, các con đi xe lâu như vậy tới đây, nghỉ ngơi một lát đi, bây giờ ông đang nghỉ ở viện của mình, tới trưa các con cũng sẽ được gặp."

"Vâng, bọn con sắp xếp đồ xong đã."

Tư Thần đứng dậy đi vào thư phòng, nói: "Tư Thần, sắp xếp xong, con vào thư phòng một chút."

Hai người đều hiểu ý, Tư Thần gật đầu đáp: "Vâng." Có điều Sở Nghiễm Ngọc mắt sắc phát hiện, khi Tư Hưng Quốc đi cũng không quên mang bộ văn phòng tứ bảo kia của ông về phòng, xem ra là thực sự thích...

Lần này Sở Nghiễm Ngọc mang tới hơi nhiều đồ, phàm là trong nhà có chút đồ tốt thì y đều mang tới đây hết, còn có vài thứ khi cất đi phải chú ý một chút, y phải dặn người hầu, sau đó còn phải lo cho mấy đứa yêu tinh.

Mấy thứ kia thì đều ổn, chỉ là yêu tinh nên dàn xếp thế nào thì hơi phiền toái, cây hương nhỏ không di chuyển được thì không nói, mấy đứa kim điêu thì rất gây chú ý. Có điều Tư Thần đã sớm quyết định, cách khu nhà bên này không xa có một khoảng sân trống, đúng lúc có thể cho ba con yêu tinh cư trú tạm.

Tư Thần bảo người hầu dọn sân, lại bê cái giá trên có chim điêu đang đậu đi vào, người trong nhà thấy loài chim dữ thì cũng không nhịn được kinh hô lên một tiếng, đây chính là đại bàng đó, nhiều người mới chỉ từng thấy qua TV mà thôi.

"Má ơi, anh hai, anh tìm được con chim uy phong như vậy từ đâu ra thế?" Nói chính là em họ Tư Cẩm Trình của anh, cậu nghe nói anh hai mình đưa chị dâu và cháu trai về, vội từ trường học quay về nhà.

Tư Thần mặc kệ cậu, vào sân, kim điêu lập tức vỗ đôi cánh to, quạt gió, đậu xuống một cái cây to trong sân, tạo ra một cái bóng lớn trên mặt đất. Rắn đen nhỏ cưỡi trên lưng nó, chim khách thì tự mình vỗ cánh, cũng đậu trên một cái cây to.

Tư Cẩm Trình rõ ràng cũng đã quen với tính cách muộn tao không thích nói nhiều của anh mình, nhìn chằm chằm kim điêu lớn một hồi, mới lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh một vòng, tò mò hỏi: "Ối chà, chị dâu của em đâu? Sao em không thấy người?"

Sở Nghiễm Ngọc đúng lúc lo cho con trai xong, nghe theo hướng dẫn của người hầu đi tới, thì thấy bên cạnh Tư Thần có một cậu trai không chênh lệch nhiều so với mình là bao đang vừa cười vừa nói, mặt mày cũng rất giống Tư Thần, nhưng có thể thấy tính cách của cậu hoàn toàn khác so với Tư Thần muộn tao.

"Ồ." Lúc Tư Cẩm Trình quay đầu thì liền nhìn thấy Sở Nghiễm Ngọc, cậu vội vỗ vỗ tay anh mình, nhỏ giọng hỏi, "Ối, anh hai, chị dâu của em đây sao? Trông thật là đẹp nha."

Tư Thần đã quay người đi về phía Sở Nghiễm Ngọc, hỏi: "Sao em không ở trong phòng nghỉ ngơi?"

"Cầu Cầu đói bụng, mẹ bảo người đút sữa bột cho con rồi, em không yên lòng bọn kim điêu nên tới xem một chút."

Tư Thần không nói gì nữa, nắm tay y đi vào trong viện.

Tư Cẩm Trình đứng đó nhìn mà ngây ngốc, anh hai lạnh lùng còn biết ân cần như vậy với người kia?!

Đúng, chính là ân cần! Quả là kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ! Phải biết cậu thân là em trai đứng ở đây tới nửa ngày rồi anh trai một chữ cũng chưa từng nói với em trai thông minh đáng yêu lại biết điều như cậu!

Tư Cầm Trình híp mắt, mình hình như có chút ghen tị rồi! Phải làm sao giờ?

Có điều người còn đang lù lù đứng đó, Sở Nghiễm Ngọc đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua, cười hỏi Tư Thần: "Đây là? Anh không giới thiệu cho em sao?"

Tư Cẩm Trình tuy nói mình ghen tị nhưng người đã cười hì hì lại gần chủ động giới thiệu bản thân: "Anh hai, chị dâu, em là Tư Cẩm Trình, tên có phải là khá giống với anh hai không?"

Sở Nghiễm Ngọc không đưa ra lời nhận xét nào đối với cách gọi "chị dâu nào", cười gật đầu, "Khá giống nhưng hai người lại không giống nhau tí nào."

"Đúng vậy, ai giống anh ấy được chứ, cả ngày nghiêm mặt nhìn ai cũng không vừa mắt." Tư Cầm Trình không nhịn được phun tào, cuối cùng thấy anh mình cau mày trừng mắt nhìn mình thì cậu lại nhỏ giọng chêm thêm, "Lại còn muộn tao nữa."

Sở Nghiễm Ngọc bị cậu chọc cười, cảm thấy cậu thật giống Đường Viêm, đều có tính cách hoạt bát rộng rãi, chỉ là tuổi tâm lý của Tư Cẩm Trình có vẻ còn nhỏ hơn, có điều cũng bình thường, có chỗ dựa là nhà họ Tư như vậy, được bảo vệ quá tốt, tuổi tâm lí khó tránh khỏi còn chưa trưởng thành, Đường Viêm thì từ nhỏ đã phải chịu ốm đau dằn vặt, trưởng thành hơn chút cũng là bình thường.

Trong khu nhà này cũng không còn ai khác ở, kim điêu sống ở đây rất tốt, rắn đen và chim khách cũng vậy, rất gần tòa nhà mà họ đang ở, rất tiện.

Tư Cẩm Trình còn chảy nước miếng với kim điêu, thấy con chim lớn này thực sự quá ngầu, còn hỏi Tư Thần: "Không biết nó có cho người khác chạm vào mình không?"

Tư Thần cũng lười nhìn cậu, nhưng lại sợ cậu không nặng không nhẹ làm tổn thương đám kim điêu, nên trách cứ một câu, "Đừng hồ đồ."

Lúc này Sở Nghiễm Ngọc cũng cười nói: "Kim điêu là loài chim hung dữ, nếu ở chung không tốt có thể làm thương người, tốt nhất là không nên lại gần quá." Dù sao cũng là yêu, nhỡ làm ra điều gì đó dọa sợ người nhà họ Tư thì cũng không tốt, người một nhà này thoạt nhìn có vẻ đều giống Tư Thần, chính là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội miêu hồng, có lẽ sẽ không tiếp thu được.

"Được rồi, có điều hai người tìm ra một con chim lớn như vậy từ đâu ra thế, quá ngầu rồi!"

"Là gặp được ở trên núi, nó đã từng giúp đỡ bọn anh, chính là bạn của bọn anh." Sở Nghiễm Ngọc giải thích.

"Trời đất ơi, làm bạn bè với động vật hoang dã! Còn là hoang dã trăm phần trăm! Ngầu!"

Sắp xếp xong cho bọn yêu tinh, Tư Thần muốn đưa Sở Nghiễm Ngọc về nghỉ một lát, hơn nữa Tư Cầu Cầu lâu không thấy hai người họ nhất định sẽ quấy, nên anh nắm tay y đưa người về nhà chính.

Tư Cẩm Trình cũng theo chân họ quay về, dọc đường đi, còn cười nói với Sở Nghiễm Ngọc, rất nhanh đã tạo ra được tình hữu nghị giữa đàn ông, còn nói muốn đi bế cháu nhỏ một cái.

Tư Thần lười quản cậu, người em trai này tính tình hơi ấu trĩ, Nghiễm Ngọc căn bản không thể nào coi trọng cậu được. Mặc dù y cũng có chút thiên vị.

Người lớn của nhà họ Tư không nhiều, hơn nữa Tư Hưng Quốc ngày thường cũng bận, hôm nay cố tình nghỉ một ngày để chờ họ, những người khác trong nhà đều phải đi làm, tối mới có thể gặp.

Sau khi Tư Thần quay lại liền đi vào thư phòng của Tư Hưng Quốc, hai cha con họ nói chuyện rất lâu trong phòng mà vẫn chưa ra.

Tư Cầu Cầu đã ngủ trên xe dọc đường đi, uống hết bình sữa lại có tinh thần trở lại, Tống Lan Phục bế cháu trai không nỡ buông tay, nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Con đi nghỉ một lát đi, bé con để mẹ bế một lát, chờ Tư Thần ra rồi thì để nó bế."

Sở Nghiễm Ngọc ngồi xe suốt hai ngày, đúng là đã hơi mệt, nghĩ chút nữa còn phải gặp những người khác trong nhà họ Tư thì gật đầu, "Cũng được, vậy con đi nghỉ một lúc, Tư Thần ra thì mẹ bảo anh ấy gọi con nhé."

"Được." Tống Lan Phục cười gật đầu, đã thực sự coi y như con ruột của mình.

Phòng của Tư Thần không khác gì chính bản thân anh, vô cùng giản dị, có điều màu của ga giường và màn lại phá hủy toàn bộ phong cách này. Toàn bộ đồ trên giường đã được đổi thành chăn đệm cưới màu đỏ thẫm, Sở Nghiễm Ngọc quay đầu, trên cái bàn cạnh giường còn đặt một đôi nến long phượng, trong nháy mắt y đã hiểu chỉ sợ đây là do Tống Lan Phục bảo người chuẩn bị.



Cái giường này y không động đến, mà đi tới sofa đặt một bên ngồi xuống, nhìn đôi nến long phượng kia hồi lâu, trên mặt lộ ra ý cười.

Tư Thần ra khỏi thư phòng, không thấy người đâu, liền vào phòng mình nhìn xem, quả nhiên thấy vợ mình ngồi trên salon đọc sách, tư thế ngồi này giống hệt đêm tân hôn hôm đó của họ, hai chân thon dài vắt chéo, trên người lộ ra khí chất cấm dục.

"Về rồi?" Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy âm thanh thì đặt sách xuống, quay đầu đưa mắt nhìn anh, cười hỏi, "Đã nói chuyện gì với ba rồi? Ông không mắng anh chứ?"

"Không có, chỉ hỏi chút chuyện về tai nạn xe kia." Tư Thần không biết chuyện của Nghiễm Ngọc ba mình đã biết bao nhiêu nên anh cũng không nhắc tới.

Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy như vậy cũng tốt, nói ra tuy mất mặt một chút nhưng họ tới Bắc Kinh chính là tìm người lớn để được che chở. Nếu như chỉ có y và Tư Thần thì đã không quá lo như vậy, chỉ sợ đối phương lại làm hại tới Cầu Cầu, thì tới lúc đó, mọi chuyện đều đã muộn.

"Không đi ngủ một lúc đi à?" Tư Thần nắm chặt tay y, đưa mắt nhìn quyển sách y cầm trong tay, là tùy tiện lấy xuống từ giá sách.

Sở Nghiễm Ngọc ra hiệu cho anh nhìn về phía chăn đệm cưới trên giường, còn cả nến đỏ trên bàn, trong mắt đều là ý cười, "Thôi, vẫn nên để lại đến tối đi."

Tư Thần nhất thời hiểu rõ ý y, ánh mắt nhìn y trở nên tối lại.

Hai người ngồi một lúc trên tầng, tới bữa trưa cả hai xuống sớm, ông cụ bên kia vẫn chưa có đi mời, Tư Thần liền đi về phía viện của ông.

Ông cụ có tính cách trầm mặc giống Tư Thần, thấy anh tới cũng không nói câu nào.

"Ông nội, chúng ta đi ăn trưa đi, gặp Nghiễm Ngọc và Cầu Cầu." Tư Thần vốn muốn dẫn cả hai tới cùng, có điều sợ làm phiền tới ông cụ nên anh đành tới trước dò hỏi ý ông một phen, chỉ sợ chọc cho ông mình không vui.

"Đi thôi." Ông cụ thực ra lại không hề làm khó anh, chắp tay sau lưng đi về phía nhà chính. Tư Thần thấy ông như vậy thì liền hiểu, ông cụ cũng sẽ không bởi Nghiễm Ngọc là đàn ông, Tư Cầu Cầu được mang thai hộ mà sinh ra định kiến với họ.

Ông cụ ở nhà có địa vị cao, cũng có uy, ông vừa đi tới, những người khác đều đứng dậy cả.

Ông cụ Tư cũng đã quen, đi thẳng tới chủ vị ngồi xuống, nói với những người khác: "Ăn cơm đi."

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Tống Lan Phục cũng chỉ đành lưu luyến không rời đặt bảo bối quý như vàng vào trong nôi trẻ con, để bé con tự nằm chơi với mấy món đồ chơi.

Tư Cầu Cầu thấy ba mình ngồi cạnh, lập tức cười khanh khách lên, trên tay cầm một cái lục lạc mà lắc, hai bàn chân nhỏ đạp loạn trong không khí, phòng ăn an tĩnh ngập tràn tiếng động do bé con tạo ra.

Ngoài Tư Cầu Cầu ra, người ít tuổi nhất ở đây là Tư Cẩm Trình liền theo thói quen đưa mắt nhìn ông nội mình một cái, thấy ông cụ nghe thấy âm thanh cũng không tỏ ý kiến, trong lòng tự dưng lại thấy thở phào nhẹ nhõm, cậu hơi lo rằng ông nội sẽ không cho cháu mình chút thể diện nào.

Nhà họ Tư không có nhiều quy củ nhưng bởi uy nghiêm của ông, những người khác theo phản xạ cũng không dám tạo ra tiếng động gì quá lớn, cũng chỉ có Tư Cầu Cầu là không biết gì.

Tống Lan Phục cũng sợ Sở Nghiễm Ngọc vừa đến đã bị tác phong của cha chồng hù dọa nên chủ động đáp lời y.

"...Chuyện ở Lan thành bên kia đều đã sắp xếp xong, đều có người lo hết rồi, còn có chú Tần ở đó, sẽ không có vấn đề gì lớn." Chú Tần vẫn rất có năng lực, lại cẩn thận, Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần đã gần như coi ông là người thân trong nhà.

Tống Lan Phục gật đầu, như nhớ ra điều gì đó, bà lại nói: "Đúng rồi, mẹ nghe nói cậu của Thiếu Hoa tới chỗ con để khám bệnh, hôm trước mẹ thấy người, tinh thần đúng là đã tốt hơn trước kia rất nhiều, người cũng béo lên, cũng là nhờ có con chữa khỏi bệnh."

Sở Nghiễm Ngọc còn lo người nhà họ Tư không tiếp thu được hành vi "làm nghề y mà không có giấy phép hành nghề" này, không ngờ Tư Hưng Quốc và ông cụ Tư hoàn toàn không để ý tới, Tư Hưng Quốc còn đưa mắt nhìn về phía bên này, có vẻ cũng rất hiếu kì.

"Vâng, cơ thể của cậu là bị người hạ độc, tình huống hơi phức tạp."

Tống Lan Phục gật đầu, không biết nghĩ tới điều gì mà mày hơi chau lại.

Ăn xong bữa cơm trưa, ông cụ chưa về, mà ngồi xuống ghế salon bên cạnh xe nôi của Tư Cầu Cầu.

Tư Cầu Cầu thấy có người thì sẽ cười, khi muốn người khác bế còn chủ động giơ tay ra a a gọi người, lanh lợi như đứa bé một tuổi.

Tư Hưng Quốc và Tư Cẩm Trình chưa rời đi đều thấy trên khuôn mặt của ông cụ nhà mình thường ngày vẫn luôn uy nghiêm nay lại nhu hòa đi đôi phần, còn giơ tay nắn nắn cái tay nhỏ của chắt trai này.

Tư Cầu Cầu nhất thời vui vẻ, tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay đưa ra của ông, phụng phịu phát ra âm thanh ô ô a a mà chỉ bé mới có thể nghe hiểu, miệng phun ra cái bong bóng.

Sắc mặt ông cụ Tư hòa hoãn đi nhiều, lại nhét một cái lì xì vào trong lòng Tư Cầu Cầu.

Hôm nay Tư Cầu Cầu nhận tiền lì xì tới nhũn cả tay nhưng có vật cho mình chộp vào tay là bé thấy vui rồi, bé cầm chặt lấy cho vào mồm.

"Ai, cái này không ăn được." Ông cụ nắm chặt lấy tay nhỏ của bé con, cũng không dám dùng lực mạnh, chỉ nhẹ nhàng, kéo ra ngoài một chút.

Sở Nghiễm Ngọc và ông cụ đây là lần đầu tiên gặp chính thức, sự hiểu biết về ông toàn bộ đều là nghe từ chỗ Tư Thần, biết tính cách ông cụ thẳng thắn, làm người nghiêm túc, y chưa từng ứng phó với người lớn như vậy, cũng không biết nên ở chung ra sao.

Tư Thần đi tới, bế con lên, nói với ông nội: "Ông nội, đây là con trai của con, Cầu Cầu, Cầu Cầu, đây là cụ của con, phải gọi là cụ nhé."

Ông cụ nhìn Tư Thần một cái, thấy Tư Cầu Cầu đạp bàn chân nhỏ, giơ tay khẽ nhé một cái. Tư Cầu Cầu cho rằng cụ đang chơi với mình, cười hì hì, chân đá càng mạnh hơn.

Ánh mắt ông cụ lóe lên vẻ nhu hòa, có thể nhìn ra, ông đúng là rất thích Tư Cầu Cầu.

Tư Thần kéo Sở Nghiễm Ngọc qua, cũng giới thiệu: "Ông nội, đây là bạn đời của con Sở Nghiễm Ngọc, Nghiễm Ngọc, đây là ông nội của anh."

Sở Nghiễm Ngọc mau miệng gọi, "Con chào ông nội."

Ông cụ liếc mắt nhìn y, trong mắt không nhìn ra được chút tâm tình nào, lại mang chút nghiền ngẫm. Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc lần đầu có cảm giác thấp thỏm, tựa như sống chết của mình đều bị người nắm lấy, khiến người sợ hãi.

Tư Thần khẽ cau mày, cơ thể hơi run lên, chắn tầm mắt của ông mình lại, thấp giọng hô: "Ông nội." Trong giọng nói thế mà lại còn mang theo chút khẩn cầu.

Ông cụ cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lấy bao lì xì ra, đặt vào trong tay Sở Nghiễm Ngọc, nói: "Sau này phải sống cho thật tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.