EDITOR: Cố An Nhiên – Cố Tư Yên
“Em đâu có mục đích gì, cũng chỉ muốn trêu đùa anh một chút không được sao?” Giản Mạt bất mãn bĩu môi, đôi mắt đẹp liếc hắn một cái.
Cố Bắc Thần cười, không chọc thủng cảm xúc ẩn chứa sâu trong đáy mắt kia của Giản Mạt, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Vừa tan tầm liền đi đến Devil’s Kiss, một là không có thời gian ăn cơm, hai là không có tâm trạng… Lúc này Cố Bắc Thần vừa nói đến, Giản Mạt cảm thấy có chút đói bụng, nhưng lại không có khẩu vị.
Xe đang đi bắt gặp đèn đỏ ở đoạn giao lộ, Cố Bắc Thần dừng lại, con ngươi nhìn về phía Giản Mạt thật sâu… Ánh mắt hắn sắc bén như đang dò xét nghi phạm, giống như nhất định phải đem điều gì đó của Giản Mạt ra nhìn rõ ràng.
“Vẫn chưa…” Giản Mạt có chút bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Bắc Thần, vội vàng đảo mắt đi chỗ khác nói.
“Muốn ăn gì nào?” Cố Bắc Thần hỏi.
“Gì cũng được mà!” Giản Mạt thuận miệng trả lời.
Cố Bắc Thần lập tức nhíu đôi mày kiếm, có chút bất mãn nói: “Lúc con gái nói gì cũng được thường sẽ làm cho đàn ông rất khó xử đó…”
“Chỉ cần anh không đặt bao hết chỗ sau đó bảo em trả tiền, cũng không đem tặng em cho ông chủ nhà hàng, thì ăn cái gì cũng được hết!” Khóe miệng Giản Mạt hơi cong lên, lần này đừng hy vọng nhìn thấy bộ dáng rơi vào bẫy của cô.
Cố Bắc Thần bị bộ dáng của Giản Mạt làm cho vô cùng vui vẻ: “Ừm, bao hết toàn bộ không cần em phải trả tiền, chúng ta cái gì đó để ăn!” Dứt lời, hắn đột nhiên quay tay lái chuyển hướng.
“Đi đâu vậy?” Giản Mạt có chút hiếu kỳ, không biết người đặt bao hết là ai?
Cố Bắc Thần chỉ nhìn vào mắt Giản Mạt thật sâu, sau đó cười, thần bí nói: “Dẫn em đi tìm một người thông minh hơn em, nhìn xem thế giới của hắn như thế nào.”
Giản Mạt bĩu môi, lầm bầm nói: “Có gì giỏi chứ… Đến đó chẳng phải sẽ biết sao?”
“Vậy sao em còn hỏi chứ?” Cố Bắc Thần nhíu mày.
“…” Khóe miệng Giản Mạt co quắp, cuối cùng hậm hực hờn dỗi nằm tựa vai lên ghế ngồi: “A Thần?”
“Hửm?” Cố Bắc Thần đáp nhẹ.
“Vì sao anh lại đến vậy?” Giản Mạt tò mò nhìn Cố Bắc Thần, hỏi.
“Bà xã anh đi mất rồi, anh phải đến tìm bà xã của anh chứ!” Cố Bắc Thần trả lời một cách đương nhiên: “Em cho là vì gì? Hay là…” Hắn cố ý dừng lại một chút, liếc nhìn Giản Mạt: “Em cho là anh sẽ không đến hả?”
“Ừm!” Giản Mạt không hề nói dối trả lời: “Thực ra… Việc mong anh trả lời tin nhắn, em cũng không có tham vọng quá đáng.”
Cố Bắc Thần nhẹ nhíu mày, dường như đối với suy nghĩ này của Giản Mạt có chút không vui… Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, nếu như là trước đây, hắn có thể thực sự sẽ không trả lời!Nhất là… Sự việc năm năm trước! Mặc dù, có thể là do Lệ Cẩn Tịch chỉ cố ý nói với hắn hắn như vậy…
“Mạt nhi!”
“Hửm?” Giản Mạt vô thức đáp lời, nhưng lập tức có chút kinh ngạc nhìn Cố Bắc Thần.
Bình thường chỉ có những lúc ở nhà bà nội hoặc là nhà chị hai Cố Từ, Cố Bắc Thần mới có thể giả vờ gọi cô như vậy, lúc này đột nhiên thần kinh sao?
Thái dương Cố Bắc Thần nhẹ động, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi…
Giản Mạt bất mãn chu miệng, lập tức thu hồi tầm mắt… Thế nhưng khi tầm mắt của cô chạm đến cảnh vật hai bên đường bên ngoài, cô vô thức liền nhíu mày.
Lúc đợi được Cố Bắc Thần dừng lại ở Devil’s Kiss, trong nháy mắt Giản Mạt mở to mắt nhìn!
“Anh sẽ không phải là dẫn em đến quán bar ăn cơm chứ?” Giản Mạt bởi vì khẩn trưởng, âm thanh có phần cao hơn bình thường.
Cố Bắc Thần cười cười: “Để em nếm thử tay nghề của Long lão đại một chút thôi…” Dứt lời, hắn cũng không chú ý đến vẻ mặt của Giản Mạt đột nhiên biến sắc, xoay người xuống xe, sau đó vòng qua ghế lái phụ mở cửa xe cho cô.
Giản Mạt nhìn tấm bảng Devil’s Kiss đang phát ra nhiều ánh sáng biến hóa đủ màu khác nhau, âm thầm nuốt nuốt nước bọt xuống, không biết lúc cô đến đây Long Kiêu có biết hay không.
“A Thần…” Thanh âm của Giản Mạt lộ ra chút mệt nói: “Em đột nhiên có chút không thoải mái!”
Cố Bắc Thần cau mày, cúi người đưa mắt nhìn về phía Giản Mạt: “Làm sao vậy?”
Giản Mạt cũng không biết là bởi vì chống cự lại chuyện hai năm trước mà dạ dày trở nên khó chịu, hay là muốn giấu giếm việc bị Cố Bắc Thần biết mà dạ dày lại càng đau khẩn trương hơn, nói chung... Cô lúc này là thật thư không thoải mái.
Cố Bắc Thần nhìn sắc mặt trắng bệch của Giản Mạt, ưng con ngươi nhẹ vỗ vỗ, khi thấy trán Giản Mạt túa ra một tầng mồ hôi mỏng, mi tâm càng nhíu chặt hơn: “Dạ dày không thoải mái sao?” Hắn nhẹ nói, nhìn Giản Mạt tay đang ôm dạ dày.
Giản Mạt lúc này đâu có cách nào khác, vội vàng gật đầu.
Cố Bắc Thần không nói hai lời liền đóng cửa xe lại, sau đó sải bước đi về ghế lái, lên xe thắt dây ăn toàn, khởi động xe, sau đó nhấn chân ga chạy đi, làm một mạch rất lưu loát: “Anh đưa em đến bệnh viện.”
“Em về nhà nghỉ ngơi một chút là được rồi…” Giản Mạt vội vàng nói.
Cố Bắc Thần ngưng mi tâm liếc nhìn Giản Mạt, có chút tức giận hỏi: “Không phải là con gái tụi em ai cũng sợ bệnh viện đấy chứ?”
Giản Mạt nhìn về phía Cố Bắc Thần, những lời này của hắn vừa phát ra, cô đã tự giễu nâng khóe môi, đè cảm xúc khổ sở đang càng ngày càng lớn kia xuống, nâng khóe miệng nói: “Ai lại thích đi bệnh viện chứ? Nếu có người thật sự thích đi bệnh viện thì đúng là ra cửa quên uống thuốc đó…”
“…” Con ngươi Cố Bắc Thần trầm xuống, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc.
Cuối cùng, Cố Bắc Thần không đưa Giản Mạt đến bệnh viện, hai người trực tiếp về Nhuận Trạch Viên.
Cố Bắc Thần dừng xe, thấy sắc mặt vẫn trắng bệch như trước của Giản Mạt, trầm mặt một lúc sau đó đi qua bế cô ra khỏi xe, sau đó đi vào thang máy.
“Em đỡ hơn nhiều rồi…” Giản Mạt nhìn Cố Bắc Thần lạnh mặt, yếu ớt nói: “Vừa rồi đau muốn chết.”
Cố Bắc Thần không nói lời nào, chỉ là môi mỏng nhẹ mím lại.
Giản Mạt cũng không nói nữa, ngoan ngoãn tựa đầu vào khuỷu tay của Cố Bắc Thần, cho đến khi hắn đặt cô lên giường: “Cái kia…”
“Im lặng!” Cố Bắc Thần không vui quát cô, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lệ Vân Trạch: “Đến Nhuận Trạch Viên nhanh lên.”
Ở đầu dây bên kia, Lệ Vân Trạch còn chưa kịp phản ứng lại, trong điện thoại đã truyền ra tiếng “tút tút” cắt đứt cuộc gọi. Hắn sửng sốt một lúc, sau đó mới có cảm giác mình quả thực là “giao hữu vô ý”* mà!
*giao hữu vô ý: kết bạn bừa bãi, không biết chọn bạn chơi cùng.
Hắn có phải là người thừa kế duy nhất của bệnh viện Hoa Khang, đệ nhất bệnh viện tư trên toàn quốc không vậy?
Hắn là bác sĩ điều trị chính của ngoại khoa và khoa giải phẫu thần kinh hai lớp cao cấp lừng danh đấy?
Vì sao hiện tại hắn cứ như trở thành bác sĩ gia đình tùy hứng được gọi thì đến vậy? Còn là khám miễn phí nữa chứ…
“Làm sao vậy?” Lệ Cẩn Tịch thấy vẻ mặt khổ sở của Lệ Vân Trạch, tò mò hỏi.
Thanh âm nặng nề của Lệ Vân Trạch vang lên: “Chúa gọi, muốn em đến hầu hạ hắn ta...” Dứt lời, hắn đã đứng dậy đi ra ngoài.
Lệ Cẩn Tích tức thì lên tiếng: “Nè nè, em với Bắc Thần làm cái gì vậy hả… Người còn chưa tới đông đủ, hai người các em liền trước sau đi rồi, tính làm cái gì đấy?”
“Chị cùng với bạn bè vui vẻ đi!” Lệ Vân Trạch không nói được nhiều, mở cửa phòng bao đi mất, để lại Lệ Cẩn Tịch bất mãn ở bên trong càng kêu càng to hơn.
Lệ Vân Trạch lái xe đến Nhuận Trạch Viên, hắn cảm thấy tên Bắc Thần kia lần này đúng là hay thật mà… Trước kia cho dù có là Thẩm Sơ đi chăng nữa, hắn cũng không đem mình biến thành bác sĩ gia đình để tên kia sai khiến đâu!
Tuy nhiên… như vậy cũng tốt!
Nếu so với Thầm Sơ, hắn càng thích Giản Mạt chỉ mới gặp mặt được vài lần kia hơn… Đừng hỏi hắn vì sao, đều là cảm giác cả thôi!
Lệ Vân Trạch ấn chuông cửa, sau đó dựa vào tường cạnh cửa chờ…
Không đầy một lát, cửa liền mở ra, Lệ Vân Trạch liền đối diện với gương mặt đen kịt của Cố Bắc Thần: “Ô, chuyện gì mà nhăn nhó vậy?”
“Dạ dày của Giản Mạt không thoải mái, nhưng lại không muốn đi bệnh viện!”
Lệ Vân Trạch nhẹ nhíu mày kiếm, ánh mắt thâm thúy nhìn Cố Bắc Thần, nửa đùa nửa thật nói: “Đau dạ dày lại không chịu đi bệnh viện… Điểm này thật giống với Thẩm Sơ nha!”
Nói, hắn chú ý đến biểu tình biến hóa trên mặt Cố Bắc Thần, muốn xem xem… Bắc Thần hiện tại rốt cuộc có biết rõ mình muốn cái gì, muốn ai hay không?