Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 243: Chương 243: Anh chỉ muốn không có lý do yêu cô ấy!




Editor: Pey Hoàng

Tôn Kha nhìn bộ dạng đang cười của Giản Mạt, rõ ràng khác với vẻ mệt mỏi vừa rồi, cô trêu ghẹo hỏi: “Mạt Mạt, là ai mà thân thiết quá vậy?” Cô nhìn Giản Mạt buông cái chén xuống, “Cô vừa mới đi uống cà phê về, thì trà chiều vừa đưa đến ngay.”

Giản Mạt nhún vai, “Vẫn như trước để vô danh...” Cô ăn ngay nói thật, “Chẳng qua là tôi cảm thấy rất ấm lòng.”

Tôn Kha cười cười, mỗi ngày đều có một bó hoa được gửi đến, bất chấp gió mưa vẫn mang đến đều đều... Đến hôm nay cũng vậy, trà chiều được mang đến, ngược lại không làm mọi người hiếu kỳ.

Chẳng qua làm Tôn Kha chú ý tới logo trên hộp bánh là M&apex không khỏi líu lưỡi, “Người này thật là đại gia... Những hộp bánh này không phải là một số tiền nhỏ đâu à.”

Cửa hàng đồ ngọt M&apex bán với số lượng có hạn, thoáng một cái mà mua nhiều như vậy... Không chỉ có tiền mới giải quyết được.

“So với người lãng mạn tặng hoa gì gì đó, quả thật rất thực tế hơn...” Giản Mạt cười trêu ghẹo xong, gọi Hướng Vãn và Mục Hiểu Nhiễm chia đều cho mỗi người trong phòng.

Đương nhiên, không thể thiếu Hướng Vãn vừa muốn nháo nhào một trận, nào là nói tặng hoa xong chắc đến chiều có trà trưa đưa đến... Như thế thì tất cả mọi người đều tiết kiệm được một ít tiền trà sáng lẫn trà chiều.

Giản Mạt cười cười, không có trả lời... Bởi vì, đó là cùng một người.

Cầm túi đựng bánh ngọt cùng trà sữa của mình trở về văn phòng, Giản Mạt mở ra xem, thì thấy kèm theo một tờ giấy gấp lại có ghi chữ...

Mạt Nhi, buổi tối cùng nhau ăn cơm, được chứ?

Giản Mạt nở nụ cười... Cái cách này làm cho cô dở khóc dở cười, nhưng trong lòng thì ngọt ngào.

Cảm giác này... Thật giống như quay về tới năm mười mấy tuổi vậy, kiểu tỏ tình trên học trường.

Hồn nhiên như vậy làm cho người ta không thể kháng cự sức hấp dẫn, ấm áp chạy thẳng vào lòng người... Thế nhưng, Giản Mạt có chút e sợ.

Không phải là cô không tin vào tình yêu, mà là... Nếu lần này đối với bánh bao nhỏ mà nói, chưa chắc là tốt với nó.

Bộ phận thiết kế Tường Vũ vì thưởng xong trà chiều mà ai cũng nhẹ nhỏm hẳn, cùng một bầu trời Lạc Thành nhưng phía bên kia tòa án là một không khí căng thẳng ngưng trọng.

Lần này Sở Tử Tiêu làm cho giới luật chú ý về án hình sự kiện với luật sư biện hộ, lời nói của anh sắc bén phản bác quan điểm của đối thủ...

Mạc Thiếu Sâm hơi rũ mắt, trong tay xoay xoay cây bút, trầm tĩnh mà lạnh lùng nghe Sở

Tử Tiêu liệt kê những quan điểm liên quan đến vụ kiện này, khóe miệng hơi nhếch lên.

Lần sự kiện này vốn thu hút nhiều sự quan tâm của nhiều người, mà Mạc Thiếu Sâm cùng Sở Tử Tiêu hợp sức chống lại, càng làm cho giới truyền thông và những người trong nghề đặc biết chú ý.

Hôm nay là lần đầu tiên mở phiên toà, ai đều rõ ràng... Không có kết quả.

Quả nhiên... Tại quan tòa tuyên án, lần đầu tiên mở phiên tòa mà chấm dứt như thế.

Luật sư biện hộ và người tố cáo hối hả rời đi, Sở Tử Tiêu cùng Mạc Thiếu Sâm nhìn nhau cười, chợt nghe Sở Tử Tiêu nói: “Buổi tối hẹn Bắc Thần cùng nhau đi ăn cơm không?”

“Được!” Mạc Thiếu Sâm đáp ứng.

Giản Mạt đã trở lại, anh gần như chuyên tâm vào án kiện lần này, buổi tối đi quán bar cùng với Tiểu Sơ, hầu như không có thời gian để hỏi chuyện tình của Bắc Thần và cô “vợ nhỏ” của anh ta.

“Để tôi gọi cho cậu...” Sở Tử Tiêu cười nói.

Mạc Thiếu Sâm không có đi, dựa vào cạnh bàn cùng nhau đợi...

Tiếng điện thoại vang lên, Cố Bắc Thần lạnh nhạt đi qua bàn lấy điện thoại, nhìn vào thấy số người gọi sau đó bắt máy, “Chuyện gì?”

“Cháu cùng với Thiếu Sâm vừa mới lên tòa xong, buổi tối cùng nhau ăn cơm không?” Sở Tử Tiêu thản nhiên nói, “Mọi người cũng lâu rồi không ngồi cùng nhau...”

“Tối nay chỉ sợ không có thời gian...” Cố Bắc Thần hơi nhíu mày nói.

Giản Mạt cũng không hay biết hắn đã đặt bánh ngọt, cũng không biết buổi tối hôm nay cùng hắn đi ăn cơm... Nhưng tối nay Tiểu Kiệt nói thằng bé để cho Lý Tiểu Nguyệt đi đón, rõ ràng cho mình cơ hội, tất nhiên không thể bỏ qua!

“Bận à?” Sở Tử Tiêu khẽ ừm một tiếng, ngay sau đó nói, “Vậy cậu làm cho xong rồi đến Lam Điều đấy!”

“Ừm cũng được...” Cố Bắc Thần đáp, sau đó cúp máy.

Cũng không buông điện thoại ra, Cố Bắc Thần nhịn một chút, rồi dò số điện thoại của Giản Mạt sau đó nhắn tin.

Cố tổng: Buổi tối cùng nhau ăn cơm, được chứ?

Giản Mạt đang xem cái thẻ, trên đó ghi ba chữ Cố Bắc Thần cứng cỏi mạnh mẽ cũng giống như con người anh ta...

Điện thoại thông báo tin nhắn đến, cô thu lại tầm mắt sau đó mở điện thoại ra xem...

Nhìn thấy Cố Bắc Thần nhắn thêm lần nữa, không khỏi dở khóc dở cười nhớ lại...

Mạt Nhi: Có vẻ như Cố tổng ăn đồ ngọt ngào mà sung sướng tâm tình, chuẩn luôn!

Cố tổng: Vậy là anh phải tạ chủ long ân chăng?

Nhìn Cố Bắc Thần giống như quấn quít lấy tin nhắn, Giản Mạt chợt cười thầm... Tại sao trước đây cô không phát hiện ra, tên đàn ông này còn rất ngốc manh* kia chứ?

*Ngốc manh: ngốc nghếch dễ thương.

Cố Bắc Thần nhìn điện thoại, thấy Giản Mạt chưa có nhắn lại, hắn không phát hiện rằng...môi của hắn dần dần tràn ngập ý cười.

Nếu như... tình yêu cần một sự bắt đầu, vậy từ bây giờ anh sẽ vẽ cho em một ký ức tuyệt vời.

Đêm hôm đó, là mới bắt đầu, cũng không phải là mấu chốt anh yêu em.

Tiểu Kiệt, thằng bé là con của chúng ta... Vẫn không phải là điều kiện khiến anh yêu em thật sự.

Giản Mạt... Hai năm hôn nhân đã đem chúng ta lại gần, nhưng cũng xa cách vạn trùng.

Nhưng vào thời khắc này... Anh chỉ muốn làm cho em hạnh phúc.

Buông di động xuống, Cố Bắc Thần trực tiếp xử lý công việc...

Bởi vì chuyện khảo sát đã tiêu tốn hơn phân nửa thời gian, rất nhiều chuyện mấy ngày nay cần hắn xử lý...Công việc bề bộn, nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng...

Tiếng gõ cửa vang lên.

Không gian im lặng bị tiếng gõ cửa phá vỡ, Cố Bắc Thần còn chưa kịp lên tiếng trả lời, Tiêu Cảnh đã đẩy cửa đi vào, thần sắc có chút ngưng trọng nói: “Thần thiếu, Nam thiếu đã xảy ra chuyện!”

"Cọ" một cái, Cố Bắc Thần trong nháy mắt quăng cái nhìn sắc bén về phía Tiêu Cảnh.

“Lần này Nam thiếu sẽ nhậm chức ở Lạc Thành, ai cũng không biết... Có điều tin tức không hiểu tại sao lại bị rò rỉ ra bên ngoài...” Tiêu Cảnh báo cáo, “Nhân lúc này ở bệnh viện... Vừa rồi Lệ thiếu đã gọi cho ngài nhưng đường dây bận, rồi mới gọi cho tôi.”

Vừa rồi Cố Bắc Thần đang nói chuyện trực tuyến với một vị hành chính cấp cao bên nước ngoài, Lệ Vân Trạch thì đang ở phòng phẫu thuật, cũng không lo nổi... Nghĩ rằng chuyện Lâm Hướng Nam trở về, ai cũng không biết, chỉ sợ người mang nhiệm vụ trong người, mới có thể gọi cho Tiêu Cảnh để nói chuyện.

Dĩ nhiên Cố Bắc Thần đứng dậy, thuận tay lấy bộ áo ngoài mặc, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng.

Từ bốn năm trước, Hướng Nam và Tô Tiểu Tiểu sau khi đã cãi nhau tự quay về quân đội, cũng không quay lại Lạc Thành, thật không ngờ... Trờ về gặp mặt bằng cách này.

Ban đầu bầu trời còn sáng sủa rồi cũng tới giờ tan tầm đột nhiên trời trở nên âm u hẳn, cả thời tiết Lạc Thành giống hệt như sắc mặt của trẻ con vậy, nói thay đổi là thay đổi liền.

“Mạt Mạt, sao cô còn chưa đi?” Mạc Tiểu Nhã gặp Giản Mạt tại văn phòng, cô đẩy cửa bước vào hỏi.

Giản Mạt lắc đầu, “Mọi người về trước đi, tôi còn có chút chưa gải quyết xong...”

“OK, nhưng đừng có làm muộn quá ấy.” Mạc Tiểu Nhã khuyên, “Dù sao vẫn còn nhiều thời gian để làm mà.”

Giản Mạt gật đầu, nhìn Mạc Tiểu Nhã đi rồi, mới tiếp tục cầm bút vẽ...

Giản Mạt gọi cho Lý Tiểu Nguyệt trước, để cô ấy đi đón thằng bé, còn cô thì đang chờ... chờ Cố Bắc Thần cùng ăn cơm!

Khóe miệng tự giễu, Giản Mạt đột nhiên cảm thấy cô lúc này có chút chờ mong người kia đến.

Nhớ lại khoảng thời gian trước đây... Dựa theo thói quen bốn năm trước, giờ này Cố Bắc Thần có lẽ đã tan ca rồi. Tuy rằng anh ta là ông chủ, tan tầm lúc nào căn bản không ai dám nói.

Thời gian, từng chút trôi qua, bầu trời càng thêm âm u.

Kim đồng hồ lướt qua bảy giờ... trái tim của Giản Mạt càng trống rõng lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.