Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 45: Chương 45: Thì ra là Tống tiểu thư!




+Dịch & Biên: Tịnh Khang

+Nguồn raw: 69shu

***

Bây giờ ông thực sự là phục sát đất.

Tống Họa đã thuyết phục ông bằng năng lực.

Ông không ngờ mình lại gặp được đại thần máy tính ngoài đời.

Những đại thần như vậy bình thường chỉ xuất hiện trên internet.

Muốn bái sư không phải là suy nghĩ nhất thời, mà là thật tâm thật ý.

Nếu có thể bái Tống Họa làm thầy thì dù chỉ học được nửa điểm thôi thì ông cũng mãn nguyện rồi.

“Đại thần, nếu cô đang thiếu đệ tử thì cô thấy tôi như thế nào?” Ông chủ cố gắng hết sức PR bản thân, “Cô đừng thấy tôi không được đẹp lắm, thậm chí còn hơi hói. Nhưng người ta có câu một cái đầu thông minh sẽ không mọc tóc. Nếu cô nhận tôi làm đệ tử, cô bảo tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối không đi hướng tây, cô bảo tôi đi hướng tây, tôi tuyệt đối không rẽ sang đông!”

Nói tới khúc sau, ông chủ còn vỗ vỗ lên cái đầu bóng loáng của mình, mặt đầy mong chờ nhìn Tống Họa, nói: “Đại thần thấy sao, cô có muốn cân nhắc tí không?”

Tống Họa suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, “Nhận ông làm đệ tử có lợi ích gì?”

“Đại thần, nếu cô nhận tôi làm đệ tử, tôi sẽ mua trà sữa cho cô, đưa cô đi ăn món ngon, cô muốn làm gì thì làm đó!”

Trà sữa.

Nghe tới hai chữ này, mắt Tống Họa lại phát sáng, “Tôi muốn trà sữa khoai môn viên không đá bảy mươi phần trăm ngọt.”

Chó ngáp phải ruồi!

Không ngờ đại thần lại thích uống trà sữa đến vậy!

Ông chủ vô cùng kích động, “Được! Đại thần, cô đợi nha! Tôi đi mua ngay!”

Nói dứt lời ông liền chạy mất dép.

Không lâu sau, ông chủ xách trà sữa về.

“Đại thần, đây là trà sữa khoai môn, còn đây là trà sữa khoai môn hạt dẻ mới ra của quán đó, đều là bảy phần ngọt không đá.”

“Cảm ơn.” Tống Họa nhận trà sữa, hút một hơi.

Ông chủ vò cái đầu bóng loáng của mình, “Đại thần, tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trương Đại Trụ, chữ Đại của *Cung Trường Cung Đại Tiểu, chữ Trụ của cái trụ. Năm nay 28 tuổi, tốt nghiệp đại học Hải Nguyên ngành Kỹ thuật Thủy lợi. Chưa lập gia đình.”

Cung Trường Cung Đại Tiểu: chiều dài cung.

28 tuổi.

Nghe vậy Tống Họa liền ngước lên nhìn Trương Đại Trụ.

Trương Đại Trụ hơi ngại ngùng nói: “Tuy nhìn tôi có vẻ già, nhưng thật sự là 28 tuổi. Không tin thì tôi có thể cho cô xem chứng minh thư!”

Tống Họa gật đầu, nói: “Tống Họa. Tống trong *Tống Ngọc Đông Tường, Họa trong *Ký Quỷ Hoạch Vu U Tĩnh Hề.”

Tống Ngọc Đông Tường: người phụ nữ xinh đẹp.

Ký Quỷ Hoạch Vu U Tĩnh Hề: Đã xinh đẹp thùy mị, lại còn yên tĩnh.

“Tên đẹp!” Trương Đại Trụ nói: “Đại thần, vậy từ giờ tôi là đệ tử của cô rồi?”

“Ừm.”

“Vậy...vậy tôi dập đầu với sư phụ một cái!”

Dứt lời, anh liền cong gối chuẩn bị quỳ, may là Tống Họa nhanh tay kéo anh ta lại.

(Chỗ này Trương Đại Trụ 28 tuổi nên mình thay xưng hô là anh nhé.)

Trương Đại Trụ ngơ ngác, “Đại thần đừng nói cô đổi ý rồi nha!”

Tống Họa lấy điện thoại ra, “Chúng ta kết bạn wechat trước đi, sau này có chuyện gì, anh có thể tìm tôi trên đó.”

“Được thưa sư phụ.” Trương Đại Trụ lập tức đứng thẳng người dậy, lấy điện thoại ra kết bạn wechat với Tống Họa.

Kết bạn xong.

Trương Đại Trụ nói: “Sư phụ, cô có thể chỉ tôi cách nâng cấp máy tính không?”

“Có thể.”

Nâng cấp máy tính chỉ là chuyện nhỏ đối với Tống Họa, nhưng với Trương Đại Trụ mà nói thì khác.

Tốt ở chỗ Trương Đại Trụ rất có ngộ tính.

Giảng giải một hồi sau, Tống Họa gửi cho Trương Đại Trụ một đường link qua wechat, “Trên đó đều là ghi chép của tôi, anh có thể nghiên cứu một chút.”

- --

Nhà họ Vân.

Trình Lâm dẫn Thượng Quan Nghênh Nghênh tới nhà họ Vân làm khách.

Nhìn thấy mặt của Thượng Quan Nghênh Nghênh đã khôi phục như cũ, Chu Phượng Ngôn vô cùng kinh ngạc.

Sau khi Thượng Quan Nghênh Nghênh bị thương, bà từng gặp cô một lần.

Vết thương vô cùng nghiêm trọng, không khá hơn Vân Thi Dao là bao, nếu không thì bác sĩ đã chẳng bó tay.

“Nghênh Nghênh, con qua đây cô xem thử.” Chu Phượng Ngôn vẫy tay gọi Thượng Quan Nghênh Nghênh.

Thượng Quan Nghênh Nghênh đi qua đó.

Chu Phượng Ngôn vô cùng cẩn thận quan sát mặt của Thượng Quan Nghênh Nghênh.

Thấy mặt của Thượng Quan Nghênh Nghênh đã hoàn toàn khỏi rồi, chẳng qua nhìn kỹ hơn vẫn thấy chút tỳ vết.

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã có thể khôi phục tới mức này đã là quá tốt rồi.

Trình Lâm giải thích: “Mặt của con bé vẫn đang trong quá trình hồi phục, Tống tiểu thư nói chỉ cần kiêng ăn thêm khoảng nửa tháng nữa là khỏi hẳn thôi.”

“Tống tiểu thư? Mặt của Nghênh Nghênh là do Tống tiểu thư trị khỏi?”

“Đúng thế!” Trình Lâm gật đầu, “Bà cũng biết Tống tiểu thư?”

“Đương nhiên là biết.” Trong chớp mắt Chu Phượng Ngôn liền nhìn thấy được hi vọng, trên mặt nở nụ cười hiếm hoi, “Bác sĩ của Thi Dao nhà tôi cũng là Tống tiểu thư.”

Xem ra Tống Bảo Nghi thật sự có bản lĩnh.

Nếu không đã không thể khiến Thượng Quan Nghênh Nghênh hồi phục tốt như vậy rồi.

“Thật sao?” Trình Lâm vô cùng kinh ngạc nhìn Chu Phượng Ngôn, cười nói: “Vốn dĩ tôi đưa Nghênh Nghênh qua đây để tiến cử Tống tiểu thư cho bà, xem ra bây giờ không cần tiến cử nữa rồi.”

Trình Lâm và Chu Phượng Ngôn là bạn học hồi đại học, quan hệ vô cùng thân thiết.

Sau khi tốt nghiệp, mỗi người một nơi, mất liên lạc nhiều năm.

Hai người sở dĩ gặp lại được nhau chính là vào tiệc rượu một tháng trước.

Vì biết tình trạng của Vân Thi Dao nên khi mặt của Thượng Quan Nghênh Nghênh vừa ổn thì bà liền dắt nó qua đây.

Chu Phượng Ngôn cười nói: “Trước đó tôi còn lo Tống tiểu thư còn nhỏ tuổi, không có kinh nghiệm gì, bây giờ xem ra lo lắng là việc thừa thải rồi.”

“Nói tới cái này, ban đầu chồng tôi cũng lo như vậy, dù sao năm nay Tống tiểu thư cũng chỉ mới mười tám tuổi, lúc đó chúng tôi tranh cãi dữ lắm cơ. Nghênh Nghênh suýt nữa bỏ lỡ cơ hội vì ông ấy rồi! Cho nên Phượng Ngôn à, bà hoàn toàn có thể yên tâm giao tất cả cho Tống tiểu thư là được.”

“Được! Lâm Lâm, cảm ơn bà đã tới nói cho tôi những việc này.” Chu Phượng Ngôn đi đến trước mặt Trình Lâm, kéo tay bà, hôm nay Trình Lâm đến đây đã tặng bà một viên Định Tâm Hoàn.

“Chúng ta đã là bạn học nhiều năm rồi, nói cảm ơn thì xa lạ qua rồi đó.”

Đúng lúc này điện thoại bà reo lên, bà vội vàng bắt máy.

Cũng không biết bên kia nói cái gì mà vừa cúp điện thoại cái là Trình Lâm liền nói với Chu Phượng Ngôn, “Tôi có chuyên đột xuất phải về một chuyến, ngày khác lại tới thăm bà nhé.”

“Nếu bà bận thì tôi cũng không giữ bà lại nữa. Có thời gian nhất định phải tới chơi đó.” Chu Phượng Ngôn tiễn hai mẹ con ra cổng.

Sau khi Trình Lâm và Thượng Quan Nghênh Nghênh rời khỏi, Chu Phượng Ngôn lập tức lên lầu báo tin tốt này lại cho mẹ chồng.

Năm nay Vân lão phu nhân tám mươi sáu tuổi.

Từ khi con trai mất, bà chỉ có duy nhất một chỗ dựa tinh thần là cháu gái Vân Thi Dao mà thôi.

Bà muốn những năm cuối đời của mình có thể nhìn thấy Vân Thi Dao lấy chồng sinh con.

Nhưng từ khi Vân Thi Dao bị hủy dung về sau, sức khỏe của bà cũng kém đi nhiều, phần lớn thời gian đều nằm trên giường, giờ đây nghe thấy có người có thể trị khỏi cho cháu gái bảo bối của mình thì bà lập tức tỉnh táo hơn hẳn, “Phượng Ngôn, con nói thật sao?”

Chu Phượng Ngôn gật đầu, mắt ngấn nước, “Thật đấy ạ. Con gái của bạn học con lúc trước bị thương vô cùng nghiêm trọng, sau khi được Tống tiểu thư trị liệu, giờ đã hoàn toàn hồi phục rồi.”

Chính vào lúc này, quản gia ở ngoài gõ cửa.

“Lão thái thái, bà chủ.”

“Sao thế?”

“Tống tiểu thư đến rồi ạ.”

Vân lão phu nhân vừa nghe thế liền ngồi bật dậy, “Nhanh! Nhanh mời cô ấy đến đại sảnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.