Hào Môn Sủng Hôn

Chương 71: Chương 71




Mọi việc bận rộn cuối năm trong công ty cũng đã được xử lí gần xong, công ty cũng đã mời quản lý chuyên nghiệp tới, năm tới Tư Thần sẽ hoàn toàn được giải phóng, ngoài việc phát triển công ty rộng lớn hơn, còn lại chính là chuyên tâm chuẩn bị hợp tác với Thẩm Nguyên Khải. Hơn nữa anh cũng không thể không mời người tới quản lý việc vặt trong công ty, dù sao bé hai cũng sắp ra đời, tiếp đó trong nhà sẽ có hai đứa nhỏ, vẫn có Sở Nghiễm Ngọc và chú Tần, cũng như người hầu trong nhà chăm sóc nhưng Tư Thần vẫn muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên người nhà.

Buổi liên hoan cuối năm vẫn cần Tư Thần tự mình chủ trì, giám đốc phụ trách việc này đặt tài liệu tới trước mặt Tư Thần, chỉ cần anh kí tên xác nhận xong, sẽ có chuyên gia chuẩn bị cho.

"Được rồi, đi chuẩn bị đi, đừng làm lỡ chuyện." Tư Thần nhìn một chút, chọn một nhà hàng không tệ, cũng tương đối nổi tiếng ở Lan thành, buổi liên hoan cuối năm này yêu cầu chuẩn bị kĩ càng các loại thức ăn thức uống, đối phương cũng có năng lực nên anh không bận tâm thêm.

"Vâng."

Giám đốc lui ra ngoài rồi, Tư Thần không còn việc gì làm, liền gọi điện thoại cho Sở Nghiễm Ngọc.

Hai cha con kia đang đi dạo phố, mua chút đồ Tết và quà tặng sẽ mang đi khi về Bắc Kinh.

"Anh muốn tới thì tới đây đi, em đang ở chỗ chợ đồ cổ, muốn xem xem có ngọc thạch tốt không để mua một ít." Sau khi mua ngọc thạch mấy lần, Sở Nghiễm Ngọc đã có chút mê luyến văn hóa ngọc thạch, rảnh không có việc gì làm thích chọn mua một chút về, đúng lúc hôm nay thời tiết đẹp, mấy đứa rắn đen nhỏ cũng đã ở trên núi lâu, muốn hoạt động một chút, Sở Nghiễm Ngọc liền mang chúng đi.

"Anh đi ngay giờ đây." Tư Thần thông báo cho thư kí, cầm chìa khóa xuống tầng lái xe đi.

Năm trước chợ đồ cổ rất náo nhiệt, bây giờ người có tiền càng nhiều hơn, rất nhiều người thích mua trang sức ngọc thạch để tặng cho người khác, như vậy cả hai bên đều cảm thấy rất có thể diện.

Sở Nghiễm Ngọc lần này định chọn chút trang sức cho người trong nhà, như là mấy người anh cả, Tư Diệu, Tư Cẩm Trình. Cũng không biết là do người một nhà hoàn cảnh tốt hay là do ông cụ Tư quản giáo tốt mà cả gia đình đối xử với nhau đều cực kì tốt. Sau khi họ về Lan thành rồi, vợ chồng chú ba chú tư vẫn thường gửi đồ tới cho họ, đôi khi là chút đồ ăn ngon, đôi khi là quần áo cho trẻ nhỏ... một nhà chú tư ở tỉnh khác, thím tư gửi nhiều nhất chính là đặc sản của vùng, cũng không phải là thứ gì đặc biệt quý giá nhưng cũng là tấm lòng, Sở Nghiễm Ngọc nhận được quà cũng rất vui, thế nên mỗi lần ở nông trường có thứ gì tốt đương nhiên cũng hiếu kính người lớn trong nhà trước tiên.

Chờ tới khi Tư Thần đến, Sở Nghiễm Ngọc đúng lúc đang mua một đôi vòng cát tường chạm ngọc, định Tết này sẽ tặng cho thím tư còn chưa gặp mặt.

Hai người mua rất nhiều đồ ở chợ ngọc, liền định về nhà.

Sở Nghiễm Ngọc bế con cả ngày, tay đã rất mỏi, thấy anh tới, liền nhét con trai vào lòng anh, "Thằng nhãi này gần đây lớn nhanh như thổi, nhiều thêm cả đống thịt, em sắp bế không nổi nữa rồi."

Hai tay Tư Thần rắn chắc khỏe mạnh, cứ như đá, bế thằng nhóc thế này hoàn toàn không thành vấn đề, buổi tối khi bế vợ cũng như vậy.

Lúc về, hai người cậu út Hoa Nhuận Trạch và Tô Vân Thiện ra ngoài mấy hôm cuối cùng cũng đã về, dù sao cũng là mùa đông rồi, còn là cuối năm, không có nơi nào thích hợp đi du lịch cho lắm, có lẽ hai người này ở ngoài chủ yếu cũng toàn là ở trong phòng nói chuyện.

Đối mặt với ánh mắt như biết hết của Sở Nghiễm Ngọc, Tô Vân Thiện thực sự có xúc động muốn quất chết tên em rể kia, gen tốt nhà họ Tô lại không di truyền, cứ phải di truyền cái gen ác liệt của tên kia lại!

"Cậu út, hai người có ở lại ăn Tết với bọn con không?" Sở Nghiễm Ngọc đã sớm nghĩ tới chuyện này, y và Tư Thần đã dự định sẽ về Bắc Kinh ăn Tết, Tống Lan Phục cũng có ý này, bà còn đang muốn mang theo người con dâu này cùng tiếp khách tới chơi nhà, thế nhưng bây giờ cậu út đã về nước, để lại ông một mình ở Lan thành này, chắc chắn là không hay cho lắm.

Hoa Nhuận Trạch và Tô Vân Thiện đưa mắt nhìn nhau, ông cười nói: "Cậu và Vân Thiện đã bàn nhau rồi, cậu định ăn Tết cùng Vân Thiện, còn cả Thiệu Nhiên cũng ở đây mà, không phải các con định sẽ về Bắc Kinh sao? Ở đây cũng không cần các con lo đâu."

Tô Vân Thiện nghe nói họ định về Bắc Kinh ăn Tết, mắt có chút tối sầm lại, muốn nói gì đó nhưng rồi cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

Sở Nghiễm Ngọc luôn cảm thấy vẻ mặt của Tô Vân Thiện có chút kì quái nhưng y nghĩ tới nghĩ lui, cũng không hiểu là hắn có suy nghĩ gì.

"Vậy tới lúc đó cậu cứ mang nhiều đồ sang nhà anh họ nhé, dù sao ở nông trường cũng có rất nhiều đồ, đỡ phải đi mua."

"Ừ, cậu không khách khí với con đâu mà."

...

Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng đã tới thời gian công ty Tư Thần liên hoan cuối năm, Tư Thần thân là ông chủ phải đi chủ trì, Sở Nghiễm Ngọc cũng định mang theo con trai tới chơi một chút.

Tư Thần bao một phòng tiệc lớn ở nhà hàng cách công ty không xa, tất cả nhân viên trong công ty đều tới đây.

Cửa chính của nhà hàng đặt từng giỏ hoa tươi, có người được sắp xếp sẵn đứng ở tầng một để chỉ đường.

Sở Nghiễm Ngọc theo chân Tư Thần trực tiếp lên tầng, cạnh phòng tiệc còn có một phòng nghỉ, Sở Nghiễm Ngọc liền bế Tư Cầu Cầu chơi ở đó. Trong phòng nghỉ nhiệt độ rất cao, y liền bỏ chăn của Tư Cầu Cầu ra, cũng cởi áo choàng nhỏ, sau đó đặt bé con xuống chăn nhỏ của bé, để bé tự chơi ở trên.

Phòng tiệc bên ngoài rất náo nhiệt, có thể nghe được tiếng của MC đang hâm nóng bầu không khí, còn có chút tiếng người ồn ào, có điều Sở Nghiễm Ngọc cũng không định tham dự. Chẳng bao lâu sau, y nghe thấy tiếng Tư Thần cầm micro phát biểu, giọng nói trầm thấp xuyên qua khe cửa truyền tới, có vẻ không được chuẩn lắm nhưng cực kì dễ nghe.

Sở Nghiễm Ngọc liền mở rộng cửa ra một chút, đang lúc thưởng thức bộ dáng chuyên chú khi nói chuyện của Tư Thần thì thấy một người vội vội vàng vàng đi tới, ghé tai anh nói lời gì đó.

Tư Thần nhíu chặt lông mày, khẽ nói lại với đối phương câu gì đó, rồi đưa micro trả lại cho MC, đi về phía y.

"Sao thế?" Sở Nghiễm Ngọc nghi hoặc hỏi.

Sắc mặt Tư Thần rất khó coi, trầm giọng đáp: "Người nhà họ Thái đang ở bên ngoài, cả lão thái thái kia cũng tới."

"Ồ?" Sở Nghiễm Ngọc nghe nhưng lại nở nụ cười, "Họ tới làm gì, muốn đập phá?"

Tư Thần đáp: "Lão thái thái kia đứng ngoài nhà hàng, nói muốn gặp cháu trai, nói cho rõ ràng mọi chuyện, thế nhưng bà ta không đứng trong phạm vi của nhà hàng, cũng không nhắm vào nhà hàng, nhà hàng không tiện quản, không báo cảnh sát được."

Sở Nghiễm Ngọc đã hiểu quá rõ trò khỉ này của lão thái thái kia, cười nói: "Cậy già mặt rồi nên thấy ai cũng không dám động vào một bà già như mình sao, hẳn là lại muốn giở trò cũ, bôi đen danh dự của em đây mà." Thế mà lại cố tình chọn ngày công ty Tư Thần liên hoan cuối năm, đúng là kẻ đáng ghét.

Hai người nói một hồi, trò khôi hài bên ngoài đã truyền tới tai của nhân viên, Lan thành chỉ lớn ngần ấy, lúc trước nhà họ Sở xảy ra chuyện gì có nhà ai mà không biết, rất nhiều người không có hảo cảm với lão thái bà này, nhưng cũng có người thấy đối phương đã lớn tuổi như vậy rồi, Sở Nghiễm Ngọc nói sao cũng do nhà họ Sở nuôi lớn, đông lạnh vậy để một lão thái thái như bà ta đứng ngoài, nhân phẩm cũng thật là chẳng ra làm sao.

Tư Thần rất không vui, Sở Nghiễm Ngọc vỗ vỗ tay anh, cười nói: "Có gì đâu mà phải giận, vốn cũng là không có khói làm sao có lửa, không bằng thế này đi, em đi mời bà ta vào đây."

"Mời bà ta vào làm gì?" Tư Thần nhíu mày càng chặt, anh chưa từng thấy một nhà nào vô sỉ tới vậy.

Sở Nghiễm Ngọc cười nói: "Để hiếu kính ấy mà."

Sở Nghiễm Ngọc nói được làm được, còn thực sự ra ngoài mời lão thái thái kia vào.

Thái lão thái thái đứng thẳng tắp bên lề đường, tay còn chống gậy, thấy y tự mình đi ra, cho rằng y đã bị mình uy hiếp thành công, kiêu ngạo hất cằm, không buồn phản ứng với y.

Người Trung Quốc luôn đề cao không vạch áo cho người ngoài xem lưng, miễn cho bị người ngoài chê cười, mà hôm nay Thái lão thái thái vì cố tình chỉnh y mà lại đứng ở ngay chỗ đông người nhất, muốn tốt nhất là có thể làm cho y quỳ xuống nhận sai với mình.

Thái Tuyết Liên đang đỡ lão thái thái trợn mắt nhìn y, chất vấn: "Tôi thật không biết nhà họ Sở chúng tôi không có quan hệ máu mủ gì với cậu, còn nuôi lớn cậu tới nhường ấy, có chỗ nào có lỗi với cậu mà cậu phải nhằm vào Tiểu Hạo như vậy!"

"Lời này của thím út đúng là oan uổng cho tôi quá, tôi đâu hề nhằm vào Tiểu Hạo bao giờ?" Sở Nghiễm Ngọc đầy mặt bất đắc dĩ, vô tội nói: "Kể từ khi tôi kết hôn với Tư Thần, vẫn luôn ở trong nhà, gần như không đi ra ngoài, nào có bản lĩnh gì nhằm vào đại thiếu gia nhà họ Sở?"

Thái Tuyết Liên cười lạnh nói: "Cậu dám nói chuyện Dương Mạn Trúc ra nước ngoài không phải là do cậu sắp xếp không?" Mụ khó nói tới chuyện xảy ra trong đám cưới, liền cố tình lấy chuyện này ra.

Sở Nghiễm Ngọc cười: "Mạn Trúc là một công dân tự do, trước giờ cô ấy vẫn luôn du học ở nước ngoài, muốn xuất ngoại nào cần tôi sắp xếp cho cô ấy?" Chuyện như kết hôn trong gia tộc lớn này, rõ ràng càng phô trương hơn so với quyển sổ hồng kia, cũng may, cô tuy rằng bị Sở Hạo mang về nhà họ Sở nhưng hai người vẫn chưa đi làm giấy kết hôn, giờ cũng là chuyện tốt.

Thái Tuyết Liên bị y một câu chặn họng, lập tức đổi sang một chuyện khác, "Vậy Tiểu Hạo mấy hôm trước bị người nhốt cả ngày, còn bị đả thương, cố tình vứt ở nơi hoang vu, cậu dám nói không phải do cậu gọi người làm? Cậu dám thề độc chuyện này không liên quan tới mình một chút nào không?!"

Sở Nghiễm Ngọc khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: "Thím út cũng đừng có tùy tiện ngậm máu phun người, hạn chế hành động tự do của người khác chính là phạm tội, thím có bằng chứng không? Không có bằng chứng cẩn thận tôi tố cáo thím xúc phạm danh dự nhân phẩm của người khác."

(Ed: Đoạn từ "tố cáo..." này trong QT không ghi như thế nhưng vì muốn gần gũi và chính xác hơn nên t đã sửa lại một chút cho phù hợp như trên.)

Thái Tuyết Liên cơ bản không đáp lại được, trong lòng cũng đầy ấm ức, giơ tay muốn tát cho y một cái.

Móng tay của mụ vừa sắc vừa dài, bị một cái tát này của mụ cào xuống, Sở Nghiễm Ngọc đừng nghĩ tới chuyện giữ được dung mạo. Tiếc rằng mụ vẫn là đánh giá sai cách biệt giá trị vũ lực giữa hai người, một tát hung ác kia của mụ tát xuống, Sở Nghiễm Ngọc chỉ cần giơ tay lên đã lập tức tránh được.

Lão thái thái kia lúc này mới lớn tiếng nói: "Được rồi! Lằng nhà lằng nhằng mãi làm cái gì?!"

Sở Nghiễm Ngọc giơ tay sửa lại tay áo một chút, cười nói: "Lão thái thái có lời gì hôm nay cứ nói thẳng ra đi ạ, đều sắp ăn Tết cả rồi, không ai có thời gian phí hoài với ngài ở đây đâu."

Lão thái thái rũ mắt, đôi mắt vẩn đục nhìn về phía y, giọng bình thản nói: "Nhà họ Sở ta nuôi một tên vô ơn bạc nghĩa như mi, thật đúng là gia môn bất hạnh! Lão thái bà ta hôm nay nhất định phải dạy mi chữ "hiếu" viết như thế nào."

Bà ta nói xong liền cho Thái Tuyết Liên một ánh mắt, Thái Tuyết Liên lập tức nhào lên nhanh như chớp, Thái lão thái thái thì nhân cơ hội giơ gậy lên quất mạnh về phía y.

Hai người phụ nữ này đã thương lượng từ trước, hôm nay muốn cho y một bài học, để y nhục nhã trước mặt nhân viên công ty.

Đáng tiếc cả hai vẫn là tính toán sai rồi, không đợi Sở Nghiễm Ngọc phải làm gì, vệ sĩ áo đen đã nhanh chóng tiến tới, kéo Thái Tuyết Liên đang nhào lên như một mụ đàn bà chanh chua, mà cái gậy đang đánh tới của lão thái thái cũng bị người giật lấy, ném đi thật xa.

"Chúng mày, chúng mày muốn làm gì?!"

Thái lão thái thái tức tới run cả người, định lát nữa sẽ đứng đó khóc lóc om sòm. Sở Nghiễm Ngọc lúc này mới lạnh băng nói: "Đứa trẻ sơ sinh năm đó suýt chút nữa bị bà hại chết từ giờ sẽ ở trong nhà tôi, chi bằng các người cùng tôi đi gặp đi, à, còn cả món nợ của mẹ tôi, tôi cũng nên tính toán với các người một chút rồi!"

Thái Tuyết Liên bỗng gằn giọng quát: "Chuyện của mẹ mày thì liên quan gì tới chúng tao, bản thân cô ta mệnh ngắn còn trách ai được!!!"

Sở Nghiễm Ngọc nhíu chặt mày, trừng mụ, lớn tiếng chất vấn: "Nói vậy, cái chết của mẹ tôi thực sự có liên quan tới thím?!"

Thái Tuyết Liên ngơ ngác, ánh mắt rõ ràng tránh né, cười lạnh đáp: "Đương nhiên là chả liên quan, sao, mày còn muốn dùng người chết đã nhiều năm như vậy rồi để vu tội cho tao à?!"

Sở Nghiễm Ngọc bỗng giơ tay nắm lấy cổ tay của mụ, tức giận quát: "Nói! Cái chết của mẹ tôi có liên quan gì tới thím?!!"

Bộ dáng y vô cùng dọa người, sắc mặt tái xanh, hai mắt đỏ ngầu, một bộ muốn giết người.

Thái Tuyết Liên bị y bóp tới không thở nổi, mặt đều đã tím lại, Thái lão thái thái cũng bị dọa, trực tiếp ngồi bệt mông xuống đất, gào khóc: "Giết người! Giết người! Mày là cái loại vô ơn trời đánh! Năm đó sao tao không trực tiếp bóp chết mày đi chứ!!!"

Người nhà họ Thái theo tới lúc này cũng phản ứng lại, đều muốn nhào lên đánh Sở Nghiễm Ngọc, nhưng tiếc là những người này đâu thể là đối thủ của vệ sĩ áo đen, từng người từng người căn bản không lại gần được Sở Nghiễm Ngọc, càng khỏi nói tới chuyện cứu Thái Tuyết Liên.

Tư Thần đứng bên cạnh thấy cũng đã đến lúc, mới đi tới nắm lấy tay y, nói: "Đừng giận, loại cặn bã này không đáng." Anh không ngại giết chết lũ cặn bã này nhưng anh không muốn để tay Nghiễm Ngọc phải ô uế, huống chi ở đây còn có biết bao cặp mắt đang nhìn chằm chằm xem trò vui.

Sở Nghiễm Ngọc vừa nãy cũng là bị nổi nóng, bị Tư Thần nắm chặt tay, lại thấy Tư Cầu Cầu được anh bế trong lòng, lí trí cuối cùng cũng đã trở lại một chút, đưa mắt nhìn Thái Tuyết Liên đã sợ tới trợn mắt trắng và Thái lão thái thái đang ngồi dưới đất khóc bù lu bù loa, nói: "Hôm nay tôi nói gì với các người, các người đã hiểu chưa, các người làm cả nhà họ Hoa sụp đổ, còn hại mẹ tôi, tôi cho dù có nhận được ân tình của nhà họ Sở, cũng sẽ tuyệt không tha cho các người! Nếu các người còn muốn tự rước nhục mà tìm tới tận cửa thì cũng đừng trách tôi công bố chuyện của nhà họ Quý năm đó ra bên ngoài, làm cho tất cả mọi người đều có thể chiêm ngưỡng tâm tư bẩn thỉu thối nát đó của các người!"

Thái Tuyết Liên vừa rồi bị bộ dáng của y hù dọa, Thái lão thái thái nghe y nhắc tới chuyện nhà họ Quý thì cả giận hừ một tiếng, lại thấy vây quanh y toàn là vệ sĩ áo đen thì lời vừa ra tới khóe miệng cũng phải nuốt xuống, mắng Thái Tuyết Liên: "Còn không mau dìu ta lên."

Trong lòng Thái Tuyết Liên cũng vô cùng oán hận lão thái thái này, dù sao mụ cũng là cháu gái họ của lão thái thái, lại bị bà ta dạy dỗ nhiều năm như vậy, trên bản chất mà nói, trong người hai người phụ nữ này đều chảy xuôi dòng máu của nhà họ Thái, trong lòng đều ác độc như nhau, nếu không phải bởi chuyện kia, mụ đã sớm ước bà già này chết quách đi cho rồi!

Đuổi đám người một nhà này đi xong, Sở Nghiễm Ngọc bỗng thấy rất không thú vị, y không nên tự mình ra mặt, kết quả không xử lí tốt được mọi chuyện, mà lại càng có vẻ thật không xong.

Y xoa trán, người khi tức giận, sẽ luôn dễ làm chút chuyện ngu xuẩn, y bởi đột nhiên hoài nghi chuyện mẹ mình qua đời cũng không đơn giản nên không cẩn thận đã nổi sùng lên.

Tư Thần một tay bế con, một tay nắm chặt tay y, không tiếng động làm chỗ dựa cho y.

Đám người xung quanh xem náo nhiệt xong, rất nhanh đã tản đi. Tư Thần dùng khóe mắt liếc thấy một người khác biệt trong đó, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương.

Đối phương nhìn từ bên ngoài vào chính là một thiếu niên, mà ánh mắt Tư Thần đối diện với người này, lại cảm thấy trong mắt chỉ chứa đầy tang thương. Tư Thần hơi ngẩn ra, đối phương khẽ gật đầu với anh, lại lo lắng nhìn Sở Nghiễm Ngọc một cái, quay người đi.

"Anh nhìn gì vậy?" Sở Nghiễm Ngọc thở dài một hơi, ngẩng đầu thấy anh đang nhìn về một phía mà xuất thần, chờ tới khi y thuận theo nhìn sang, ngoài người đi đường ra y cũng không thấy thêm ai khác.

Tư Thần đưa tay vuốt ve khuôn mặt y, nhẹ giọng nói: "Mình vào đi thôi."

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, y không nên vì đám cặn bã này mà phá hỏng tâm tình. Nói thì nói vậy nhưng sau khi xong việc bình tĩnh lại, trong đầu Sở Nghiễm Ngọc vẫn luôn lặp đi lặp lại bộ dáng Thái Tuyết Liên khi nhắc tới mẹ, y bỗng thấy không đúng. Mẹ sau khi gả tới nhà họ Sở, Thái Tuyết Liên cũng gả cho chú út, chẳng qua sức khỏe chú út không tốt, chưa được vài năm đã qua đời, cũng không để lại đời sau, mẹ và mụ ta dù không có quan hệ gì thân thiết nhưng có vẻ cũng không mâu thuẫn gì lớn, đương nhiên cũng có thể mâu thuẫn giữa hai người, trẻ con như y lúc ấy không biết được, nhưng hôm nay mụ ta chạy tới ra mặt vì Sở Hạo là vì cái gì? Cho dù là do lão thái thái buộc mụ ta tới nhưng mụ ta cũng đâu cần phải ra sức tới vậy?

Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày càng chặt, chẳng lẽ mụ ta và Sở Hạo còn có quan hệ gì đó khác!

Có một số chuyện một khi đã bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc không dừng lại được nữa, tỷ như năm đó khi chú út họ Sở còn chưa mất, mặt mày vẫn luôn tối sầm lại, rõ ràng chú út với Sở Gia Đức là anh em ruột mà quan hệ giữa cả hai lại luôn giương cung bạt kiếm, người khác đều nói chú ghen ghét anh cả của mình, nhưng bây giờ Sở Nghiễm Ngọc lại hoài nghi, chuyện này tuyệt không hề đơn giản như thế.

Y nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gọi cho Triệu Chí Tân một cuộc.

Bên cạnh Triệu Chí Tân vẫn là hai người do Tư Thần sắp xếp kia, lúc này đã là cuối năm rồi, vẫn luôn bị người theo sát giám thị, trong lòng Triệu Chí Tân không thể nào không chút rối loạn, nhận được điện thoại của Sở Nghiễm Ngọc, Triệu Chí Tân đã sắp phát khóc, vị tổ tông này rốt cuộc muốn làm gì gã! Nếu không phải gã còn có chút tự hiểu mình lớn lên không được xuất sắc, thì gã đã sắp hoài nghi không phải là người này có ý kia với mình chứ!

"Triệu tiên sinh, tôi muốn làm phiền anh giúp một chuyện." Sở Nghiễm Ngọc mỉm cười nói.

Triệu Chí Tân nhìn hai người đàn ông đứng trước cửa một chút, lau lau mồ hôi trên trán, nói: "Ngài cứ nói, có việc gì cứ sai bảo tôi."

Sở Nghiễm Ngọc hỏi thẳng: "Không biết người nhà của anh, có thân thích nào họ Thái không?" Y cũng chỉ là ôm tâm thái thử xem mà hỏi, hỏi người trong cuộc là cách nhanh nhất, đương nhiên trước mắt vẫn chỉ là suy đoán của y.

"Họ Thái? Không có." Triệu Chí Tân nghe mà đầu óc mơ hồ, thân thích bên kia của mẹ gã đều là họ Cao, đời này tuy người họ Thái không ít nhưng gã luôn vững tin mình quả thực không có thân thích nào họ Thái cả, bên kia cha gã càng đơn giản hơn, gần như không có thân thích gì có thể liên lạc.

"Vậy bác họ của anh, Cao An Dân thì sao? Ông ta có thân thích gì họ Thái không?"

Triệu Chí Tân đã nhiều năm không về nhà, gã không biết chuyện này, có điều gã lanh lợi vội nói: "Ngài chờ chút, tôi gọi điện về nhà hỏi mẹ, hẳn là mẹ sẽ biết."

"Được, vậy thì làm phiền anh rồi." Trong giọng nói của Sở Nghiễm Ngọc mang ý cười, tựa như hai người vẫn luôn đi theo gã kia chẳng có chút quan hệ nào với mình.

Triệu Chí Tân mắng thầm trong lòng, trên tay cũng không dám dừng lại, nhanh chóng gọi về nhà một cuộc điện thoại.

Cao Mẫn nghe câu hỏi của con trai, cũng suy nghĩ thật lâu bên kia điện thoại, cuối cùng như chợt nhớ ra mới cau mày hỏi: "Con hỏi chuyện này làm gì?"

Triệu Chí Tân sợ Sở Nghiễm Ngọc sẽ cho người làm gì mình, ở lâu trong giới, gã hiểu rõ những người có tiền luôn có biện pháp chỉnh mình, nghe mẹ hỏi thì hạ thấp giọng gắt: "Mẹ biết thì nói cho con, cứ hỏi nhiều làm gì, con tự có việc cần."

Cao Mẫn hơi khó xử nhưng chuyện của con nhất định là quan trọng nhất, bà ta do dự một chút rồi đáp: "Bác họ của con quả thật có một thân thích họ Thái, là ở bên đằng mẹ bác ấy, nhưng quan hệ xa lắm." Bởi chuyện của anh họ, bà ta có ấn tượng cực sâu với thân thích họ Thái kia, có vẻ khoản tiền Cao An Dân nhận được cũng có liên quan tới người thân thích họ Thái này.

"Biết rồi." Triệu Chí Tân nghe được tin này, vội cúp máy, sau đó cũng không dám trì hoãn, lập tức nói ngay cho Sở Nghiễm Ngọc.

Thân thích này đúng là hơi xa, một người cháu gái không cùng chi của bà ngoại Cao An Dân từng được gả vào nhà họ Thái, theo bối phận tuổi tác, đã là chuyện nhiều năm trước, Sở Nghiễm Ngọc liền bảo Tư Thần giúp mình tra một chút.

Mặc dù có Thái lão thái bà tới gây chuyện nhưng buổi liên hoan cuối năm không bị ảnh hưởng gì cả, lúc đó các nhân viên lặng lẽ vây xem nhiều chuyện một chút, cuối cùng nghe nói lão thái thái từng bắt nạt mẹ của bà chủ, còn hại người ta, rất nhiều nhân viên nữ đều không đồng tình với bà già này một chút nào, vốn tuổi này của các cô cũng phải làm con dâu của người ta, dễ đứng ở cùng một góc độ mà nhìn nhận, hiển nhiên không có cảm tình gì đối với kiểu mẹ chồng ác độc này, các đồng nghiệp nam thì lại không quan tâm tới mấy chuyện như vậy, thế nên mọi người cùng lắm chỉ lén buôn chuyện một chút, chưa tới hai ngày sau sẽ đều bỏ sau đầu, không tạo nổi sóng gió gì.

Buổi liên hoan này được tổ chức rất thành công, các nhân viên chơi cũng rất vui vẻ, Tư Thần bỏ tiền ra phát nhiều phần thưởng, các nhân viên lại càng thêm hứng thú, nhận lấy tiền thưởng, chuẩn bị nghỉ Tết.

Tư Thần nhận được mệnh lệnh của vợ, lập tức cho người đi thăm dò quan hệ giữa hai nhà họ Cao và nhà họ Thái, chỉ cần có một phương hướng, muốn điều tra quan hệ giữa nhau thực ra rất đơn giản.

Thế nhưng bên này của Sở Nghiễm Ngọc đã xảy ra một chuyện, còn rất nghiêm trọng.

Nói chính xác xảy ra chuyện không phải là Sở Nghiễm Ngọc, mà là trong nhà của Lộ Hồng Vũ.

Ngày đó Lộ Hồng Vũ nghe điện thoại, vội vội vàng vàng cùng em trai chạy xuống núi, muốn mượn xe Sở Nghiễm Ngọc về nhà.

"Sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra? Có phải là bệnh của ba cậu xảy ra vấn đề không?" Sở Nghiễm Ngọc thấy sắc mặt hai anh em khó coi thì vừa bảo chú Tần mau chuẩn bị xe, vừa lo lắng hỏi.

"Là em gái tôi, em gái tôi mất tích rồi." Lộ Hồng Vũ đỏ bừng mắt, khi nói ra câu này, đã sắp muốn khóc, Lộ Hạo bên cạnh sắc mặt cũng đen sì tới dọa người. Hai anh em này chỉ có một cô em gái, em gái vừa nghe lời vừa ngoan ngoãn, một cô gái yếu đuối như vậy, ngày thường người làm anh trong nhà luôn coi cô như bảo bối, đột nhiên nghe nói em gái mất tích, cả hai anh em đều bị dọa cho bối rối hoảng hốt.

"Mất tích bao lâu rồi? Đã báo cảnh sát chưa? Có biết là mất tích ở đâu không? Có phương hướng đại khái để đi tìm chưa?" Sở Nghiễm Ngọc tỉnh táo hỏi.

Lộ Hồng Vũ nghẹn ngào, trong đầu cũng loạn như cào cào, căn bản không nói rõ được. Vẫn là Lộ Hạo nghĩ tới trong nhà Sở Nghiễm Ngọc rất có năng lực, nói không chừng có cách giúp họ tìm được em gái, thì vội nói: "Nghe mẹ tôi nói, ngày hôm đó con bé cùng bạn học ra ngoài tìm việc làm kiếm tiền thêm nhưng đã rời khỏi nhà hơn một ngày rồi vẫn không có liên lạc gì với người trong nhà, cha tôi gọi điện thoại cho nó cũng không gọi được, mới biết con bé có thể đã gặp phải chuyện gì đó."

"Vậy nhà của bạn học cô bé có liên lạc được không? Có biết là cả hai đi đâu làm việc không?"

"Tạm thời vẫn chưa biết." Lộ Hạo lắc đầu.

Sở Nghiễm Ngọc ngẫm nghĩ một chút, nói: "Đi hỏi thử các bạn học của cô bé xem có biết không đã, tôi bảo tài xế đưa hai người về nhà, cũng cho người khác giúp hai người tra một chút, có việc nhớ gọi cho tôi."

"Vâng." Lộ Hạo gật đầu, thấy xe đã chuẩn bị xong thì kéo anh trai chạy ra cửa.

Sở Nghiễm Ngọc nhìn họ thở dài, người nhà họ Lộ luôn trọng ân nghĩa, mà Sở Nghiễm Ngọc giúp Lộ Hồng Vũ lại không phải là muốn được họ cảm kích, y đứng tại chỗ trầm mặc một chút, gọi điện thoại cho Đổng Lương Tuấn ở Huyền Sắc, muốn hắn tra giúp một chút.

Không thể không nói y tìm Đổng Lương Tuấn tìm giúp đúng là đã tìm đúng người. Anh em nhà họ Lộ về nhà chưa được bao lâu, Lộ Hạo đã gọi điện thoại tới nói cho y biết, bạn học của em gái cậu ta nói rằng cô bé bị bạn học lừa đi làm thêm ở hộp đêm, sau đó mới mất tích.

Tính cách của em gái Lộ Hồng Vũ – Lộ Bạch Tuyết tương đối đơn thuần, dù sao cũng là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, tuy cũng vào thành phố để đi học cấp ba nhưng một lòng dốc hết tinh lực vào việc học, không có kinh nghiệm xã hội. Thế nhưng trên đời này không bao giờ thiếu kẻ tâm tư ác độc, dáng vóc Lộ Bạch Tuyết không tệ, thành tích học tập cũng tốt, trong trường học luôn có bạn nam theo đuổi, tuy Lộ Bạch Tuyết cảm thấy không tiện nên không đồng ý nhưng một bạn học nữ chơi khá thân với cô bé tuy mặt ngoài quan hệ thân mật nhưng bên trong lại luôn bởi vậy mà ngấm ngầm ghen tị với cô bé.

Trước kia bởi bệnh của ba Lộ, nhà họ Lộ vẫn luôn rất khó khăn, cũng may sau đó Lộ Hồng Vũ quen được Sở tiên sinh, không chỉ ba Lộ đã được chữa khỏi bệnh mà điều kiện của cả nhà cũng được cải thiện rất nhiều, chỉ là các anh trai luôn vì cả nhà mà nỗ lực, cô cảm thấy bản thân ngoài học ra, về nhà cũng không đỡ đần được người nhà, thế nên mới nói với bạn mình rằng ngày nghỉ lễ này muốn ra ngoài làm thêm kiếm chút tiền về cho gia đình.

Bạn học nữ luôn thầm mắng cô là thích giả vờ giả vịt, lại nghĩ tới ngày trước có người nói rằng có vài hộp đêm trong thành phố rất loạn, liền xúi giục cô đi làm việc ở đó.

Nghĩ tới đó, Sở Nghiễm Ngọc nào có thể không hiểu, trong lòng vừa thầm mắng một tiếng đồ ngốc, vừa gọi lại cho Đổng Lương Tuấn.

Đổng Lương Tuấn dùng tên y cung cấp để tra xét, lập tức hồi đáp lại cho y, "Sở thiếu, đây là hộp đêm của nhà họ Thái, ngài muốn tôi làm gì?"

Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy hắn nhắc tới nhà họ Thái, liền cảm thấy thật nực cười, đúng là oan gia mà!

"Em gái của bạn tôi vào hộp đêm đó vẫn chưa thấy ra, làm phiền anh tìm hộ tôi cô gái kia, cô bé vẫn còn chưa đủ tuổi trưởng thành." Sở Nghiễm Ngọc không mong người nhà Lộ sẽ bị tổn thương, đặc biệt là cô bé, thế nên động tác của họ nhất định phải càng nhanh càng tốt.

"Được rồi, Sở thiếu cứ yên tâm." Đổng Lương Tuấn lập tức đồng ý, một chút cũng không do dự.

Dùng năng lực của Huyền Sắc, muốn tìm một người trong một hộp đêm cũng không khó, chỉ có điều chờ tới khi hắn lật tung cả cái hộp đêm kia lên rồi cũng không tìm được thiếu nữ mà Sở thiếu nhắc tới, sắc mặt hắn trở nên thật khó coi.

Người nhà họ Thái cũng không biết có phải là do đã làm quá nhiều điều ác hay không, mà từ em trai của lão thái thái, đằng sau đều không có khởi sắc, con riêng thì có cả một đống lớn, tiếc là không đứa nào thật sự có tài, nhà họ Thái càng bị lão già nát rượu kia phá hủy tới gần như không còn gì, chỉ còn lại vài hộp đêm như vậy, cũng là nhờ vào địa vị của Thái lão thái thái ở nhà họ Sở, bằng không đã sớm bị người ta gạt sang một bên.

Có người tới hộp đêm gây sự, người nhà họ Thái đương nhiên không vui, trực tiếp gây xung đột với người mà Đổng Lương Tuấn mang theo tới, còn có vài thiếu gia nhà giàu đang chơi bị quấy rầy cũng hò hét bảo sẽ không cho Đổng Lương Tuấn được yên thân, Đổng Lương Tuấn dặn người bắt hết toàn bộ lại, phạm pháp thì ném về đồn cảnh sát, không phạm pháp thì ném về nhà cảnh cáo cha mẹ, nhưng hắn bới tung hết cả lên vẫn không thể nào tìm được người, hắn liền lo Tư Thần và Sở Nghiễm Ngọc sẽ thấy mình vô dụng.

Sở Nghiễm Ngọc nghe nói xong cũng không trách hắn, chỉ là người còn chưa tìm được, y thật sự không yên lòng.

Đang lúc y đang nghĩ những cách khác để giải quyết thì Quý Trọng An gọi điện thoại tới cho y.

Quý Trọng An và nhà họ Thái có mối hận thù, những năm này vẫn luôn để ý tới chuyện nhà họ Thái, nghe nói có người tới bới tung hang ổ của nhà họ Thái lên thì vội gọi tới hỏi xem Sở Nghiễm Ngọc có biết chuyện này hay không.

"Là tôi bảo người làm, em gái của một người bạn tôi mất tích ở đó, đúng rồi, anh hiểu rất rõ nhà họ Thái, có đầu mối gì có thể cung cấp không?" Sở Nghiễm Ngọc hỏi.

Quý Trọng An nghe vậy thì hỏi: "Nữ? Tuổi cũng chưa lớn?"

"Đúng, nghe nói còn chưa tròn mười tám, anh biết tin gì sao?" Sở Nghiễm Ngọc lập tức hỏi lại.

Quý Trọng An nói: "Không phải, chỉ là tôi biết một chuyện, lão già họ Thái kia luôn thích nhất mấy cô bé nhỏ tuổi, bằng không lão cũng không cưới một người vợ mới hai mươi, hay là cậu cho người trực tiếp tới nhà họ Thái tìm người xem?"

"Tôi biết rồi, tôi sẽ tới nhà họ Thái tìm người!" Sở Nghiễm Ngọc cúp máy, để Đổng Lương Tuấn giúp mình thêm một việc, cùng y tới nhà họ Thái, sau đó gọi điện cho hai anh em họ Lộ.

Hai anh em vừa nghe nói em gái có khả năng bị một lão già bắt về nhà, nhất thời nổi cơn giận dữ, lập tức chạy tới, nói nếu lão già kia dám chạm vào em gái họ, họ nhất định sẽ giết chết lão.

Lúc này người nhà họ Thái còn chưa biết Sở Nghiễm Ngọc mang người tới đây, lão còn đang gọi điện thoại cho Thái lão thái thái báo lại chuyện này, muốn để người nhà họ Sở xuất lực, báo hận cho mình.

Thái lão thái thái đối với người em trai này cũng là hận mài sắt không thành kim, liền mắng lão ta vài câu, có điều cả hai đều cảm thấy chơi một đứa con gái thì có là gì đâu, dù sao người nhà họ, muốn chơi hạng người gì mà chẳng được.

"Có biết đối phương là ai không? Chút nữa chị bảo A Đức, để nó kiếm vài người, lũ này ban ngày ban mặt dám tới gây sự, quá kiêu ngạo rồi." Thái lão thái thái gần đây bởi chuyện của Sở Nghiễm Ngọc, tâm tình cũng không tốt, nhưng nhà họ Thái chính là gốc rễ của bà ta, có người dám bất kính với nhà họ Thái, chính là tát lên cái mặt của bà ta.

"Em làm sao mà biết được, nhưng mà có người báo cho em, bảo lúc người gọi điện, hình như có nhắc tới Sở thiếu, chị nói có phải là cái đứa trong nhà chị kia không?" Lão già họ Thái nhiều năm như vậy đã sớm bị tửu sắc móc rỗng cơ thể, toàn thân tuổi già sức yếu ngồi phịch trên ghế, sờ sờ dấu móng tay trên mặt, nghĩ tới con bé hôm qua mới được đưa về nhà kia, sắc mặt liền trở nên khó coi, con bé kia thoạt nhìn ngoan ngoãn dịu hiền, thực ra tính cách vô cùng cứng rắn, lão ta vốn cảm thấy lần này chơi chắc sẽ rất không tệ, không ngờ đối phương không chỉ tát cho lão một cái, còn trực tiếp nhảy từ trên tầng xuống, làm cho suýt thì gãy chân, máu me nhầy nhụa khắp nơi, hứng thú gì cũng mất hết.

"Lại là nó? Lần này có liên quan gì tới nó chứ" Thái lão thái thái dằn vặt người khác cả đời, cũng chỉ có con sói mắt trắng này, bà ta trước giờ chưa từng làm gì được. Khi còn nhỏ nó có loại kĩ nữ là mẹ nó kia che chở, sau bởi nguyên nhân khác, bà ta cũng nhẫn nhịn không đụng tới nó, giờ đây nó lớn lên thành một con sói rồi, biết dùng răng cắn người rồi, bà ta mới thấy hối hận, mà hối hận giờ cũng đã muộn!

"Ai mà biết, ôi chao, sao chị không quản cháu trai mình lại đi, không nghe lời như thế, phải trực tiếp đánh gãy chân." Lão Thái giật dây.

Nói tới đây Thái lão thái thái đầy bụng tức giận, mắng: "Mày báo luôn cảnh sát đi, chuyện của bản thân mình, đừng bảo tao tới chùi đít giúp nữa!" Nói xong bà ta trực tiếp ném điện thoại đi, thằng em trai này đúng là quá vô dụng.

Lão Thái bị chị mình cúp máy vô cùng phiền muộn, đang nghĩ tới chuyện đi đâu đó tìm gái chơi, cửa bỗng bị người phá ra!

Thực sự là phá ra, cửa sắt chạm trổ hoa văn, tất cả đều bị cong vẹo, khóa cũng trực tiếp đứt ra, còn treo lủng lẳng nửa đoạn trên cánh cửa.

Lão Thái bị âm thanh lớn này dọa sợ hết hồn, vội hô: "Có chuyện gì xảy ra vậy?! Cửa lớn bị ai đụng?! Bảo vệ đâu! Mau gọi cảnh sát!"

Đổng Lương Tuấn ra tay vô cùng gọn gàng, trực tiếp lái thẳng đầu xe phá cổng lớn nhà họ Thái, người theo tới lập tức vọt vào sân, khống chế bảo vệ nhà họ Thái lại, hắn thì đi tới bên kia xe, mở cửa cho Sở Nghiễm Ngọc, "Sở thiếu, mời ngài."

Xe của Sở Nghiễm Ngọc vừa mới dừng lại, anh em họ Lộ đã chạy vào trong, "Bạch Tuyết, chúng mày giấu Bạch Tuyết đi đâu rồi!"

Lão Thái cũng hơi giật mình, mắng: "Chúng mày là ai, tao phải tố cáo chúng mày tự tiện xông vào nhà dân." Một bên lão cầm điện thoại lên vội báo cảnh sát.

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu với Đổng Lương Tuấn, "Cảm ơn."

Đổng Lương Tuấn liền ra hiệu cho người cùng anh em họ Lộ trực tiếp đi vào tìm người, còn hành vi lão Thái báo cảnh sát, hắn cũng chẳng ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.