Hào Môn Sủng Hôn

Chương 75: Chương 75




Sở Nghiễm Ngọc bế Tư Tiểu Nhị trong lòng. Khi đi, bé Tư lớn còn đang không vui, sao ba có thế nhét mình cho người khác chứ! Không mang theo bé mà lại mang theo em trai ra ngoài! Đáng tiếc bé a a nửa ngày, trợn to đôi mắt đen láy cũng không thể nào giữ ba lại, quả thật là tức gần chết. Nhưng mà Sở Nghiễm Ngọc cũng chẳng còn cách nào, y không thể mang cả hai đứa đi theo, lại không thể ném cả hai cho cậu út, cũng vô trách nhiệm quá rồi, chỉ có thể cố về sớm một chút.

Bé hai ra đời sau Tư Cầu Cầu tám tháng, cũng nhẹ hơn nhiều, ôm trong lòng cũng không có động tĩnh gì, chỉ mở to mắt nhìn ba mình.

"Về rồi xem anh trai nhỏ của con dằn vặt con ra sao." Phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng trôi xuống, Sở Nghiễm Ngọc rảnh rỗi không có việc gì làm, cúi đầu cười tủm tỉm chơi với con.

Tư Tiểu Nhị khẽ chớp mắt một cái, hai mắt không hề liếc loạn nhìn ba ba, có vẻ ngoan hơn anh trai nhiều.

Sở Nghiễm Ngọc đang định trêu bé, chuông điện thoại vang lên, cầm máy lên nhìn hóa ra là Tư Thần, y nở nụ cười nghe máy.

"Em ra ngoài?" Tư Thần ở đầu bên kia hỏi.

"Đúng vậy."

"Có mang theo vệ sĩ không?" Tư Thần không yên tâm hỏi.

"Có dẫn theo, em gọi họ bảo họ nói chào với anh nhé, miễn cho lại không yên lòng." Sở Nghiễm Ngọc trong lòng còn đang bế bé hai, đương nhiên sẽ không bất cẩn, thuận tay đưa điện thoại di động cho vệ sĩ bên cạnh.

Trong xe có thêm Tư Tiểu Nhị, một chút cũng không bị làm ồn ào hơn, tổng cộng trong xe có năm người, bao gồm tài xế đều là vệ sĩ Bắc Kinh bên kia sắp xếp, người ông nội đưa vào, từ năm ngoái khi Tư Thần xảy ra chuyện, cũng đã ở bên họ khá lâu, Sở Nghiễm Ngọc hoàn toàn tin tưởng họ.

"Tôi biết rồi tiên sinh." Vệ sĩ cầm điện thoại nghe Tư Thần căn dặn một hồi, ghi nhớ từng việc rồi thì trả lại điện thoại cho Sở Nghiễm Ngọc.

"Giờ đã yên tâm rồi chứ? Cầu Cầu cũng đang ở chỗ cậu út, trong nhà còn có những hộ vệ khác, em sắp xếp xong xuôi rồi mới đi." Sở Nghiễm Ngọc nhận cuộc gọi còn chưa cúp, cười nói.

"Cho dù đã dẫn vệ sĩ theo thì cũng phải cẩn thận đấy." Tư Thần thực ra không thích dong dài nhưng vợ con đều ở đây, tất cả đều không thể suy đoán theo lẽ thường được.

"Biết rồi, em sẽ chú ý mà." Đối diện với lời căn dặn thêm lần nữa của Tư Thần, Sở Nghiễm Ngọc cũng rất kiên trì, lại lần nữa đảm bảo với anh, mãi tới tận lúc anh cuối cùng cũng chịu cúp máy mới thôi.

Sở Nghiễm Ngọc cũng không cảm thấy Tư Thần như vậy là phiền, nếu là y, cũng sẽ lo Tư Thần ra ngoài gặp nguy hiểm, có lẽ cũng sẽ căn dặn mãi như vậy, mọi người đặt mình vào vị trí của người khác, cũng sẽ cân nhắc cho đối phương một chút, người một nhà không phải chính là như vậy sao?

Nhà mới mua của Hoa Thiệu Nhiên hơi xa, xe tới nội thành còn đi thêm một hồi lâu nữa mới tới.

Anh họ trước kia là một tên lười biếng, đều là kiểu người mua hết mọi thứ xong xuôi mới xách đồ vào ở, lúc mới mua, Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần còn đích thân tới ăn cơm, tặng quà nhà mới, vì vậy cũng biết anh ta đang sống ở đâu.

Vệ sĩ lái xe và khu đỗ xe dưới lòng đất, Sở Nghiễm Ngọc cúi đầu tặc lưỡi với bé con, nhận được một cái chớp mắt của bé, có lẽ là bởi con trai của mình trông thế nào cũng ưa nhìn nên dù bé con chỉ chớp mắt một cái, Sở Nghiễm Ngọc cũng thấy cực kì đáng yêu, cúi đầu hôn một cái lên gò má bé.

Tư Tiểu Nhị được ba thơm, lại chớp mắt một cái, có vẻ khá là ỷ lại ánh mắt của ba mình. Sở Nghiễm Ngọc cũng không biết có phải mình nghĩ quá rồi không, nhưng chuyện này không làm ảnh hưởng tới việc trong lòng y nhũn ra, phản ứng của thằng bé cũng không nhiều, cũng không phải là hoàn toàn không phản ứng, chỉ là có vẻ trời sinh đã rất yên tĩnh, bé và Tư Cầu Cầu không giống nhau lắm.

Trong lòng nghĩ tới hai thằng nhóc trong nhà, vệ sĩ đã mở cửa xe cho y, Sở Nghiễm Ngọc bước xuống xe.

Khi mọi người đang chuẩn bị cùng lên tầng, đang chờ thang máy, chợt có người sau lưng gọi tên của y.

"Nghiễm Ngọc, em cũng là tới tìm Thiệu Nhiên sao?"

Sở Nghiễm Ngọc quay đầu lại, thấy người gọi tên mình không ngờ lại là Thích Vưu Duệ đã lâu không gặp.

"Đúng vậy, đàn anh về Lan thành rồi? Mới từ nhà anh họ xuống ạ?" Sở Nghiễm Ngọc khi thấy hắn, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc nhưng hắn với anh họ là bạn học, có lẽ là vụ hợp tác làm ăn gì đó.

"Đúng vậy, hẹn nhau gặp không bằng tình cờ gặp, hay là chúng ta cùng ăn bữa cơm đi?" Thích Vưu Duệ cười mời.

"Không được rồi, anh họ tìm em có việc, lần sau có cơ hội rồi lại nói đi." Sở Nghiễm Ngọc lễ phép gật đầu với hắn, nói cũng rất khách sáo qua loa, y biết người này có khả năng có chút ý với y trên phương diện kia, Tư Thần lại rất để ý, nên giữ khoảng cách một chút.

Thích Vưu Duệ nhìn y một hồi, cuối cùng gật đầu, "Vậy em lên đi." Đây là hy vọng cuối cùng của hắn, nhưng tiếc rằng người đàn em này chẳng hề nhận lấy tình cảm của hắn.

Đúng lúc thang máy cũng đã tới nơi, Sở Nghiễm Ngọc nói cáo từ với hắn, "Tạm biệt."

Thích Vưu Duệ nhìn y và vệ sĩ áo đen cùng lên thang máy, vệ sĩ dáng người cao lớn đi sau lưng y, gần như che khuất y, mà trong mắt Thích Vưu Duệ lại như chỉ có thể thấy được một mình y.

Tạm biệt...

Rất nhanh sẽ gặp lại thôi.

Cửa thang máy khép lại, đèn điện tử trên cửa không ngừng biến đổi những con số.

Một thiếu niên ôm chậu cây vọt vào vào, lo lắng nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng cũng tìm được góc thang máy được lắp đặt, mà con số đã tới tầng mười.

Thích Vưu Duệ còn chưa rời khỏi nhìn thấy Tô An Ca, thuận theo liếc mắt nhìn chậu hoa người kia đang ôm thật chặt trong lòng, không chút dấu vết đi sang một bên, lấy điện thoại ra.

"Mày là người nhà họ Vưu!" Tô An Ca đưa mắt nhìn sang, mắt Tô An Ca vốn nhìn rất sáng, nhưng lúc này chỉ còn dư lại sự sắc bén và cẩn thận không hợp tuổi.

Thích Vưu Duệ không để ý tới cậu, mà tăng nhanh tốc độ bấm máy.

Đáng tiếc ngón tay hắn có nhanh hơn cũng không thể nhanh bằng pháp lực của dị nhân.

Tô An Ca đưa tay chộp lấy, điện thoại thông minh màu đen của hắn liền bay ra khỏi lòng bàn tay, rơi xuống chân Tô An Ca, chỉ thấy trên màn hình còn sáng hiện lên vài chữ màu đen...

...

Hoa Thiệu Nhiên mua một căn hộ ở tầng 18, lúc này không phải là giờ cao điểm, trong thang máy chỉ có y, bé hai và vệ sĩ, không còn ai cả, sau khi cửa thang máy mở ra, mọi người cùng đi ra ngoài.

Sở Nghiễm Ngọc gõ cửa một cái, người mở cửa là Đổng Nhạn Thanh.

"Mọi người tới rồi, mau vào đi."

"Anh họ tôi đâu?" Sở Nghiễm Ngọc vào cửa cùng vệ sĩ cởi giày.

Đổng Nhạn Thanh mời họ vào ngồi, nói: "Anh ấy còn đang bận trong thư phòng, còn đang chờ mọi người tới, đừng kệ cái tên cuồng công việc đấy, cứ uống ngụm nước trước đã rồi lại nói."

Sở Nghiễm Ngọc mỉm cười nhận lấy cốc nước cô ta đưa cho, đang định uống, bỗng thấy bé hai trong lòng a lên một tiếng, Sở Nghiễm Ngọc cúi đầu nhìn bé một cái.

Tư Tiểu Nhị khuôn mặt đã đỏ bừng, lại a một tiếng, Sở Nghiễm Ngọc hơi nhướng mày, cười, "Bé con, tè hay ị rồi?"

Tư Tiểu Nhị đương nhiên không thể trả lời y được, bé con giãy giụa cơ thể nho nhỏ. Sở Nghiễm Ngọc đành phải bỏ cốc nước trong tay xuống, bế bé đi về phía nhà vệ sinh. Bé con bình thường không phản ứng gì, nhưng mỗi lần tè hay ị phản ứng đều khá lớn, có vẻ trời sinh cũng rất thích sạch sẽ.

Vệ sĩ tuy rằng đã nhận lấy nước uống mà Đổng Nhạn Thanh đưa cho nhưng đều không uống, đây là quy tắc của họ, cùng cố chủ ra ngoài, không dễ dàng chạm vào thứ khác. Người lái xe kia vệ sĩ toàn năng, thấy Sở Nghiễm Ngọc đi về phía nhà vệ sinh, thì cũng vội đi theo, trong tay còn cầm theo một cái túi nhỏ, bên trong đều là đồ vật mà các bảo bối nhà họ Tư dùng, lúc nào cũng mang theo, sữa bột, bình sữa, khăn tay trẻ con, tã lót, vân vân.

Đổng Nhạn Thanh khẽ cau mày, vệ sĩ đứng cạnh vô tình nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, trong lòng càng thêm cảnh giác, cũng đi từng bước dài theo Sở Nghiễm Ngọc.

"Ôi trời, chỉ là vào nhà vệ sinh thay bỉm cho đứa nhỏ thôi mà, mọi người đi theo làm gì, phòng vệ sinh cũng chỉ có lớn từng đấy, sao có thể nhét nhiều người như vậy vào, cứ ngồi đây chờ một lát đi." Đổng Nhạn Thanh vội nói.

Cô ta là bạn gái Hoa Thiệu Nhiên, vệ sĩ đều biết cả, đương nhiên không tiện đắc tội, liền cười nói: "Sợ là tiên sinh không thay được, tôi vào xem xem."

Đổng Nhạn Thanh còn muốn nói, một vệ sĩ khác tỉnh táo lại, cũng cười nói chuyện với cô ta: "Hoa tiên sinh đâu rồi? Sao không thấy tiên sinh ra ngoài?"

Đổng Nhạn Thanh cười nói: "Anh ấy là thế đấy, cứ bận là cái gì cũng quên hết, chắc lại bị vấn đề gì khó khăn cuốn lấy rồi, mọi người cứ ngồi đi, tôi vào thư phòng gọi anh ấy."

Những vệ sĩ này đều đã trải qua huấn luyện đặc thù, ánh mắt sắc bén, liếc mắt là thấy được trong nụ cười của cô ta có chút miễn cưỡng, có điều họ cũng chỉ hoài nghi, hơn nữa cố chỉ của họ còn rất thân với người anh họ này, thế nên vẫn chưa trực tiếp làm gì Đổng Nhạn Thanh.

Đổng Nhạn Thanh đi về phía cửa thư phòng, còn chưa chạm tới tay cầm, bỗng nhiên nghe thấy trong thư phòng có âm thanh vang lên, như có vật gì bị rơi xuống đất, xuyên qua cửa phòng đã đóng chặt thì đã nhỏ đi nhiều.

Nhóm vệ sĩ thính tai nghe ra là ghế ngồi bị rơi xuống đất, mà âm thanh này còn nặng hơn thế, như có thứ gì bị trói vào ghế, bị ngã xuống dưới đất.

Vệ sĩ kia nói "thứ lỗi" một tiếng, nhanh chân bước tới, bỏ qua sắc mặt trắng bệch của người phụ nữ kia, đẩy cửa thư phòng ra.

...

Tô An Ca ôm chậu cây của mình, từ tầng một bãi đỗ xe leo lên tầng mười tám. Tòa nhà này có hai cái thang máy, nhưng không hiểu vì sao lại không đi xuống dưới, Tô An Ca khiến Thích Vưu Duệ ngất đi, lập tức gọi cho anh trai, một mình đi bộ lên trên tầng.

Sức khỏe của Tô An Ca cũng không được tốt lắm, thịt trên cơ thể bị hủy, thần trí bị thương nặng ngủ say tới gần hơn hai mươi năm, mới vừa tỉnh lại chưa được bao lâu, còn phải gánh vác thêm "hắn", đừng nói tới pháp lực không đủ, ngay cả tố chất thân thể cũng rất kém. Chậu cây trong lòng Tô An Ca nhìn có vẻ rất nặng, người chưa từng chạm qua cũng chỉ cho rằng cùng lắm là mấy cân, trông rất nhẹ, chỉ có người ôm mới biết, chậu cây này nặng hơn bảy mươi kg, dù sao cũng là trọng lượng tương đương một người đàn ông, bị Tô An Ca ôm, leo bộ lên tầng mười tám, mệt tới gần như không thở nổi.

Tô An Ca thở hổn hển, thật vất vả mới lên được tới tầng mười tám, căn bản không dám ngừng lại, chạy tới đẩy cánh cửa kia ra.

Cửa hình như không khóa, lập tức bị đẩy ra, điều hòa trong phòng khách còn đang thổi ra làn khí mát lạnh, các vệ sĩ nằm trên đất, trong phòng cũng không có dấu vết đánh nhau, cũng không chảy máu, các vệ sĩ hẳn là đang hôn mê.

Tim Tô An Ca chìm xuống, chìm vào trong hồ nước âm lãnh, tựa như dòng máu trong người đều lạnh ngắt lại.

Tô An Ca run đôi chân nhỏ gầy đi vào trong phòng khách, liền thấy trên bàn có để lại một tờ giấy ố vàng, bên trên ghi: Tao đã tìm mày hai mươi năm rồi, nếu mày vẫn không muốn lộ diện, vậy tao đành tìm tới con trai và cháu của mày trước vậy.

Sau câu nói này có để lại tên, hai chữ làm người ta muốn băm thịt róc xương: Vưu tam —— chữ kĩ nhưng giương nanh múa vuốt, chữ "tam" cuối cùng viết rất dài, gần như muốn xuyên qua cả chữ "Vưu", trông như thể Long tự, nhưng chung quy vẫn không thể thành hình. Đã không phải rồng, vĩnh viễn cũng sẽ không là rồng.

Tô An Ca gần như ngồi sụp xuống đất, huyết sắc trên mặt mất hết.

Có vài kẻ cứ như ác mộng, tồn tại chỉ để mang tới tai ương cho người khác, chỉ cần dính vào, cả đời sẽ phải sống trong ác mộng của kẻ này đem lại, dù có chết cũng không thoát khỏi, kể cả những người thân yêu xung quanh cũng sẽ đều bị liên lụy.

Tô An Ca hít sâu một hơi, miễn cưỡng lên tinh thần, dùng chút phép thuật truy tìm chút tung tích cuối cùng của Sở Nghiễm Ngọc, sau đó cúi người xem mấy người vệ sĩ kia.

Vệ sĩ không chết, chỉ là bị phép thuật làm cho mê man, Tô An Ca bây giờ không giải được, thế nhưng có thể nhìn ra, đối phương làm rất vội vàng, hơn nữa cũng không trực tiếp giết chết họ, xem ra là đi rất gấp, hoặc là pháp lực của đối phương cũng không đủ, dù sao người kia hai mươi năm trước cũng thương rất nặng... Tô An Ca giật mình, cúi đầu nhìn mấy người vệ sĩ kia, lấy điện thoại từ trong người của một người ra, luống cuống tay chân nhấn xuống, cuối cùng cũng mở được cái điện thoại thông minh này ra, học cách trước đó anh trai đã dạy, tìm được "Tư Thần" trong danh bạ, gọi đi.

Tác giả có lời muốn nói:

A a a a, đã nói là sẽ viết một chương dài nhưng không gõ ra được, dì tui đột nhiên tới thăm, ngồi một hồi liền thấy thắt lưng đau không chịu nổi, tui nói tại sao ngày hôm qua lại mệt như vậy chứ OTZ, hôm nay cứ như vậy thôi nhé, mai xem tình huống thế nào, có lẽ sẽ viết nốt kết truyện, thực sự rất xin lỗi QAQ.

Editor: Chương này chưa tới 3000 chữ, mọi khi tác giả phải viết tới tận 7000 chữ cơ, nếu mai rảnh sẽ edit chương cuối hoàn chính văn nhé~ P.s: Ngày mai t nhập học trường mới, thật là có chút bỡ ngỡ:p

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.