+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Phương Minh Tuệ cực kỳ tức giận.
Người nhà họ Tống quả thật khiến người ta chán ghét!
Nếu bất mãn thì có thể nói thẳng!
Nhưng họ thì sao?
Đó là chuyện người có thể làm sao?
Một bên nói là không ghét bỏ Úc Đình Chi, một bên lại lén lút đổi tài nữ thành gái quê.
Sở dĩ bà không lật mặt tại chỗ là vì không muốn thành trò cười cho người ta, đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì cho cam.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Minh Tuệ mới nói: “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ tìm một người tốt hơn cho con.”
“Không cần.” Úc Đình Chi nhàn nhạt nói.
“Giờ ý con là thế nào?”
“Con nhận định Tống Họa.”
“Nhưng con không cảm thấy họ rất quá đáng sao? Nhà bên đó căn bản không xem chúng ta ra gì, lúc trước mẹ nhìn nhầm Tống Bảo Nghi, nó không phải thứ tốt đẹp gì! Con nuôi nhà họ chắc cũng không khác gì.”
Không đợi Phương Minh Tuệ nói xong, Úc Đình Chi trực tiếp ngắt lời bà: “Nhà họ Tống là nhà họ Tống, Tống Họa là Tống Họa.”
Úc Đình Chi luôn rất kiệm lời.
Có thể nói một chữ, anh tuyệt đối sẽ không nói hai chữ.
Lúc này, trên mặt anh lộ ra vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Dương Tử Huyên từ bên cạnh đi tới, cô nở nụ cười, “Mẹ, nếu Đình Chi đã có suy nghĩ riêng rồi thì mẹ cũng đừng nhúng tay vào nữa. Mẹ ngăn cản chẳng phải cũng vì muốn Đình Chi hạnh phúc à, chỉ cần Đình Chi không hối hận là được rồi.”
Dương Tử Huyên chỉ mong sao Úc Đình Chi mau chóng cưới nhỏ nhà quê đó về.
Phương Minh Tuệ cau chặt mày.
Bà vẫn hơi không chấp nhận được Tống Họa.
Bấy giờ Úc lão gia tử mới mở miệng, “Con hiểu Tống Họa không?”
“Vậy ông cho rằng con hiểu Tống Bảo Nghi?”
Úc lão gia tử sửng sốt, “Cho nên, con nghiêm túc à?”
“Vâng.”
Úc lão gia tử thở dài, “Đình Chi, con còn trẻ, chưa trải nghiệm được bao nhiêu sự đời. Nếu không thì như này, hai đứa tìm hiểu nhau trước đi.”
“Cần nói con đều đã nói rồi.” Úc Đình Chi nhìn Úc lão gia tử, “Ông nội, con lên lầu trước đây.”
“Đi đi.” Úc lão gia tử gật đầu.
Úc Đình Chi xoay người đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng Úc Đình Chi, Phương Minh Tuệ thở dài một hơi, “Ba, ba không nên đồng ý!”
Người nhà họ Tống chẳng có ai ra hồn!
Bao gồm cô con gái nuôi từ dưới quê lên đó.
Úc Đình Chi đã bị chơi một lần rồi, tuyệt đối không thể có thêm lần thứ hai.
“Con cho là với tính của Đình Chi, ba nói không đồng ý là được à?”
Phương Minh Tuệ khó chịu.
“Thuận theo tự nhiên đi.”
Nói xong ông cũng quay người về phòng.
Dương Tử Huyên đỡ tay Phương Minh Tuệ, nói: “Mẹ nghĩ thoáng chút đi. Con cháu tự có phúc của con cháu, Đình Chi cũng không còn là trẻ con nữa. Nó có chừng mực mà.”
Phương Minh Tuệ vô cùng phiền não, “Nhà họ quá không ra gì rồi! Biết vậy năm đó không nên đồng ý liên hôn.”
Một câu hai nghĩa.
Úc Đình Chi ra sao, bà rất rõ.
Dù gì thì Tống Bảo Nghi cũng là đệ nhất tài nữ thành phố Giang.
Đã là tài nữ, sao có thể cam tâm gả cho một đứa vô dụng?
Phương Minh Tuệ rút tay về, mặt đầy tức giận, “Năm đó lúc Đình Chi ngâm thơ làm phú, Tống Bảo Nghi còn đang nghịch bùn kia kìa!”
Năm đó đúng là đỉnh cao cuộc đời Úc Đình Chi.
Nhưng nhà họ nào có ghét bỏ Tống Bảo Nghi đâu.
Bây giờ thì sao?
Dương Tử Huyên cũng không buồn, lại kéo tay Phương Minh Tuệ lần nữa, nói: “Con không có ý đó. Mẹ đừng giận mà.”
Phương Minh Tuệ không nói gì.
Dương Tử Huyên biết mình lỡ lời, gượng cười nói tiếp: “Con tin tưởng Đình Chi. Nó chỉ tạm thời rơi vào đáy cốc mà thôi, rồi sẽ có ngày nó đứng dậy lần nữa, tới lúc đó cho Tống Bảo Nghi đi mà hối hận!”
Đứng dậy à?
Sao có thể được!
Dựa vào bộ dạng bùn loãng không trát nổi tường của nó sao?
Bà mẹ chồng này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là quá thiên vị.
Vợ chồng cô hiếu thuận, có sự nghiệp, còn sinh cháu cho nhà họ Úc, nhưng trong mắt Phương Minh Tuệ chỉ có mỗi mình thằng vô dụng đó.
Bà ta cho là sau này nó có thể dưỡng lão lo ma chay cho bà hay sao?
Chứ chờ mà coi đi.
Nghe những lời này, Phương Minh Tuệ mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, “Đúng! Để nó hối hận!”
Lầu ba.
Đèn phòng không bật.
Chỉ có ánh sáng màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt người đàn ông.
Tay anh cầm chuột, lật xem từng trang tin tức của ba tháng trước.
Miss Tống qua đời.
Giây kế, anh lấy điện thoại ra, gọi đi một cuộc điện thoại.
“Alo.” Một giọng nói già nua truyền tới từ bên kia đầu dây, “Tiên sinh Nhàn Đình.”
“Có khi nào...”
“Cậu nói đi.”
Người đàn ông hơi nheo mắt, “Cô ấy đã tỉnh lại rồi, chỉ là không gặp tai nạn trên biển?”
Mấy ngày nay, anh luôn chú ý tới những người gặp tai nạn trên biển.
Nhưng không có kết quả gì tốt.
Nghe vậy.
Người bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó nói: “Vị cố nhân đó của cậu vì tai nạn trên biển mà chết, cũng vì nó mà sống.”
“Ông chắc chứ?”
“Vâng, tôi chắc chắn.”
Người đàn ông không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Vì sao?
Vì sao cô ấy lại mang tới cho anh cảm giác như đã từng quen biết vô cùng mãnh liệt?
Đặc biệt là cái nhìn thoáng qua trên núi Tú Thủy.
Còn có...
Trà Sữa Khoai Môn gây chấn động toàn mạng xã hội mấy ngày nay rốt cuộc là ai?
Úc Đình Chi cầm chai nước suối trên bàn, vặn mở nắp, một hơi uống hơn nửa chai.
Một bên khác.
Nhà họ Trình.
Ăn sáng xong, Trình Vũ Ngang đột nhiên phát hiện một chuyện, anh ngẩng đầu nhìn vợ, hưng phấn nói: “Bà phát hiện chưa?”
“Phát hiện gì?” Bà Trình chẳng hiểu ra làm sao lại bị hỏi.
Trình Vũ Ngang kích động nói: “Sáng nay tôi dậy không có ho! Tối qua tôi cũng ngủ ngon lắm luôn, còn không đi tiểu đêm nữa!”
Vừa nói vậy, bà Trình cũng hơi ngạc nhiên.
Vì Trình Vũ Ngang đã bị mất ngủ trong một đoạn thời gian rất dài.
Hơn nữa, bảy giờ sáng mỗi ngày bà đều bị tiếng ho của ông đánh thức.
Nhưng hôm nay, bà ngủ đến tự tỉnh, không hề nghe thấy bất cứ tiếng gì.
“Hình như đúng vậy nha!”
“Tống tiểu thư này đúng là thần y nha! Tôi uống hết bao nhiêu là thuốc mà vẫn không có ích gì, vậy mà chỉ cần một chén canh của cô ấy thôi, đã có thể giải quyết được tất cả vấn đề!”
Giờ phút này ông càng thêm tin tưởng cô sẽ trị khỏi được cho Thượng Quan Nghênh Nghênh.
Bà Trình nhìn Trình Vũ Ngang, hiếu kỳ hỏi: “Cái cô Tống tiểu thư đó họ tên là gì thế? Bao lớn rồi? Dường như khá là lợi hại.”