+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Cô Diệp cũng biết sự tích về Tống Họa.
Biết Tống Họa đố kỵ với Tống Bảo Nghi, khóc náo muốn học cùng trường quốc tế với Tống Bảo Nghi.
Sở dĩ cô Diệp kêu Tống Bảo Nghi lên giải bài, chính là vì cô muốn để cho Tống Họa biết khó mà lui.
Tống Họa căn bản không có tư cách so sánh với Tống Bảo Nghi.
Tống Bảo Nghi tinh thông cầm kỳ thi họa, mà Tống Họa chỉ là một đứa vô lại cái gì cũng không biết mà thôi.
Tống Họa học cùng trường với Tống Bảo Nghi, không phải tự rước lấy nhục thì là gì?
Đến tư cách đố kỵ Tống Bảo Nghi nó cũng không có.
Tống Bảo Nghi thẳng lưng từng bước đi thẳng lên bục giảng với vẻ mặt vô cùng tự tin.
Vào giờ phút này, ánh mắt bạn học cả lớp đều đổ dồn vào Tống Bảo Nghi.
Vạn chúng chúc mục.
Cô rất thích cảm giác này.
Đời người như phim, mục đích của Tống Bảo Nghi chính là làm nhân vật chính, bởi chỉ có nhân vật chính, mới có giá trị.
Như lúc này đây.
Lên tới bục giảng, Tống Bảo Nghi cầm phấn lên, từng nét từng nét giải bài, một bài giải chừng mười phút.
Phương pháp mà cô dùng để giải các bạn học bên dưới đều xem không hiểu.
“Má nó, sao tao không thể hiểu được những gì Tống nữ thần viết hết vậy ta?”
“Lạ quá ta!”
Ủy viên học tập nhanh chóng tính ra đáp án: “Đáp án đúng rồi, nhưng quá trình giải đề thì chúng ta chưa học.”
Cô Diệp nâng kính, vô cùng kinh ngạc nhìn Tống Bảo Nghi.
Bởi phương pháp mà Tống Bảo Nghi dùng để giải bài là toán cao cấp, môn học thuộc chương trình giáo dục đại học.
Không hổ danh là học sinh của cô.
Lát sau, Tống Bảo Nghi bỏ phấn xuống, mỉm cười nhìn cô Diệp nói: “Cô Diệp, em giải xong rồi.”
Cô Diệp hài lòng gật đầu, trong mắt toàn là sự vui vẻ: “Bảo Nghi, em giải tốt lắm.”
“Em cảm ơn cô.”
“Về chỗ đi.”
Tống Bảo Nghi xoay người đi về chỗ.
Cô Diệp cầm thước, nhìn cả lớp nói: “Bài này nếu giải theo mạch suy nghĩ như bình thường của chúng ta thì nên dùng các công thức của hình học giải tích, nhưng Bảo Nghi của chúng ta đã sử dụng rất khéo léo các công thức của toán cao cấp mà đại học mới học tới.”
“Sau đây tôi xin biểu dương bạn học Tống Bảo Nghi, mặc dù đã đạt được suất tiến cử nhưng không hề tự mãn, trì trệ, thậm chí đã từ chối tiến cử và nhất quyết phải thi vào đại học! Tinh thần của em ấy rất đáng cho các em học hỏi!”
Tống Bảo Nghi ưu tú trên mọi phương diện.
Chỉ nói đến tiến cử.
Hàng năm trường quốc tế có hai suất tiến cử.
Tất cả đều là hai trường đại học hạng nhất.
Không phải ai cũng lấy được suất tiến cử này, Tống Bảo Nghi lấy được là do đạt được ba hạng đầu trong cuộc thi Olympic Toán quốc tế.
Mọi người ai cũng nghĩ rằng sau khi lấy được suất tiến cử thì Tống Bảo Nghi sẽ không đến trường nữa, nhưng Tống Bảo Nghi không như vậy.
Cô vẫn giống như mọi người, kiên trì đến lớp học tập, không hề vì bản thân đạt được giải thưởng mà kiêu ngạo khinh thường người khác.
Đối mặt với ống kính truyền thông, phóng viên hỏi vì sao cô từ bỏ suất tiến cử, cô chỉ nói một câu, “Tôi cảm thấy suất tiến cử không có tính khiêu chiến, mục tiêu của tôi có thể được đặt cao hơn nữa.”
Phóng viên hỏi: “Vậy là cao đến đâu?”
Dù sao đối với người bình thường mà nói, lấy được suất tiến cử đã là xa không với tới.
Tống Bảo Nghi đáp: “Thủ khoa thành phố Vân, thậm chí là thủ khoa trong danh sách cả nước, tại sao không chứ?”
Đối với người vừa giành được ba hạng đầu Olympic Toán quốc tế mà nói, thì thủ khoa trong danh sách cả nước đáng là gì?
Đơn giản là tiện tay lấy.
Thiếu niên đương nhiên có sự ngông cuồng của thiếu niên.
Lúc đó đoạn phỏng vấn ngắn này vô cùng nổi tiếng khắp các trang mạng, khiến Tống Bảo Nghi tích lũy được rất nhiều người hâm mộ trên mạng xã hội.
Nghe cô Diệp biểu dương mình, Tống Bảo Nghi khẽ nâng cằm, trong lòng dâng lên cảm giác ưu việt khó tả.
Cô là thần đồng, là tài nữ.
Bọn ngu ngốc của lớp sáu dù có nuốt sách vào bụng đi nữa, cũng không thể nào so được với cô.
Cô Diệp tiếp tục nói: “Có một chuyện tôi muốn nhấn mạnh ở đây, lớp chúng ta có vài người đừng ỷ mình có gia thế tốt mà muốn làm gì thì làm. Nên lấy bạn học Tống Bảo Nghi làm gương, dù có gia thế tốt nhưng cũng không quên nỗ lực cố gắng.”
“Ba mẹ chỉ có thể cho em cuộc sống giàu sang nhất thời, chứ không thể cho em giàu sang cả một đời, bây giờ ỷ vào quyền thế mà la hét om sòm, có từng nghĩ tới, sau này ba mẹ không còn nữa thì em phải làm sao? Sống phải biết sống hôm nay tính ngày mai!”
Cô Diệp nói những lời này, nhìn như là nói cho cả lớp nghe, nhưng thực chất ánh mắt của cô ta luôn như có như không liếc nhìn về phía Tống Họa.
Cô tưởng tằng Tống Họa sẽ tự hiểu, ít nhiều cũng sẽ hổ thẹn.
Ai ngờ, Tống Họa chẳng những không tự hiểu mà ngay cả mặt cũng không đỏ miếng nào.
Đúng là hết thuốc chữa.
Mặc dù cô Diệp rất không ưa đứa học sinh dự thính này, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nuốt lửa giận vào bụng.
Mong là Tống Họa sớm ngày thông suốt, tự hiểu bản thân mà thôi học trường quốc tế.
Tống Bảo Nghi đã nhìn thấu suy nghĩ của cô Diệp.
Sau khi tan lớp, Tống Bảo Nghi đi đến phòng làm việc.
“Cô Diệp.”
Vừa nhìn thấy người đến là Tống Bảo Nghi, cô Diệp lập tức ngẩng đầu mỉm cười, “Bảo Nghi đến à.”
Tống Bảo Nghi gật đầu, “Cô Diệp, em có vài lời muốn nói với cô.”
“Em muốn nói gì thì nói đi.” Cô Diệp đứng dậy rót cho Tống Bảo Nghi ly nước.
Tống Bảo Nghi nhận ly nước, nói cảm ơn, sau đó nói: “Cô Diệp, có phải cô có hiểu lầm gì với chị em không? Thật ra từ nhỏ chị em đã chịu rất nhiều khổ sở, cái nơi như nông thôn cô cũng biết mà, điều kiện sinh hoạt vô cùng khó khăn. Bây giờ đột ngột đến thành phố, chị ấy vẫn chưa quen lắm, thật ra nguyên nhân chị ấy muốn học cùng trường với em rất đơn giản, chị ấy muốn được chú ý, muốn được như em.”
“Nhưng em ấy không phải người cùng thế giới với em!” Cô Diệp nói.
Tống Bảo Nghi cười cười nói, “Nhưng chị ấy là chị em, tuy là được ba mẹ nhận nuôi, nhưng trong lòng em, chị mãi mãi là chị. Em mong cô đừng có thành kiến với chị ấy.”
Cô Diệp nhìn Tống Bảo Nghi, trong lòng vô cùng cảm khái.
Tống Bảo Nghi đúng là đứa trẻ tốt, em gái tốt, người hiểu chuyện nghe lời học giỏi, lại xinh đẹp như vậy, đáng tiếc lại không phải là con gái cô.
“Được rồi, cô biết rồi.” Cô Diệp lại nói: “Bảo Nghi em yên tâm, thân là giáo viên, cô sẽ đối xử bình đẳng.”
“Em cảm ơn cô.”
Tống Bảo Nghi cúi chào cô Diệp, “Vậy em đi trước ạ.”
Cô Diệp gật đầu, ánh mắt đầy yêu thích tán thưởng nhìn theo bóng lưng của Tống Bảo Nghi.
Sau khi Tống Bảo Nghi đi, cô Trương từ bên cạnh đi đến, tán dương nói: “Thủ khoa nhà cô chẳng những học giỏi, mà đến tính cách cũng là số một số hai nha.”
Những lời lúc nãy đâu phải là những lời mà đứa trẻ lớp mười hai có thể nói ra được.
Nhưng Tống Bảo Nghi lại nói được.
Cô Diệp cười nói: “Đây chắc là có đức có tài mà người đời hay nói đó.”
Cô Trương gật đầu.
Lớp sáu.
Tống Họa yên lặng ngồi ở hàng cuối cùng, người xinh đẹp thì dù không làm gì cũng trở thành một bức tranh.
Có nam sinh lấy can đảm đi tới xin WeChat, cô nhẹ nâng mắt lên nói: “Ngại quá, tôi không có điện thoại di động.”
Nghe vậy, bên cạnh lập tức có người cười ra tiếng.
“Đúng là đồ nhà quê, điện thoại di động mà cũng không có.”
“Chắc máy vi tính là gì cô ta cũng không biết đâu!”
“Đồ nhà quê.”
“Tôi nghe nói ở nông thông ngay cả điện nước cũng không có đâu, không biết máy vi tính là gì thì cũng bình thường thôi mà!”