Editor: Thượng Quan An Triệu
Giản Mạt giật mình nhìn Cố Bắc Thần, miệng cô không ngừng mấp máy, cuối cùng nghẹn đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Bắc Thần, anh... anh... thật lưu manh!”
Cố Bắc Thần nhẹ giương môi mỏng như có như không cười nhạt, đôi mắt thâm thuý như biển, chăm chú nhìn Giản Mạt, trong thanh âm hoàn toàn đều là ái muội hỏi: “Thế nào, cùng vợ mình làm loại chuyện này... Cũng là lưu manh sao?”
“...” Mặt Giản Mạt càng ngày càng đỏ hơn.
Sống chung với Cố Bắc Thần đã một thời gian nên cô biết người này da mặt rất dày, so với một tổng tài bá đạo thì hoàn toàn khác xa... Thế nhưng, chỉ khi nào hai người ở trên giường hay ở chỗ không người thì hắn mới lộ ra bộ mặt này.
Lúc này đang ở bệnh viện, hắn, hắn... Vậy mà cũng có thể nói những lời hạ lưu đó!
Giản Mạt bị ánh mắt không chút che giấu dục vọng của Cố Bắc Thần làm cho đỏ mặt. Cô vốn là một người rất xinh đẹp, ở dưới ánh đèn càng làm nước da trắng hồng của cô thêm nổi bật,nhưng lúc này bởi vì cô đang đỏ mặt mà thân mình ửng lên một mạt hồng nhạt, trông vô cùng kiều diễm, vô cùng kích thích người khác muốn phạm tội.
“Mặc kệ anh!” Giản Mạt nghiến răng nghiến lợi nói, đoạn xoay người tiến về phía phòng bệnh.
Lúc bình thường ở những nơi riêng tư cô cũng hay làm nũng với Cố Bắc Thần, cũng thường dính lấy anh... Nhưng ở trước mặt công chúng mà nói những lời như thế thì mặt của cô cũng không dày tới trình độ như vậy.
Giản Mạt đi vào cũng được một lúc, phát hiện Cố Bắc Thần cũng không có tiến vào... Nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng không đợi được đành giả bộ đi đến cửa phòng bệnh nhìn lén.
Được thôi... Trên hành lang đâu còn bóng dáng của Cố Bắc Thần?
Giản Mạt nói thầm trong miệng, đem cửa phòng đóng lại, trong mắt hoàn toàn là sự bất mãn cùng thất vọng.
Ngồi ở trên sô pha, Giản Mạt lẳng lặng nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý Tiểu Nguyệt, tâm tình đặc biệt trầm trọng... Bởi vì Sở Tử Tiêu đi làm thủ tục nhập viện, nên chỉ có một mình cô ngồi trong phòng bệnh đặc biệt yên tĩnh này.
Tiểu Nguyệt vào lúc nào thì mang thai? Chủ yếu là... Người đàn ông đó là ai?
Người lúc ấy gọi điện thoại đến chính là nam nhân kia sao? Nghe khẩu khí của bác sĩ, rõ ràng chính là vì ngoài ý muốn mà Tiểu Nguyệt mới bị sảy thai, đồng thời cũng làm tử cung bị tổn thương.
Tâm tình Giản Mạt càng lúc càng khủng hoảng, thậm chí cô cũng bị bi thương bao trùm...
Ngày thường, Tiểu Nguyệt luôn là người bất khả xâm phạm, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, loại chuyện này lại có thể phát sinh trên người của Tiểu Nguyệt như vậy.
Phòng bệnh yên tĩnh làm thần kinh Giản Mạt có chút ngưng trọng, có quá nhiều nghi hoặc, cộng thêm sự cô độc khiến cô sợ hãi, tim đập có chút nhanh, khoé miệng không khỏi tự giễu mà giương lên.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh truyền đến tiếng gõ khẽ vang lên, Giản Mạt vô ý thức nghiêng đầu nhìn lại...
Vốn tưởng là chuyên viên điều dưỡng theo lệ thường đến xem, nhưng nhìn đến Cố Bắc Thần đang đứng ngoài cửa, cô hơi sững sờ, “Anh không phải đã đi rồi sao?”Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng, đem notebook để lên bàn trà, tiện tay đem hộp đựng thức ăn đưa tới trước mặt Giản Mạt, “Em muốn anh rời đi?”
Giản Mạt liếc mắt nhìn hộp đựng thức ăn, lại nhìn về phía notebook, trong lòng biết Cố Bắc Thần vẫn ở nơi này quan tâm cô, không khỏi dâng lên một trận ấm áp... Ngay cả sự cô độc cùng lo lắng ban nãy cũng biến thành hư không.
“A Thần...” Mũi Giản Mạt có chút chua xót, cô liền tiến lên ôm lấy cánh tay Cố Bắc Thần, đầu dựa vào bả vai hắn, “Tối hôm nay anh cũng ở lại chỗ này với em có đúng không?” Cô xác định hỏi, tránh cho chính mình tự mình đa tình.
“Ừm” Cố Bắc Thần chỉ lạnh lùng trả lời.
Giản Mạt thoáng cái cảm động, “A Thần, anh thật tốt...” Cô bật dậy đứng trước anh, hai tay ôm lấy mặt anh đánh “bẹp” một cái.
Cố Bắc Thần như trước vô cảm, chỉ là, đôi mắt đen dần dần trở nên thâm thuý, chỗ sâu nhất trong đáy mắt tràn ra tiểu ý, “Đối với em tốt? Hừ, anh còn sợ sẽ bị em cắm sừng!”
“...” Khoé miệng Giản Mạt co quắp lại, một phen buông Cố Bắc Thần ra, sau đó bĩu môi liền chuẩn bị ăn khuya.
Nhìn thấy bộ dáng Giản Mạt tức giận, Cố Bắc Thần không nhịn được, khoé miệng nhẹ nhàng tràn ra ý cười, rất lãnh đạm. Nhưng trong nháy mắt liền tắt, “Mặc kệ là chuyện công việc hay chuyện cá nhân, cách xa Tử Tiêu một chút.”
Giản Mạt giả bộ như không nghe thấy, chỉ lo mở nắp, ánh mắt sáng lên... Lại là vằn thắn dầu vừng.
“Chị anh cùng với chồng chị ấy mặc dù sẽ không buồn chán đến mức đi xem mấy loại tin tức nhảm nhí đó... Nhưng người khác không biết thân phận của em, bọn họ sẽ tin chuyện này.” Cố Bắc Thần tiếp tục cảnh cáo.
Giản Mạt không để ý tới, cầm cái thìa lên bắt đầu ăn.
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, thấy Giản Mạt chính là quyết tâm không để ý tới hắn, cũng thôi không nói... Mở notebook bắt đầu xử lý công sự.
Lúc ấy bởi vì Lý Tiểu Nguyệt rời đi, Giản Mạt cuối cùng cũng không có tâm tình, ăn cũng không nhiều.
Vừa lúc nãy không cảm thấy đói, nhưng khi hương vị của vằn thắn dầu vừng xông vào mũi, lập tức tâm trạng khẩn trương cũng được buông xuống, liền thực sự cảm thấy đói không chịu được... Không đầy một lát, một chén vằn thắn dầu vừng được cô xử lý sạch sẽ.
Thu thập xong mọi thứ sau khi ăn, Giản Mạt thấy Cố Bắc Thần đang chăm chú nhìn máy tính, biết hắn xử lý công sự cũng không quấy rầy hắn...
Chỉ là, cô vô thức nghiêng đầu nhìn hắn, cứ nhìn như vậy đến lúc quên mất, cứ như đang nhìn một vật thể to lớn nào đó.
Cố Bắc Thần nguyên bản rất chuyên tâm vào xử lý công việc, ban đầu còn có thể chững chạc đàng hoàng, nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Giản Mạt đánh bại, hắn có thể an tâm làm việc thì chỉ có là quỷ mới có thể!
“Nếu như em không để ý thì cùng anh ở trong phòng bệnh kích tình một chút... Anh có thể bỏ qua việc em đang câu dẫn anh!” Môi mỏng Cố Bắc Thần tràn ra âm thanh trầm thấp mang đầy âm cảm cùng từ tính, đôi mắt như chim ưng càng nóng rực nhìn về phía Giản Mạt.
Giản Mạt giật mình, vội vàng nghiêng tầm mắt, “Em không có nhìn anh đâu!”
“Anh có nói rằng em đang nhìn anh sao?” Cố Bắc Thần nhẹ nhàng hỏi.
“...” Giản Mạt liền hạ khoé miệng, âm thầm mắng chính mình ngu ngốc, chỉ đơn giản không có trả lời.
Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thuý nhìn Giản Mạt một hồi, cuối cùng thu lại tầm mắt tiếp tục công việc...
Sự việc của JK đã bị bức ép đến nghiêm trọng, quyết định nửa tháng sau sẽ mở phiên toà, hắn cũng sẽ không thu đơn kiện lại. Bất kể là thế giới bên ngoài, hay là thế giới ngầm, JK... Đế Hoàng đã quyết định thì bọn họ nhất định phải bị như vậy!
Giản Mạt không tiếp tục nhìn Cố Bắc Thần, chỉ là thỉnh thoảng vụng trộm liếc mắt một cái...
Lúc làm việc, Cố Bắc Thần so với bình thường còn mê người hơn, Giản Mạt sợ hãi chính mình sẽ lại nhìn anh đến thất thần, cuối cùng chỉ đơn giản lấy điện thoại di động ra chơi.
Chơi một hồi, bác sĩ điều trị tiến vào theo lẽ thường mà kiểm tra bệnh nhân...
Nhìn thấy Cố Bắc Thần ngồi ở chỗ kia một hồi, lập tức kinh ngạc, nhưng nháy mắt cũng khôi phục lại vẻ bình thường, bắt đầu kiểm tra cho Lý Tiểu Nguyệt.
“Bác sĩ, bạn tôi có khoẻ không?” Giản Mạt thấy bác sĩ kiểm tra xong, vội vàng hỏi.
Bác sĩ sắc mặt có chút ngưng trọng, “Thân thể tổn thương khá lớn, ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra tỉ mỉ hơn... Nhưng mà, sau này việc thụ thai sẽ rất khó khăn, dù cho mang thai, có thể cũng sẽ tạo thành quán tính sẩy thai là việc tất nhiên.”
Cố Bắc Thần đã buông máy tính xuống đứng dậy, “Có biện pháp giải quyết nào không?”
“Thần thiếu!” Bác sĩ chào hỏi, mới hồi đáp, “Sau thời kỳ này chỉ có thể an dưỡng thật tốt, nhưng cụ thể có đạt được hiệu quá hay không, chính là nhờ bản thân bệnh nhân hoặc vận khí mà thôi.”
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, liếc nhìn Giản Mạt đang khổ sở, tiếp theo nói: “Mặc kệ là thứ thuốc nào, cứ việc dùng... Trong nước không có thì điều người sang nước ngoài mua, mọi chi phí đều do tôi trả.”
Bác sĩ nghe, hơi kinh ngạc, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt có một mạt tia sáng quái dị lướt qua.
Chỉ thấy hắn gật gật đầu, nói: “Để lại hậu đại chính là thứ tượng trưng cho một người phụ nữ, sẩy thai đối với nữ nhân là một việc rất đau đớn...” Bác sĩ ý tứ nói, “Chẳng sợ uống thuốc tránh thai, đối với nữ nhân mà nói có đôi khi cũng là tổn thương chí mạng.”
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày kiếm.
Bác sĩ vẫn nhìn Cố Bắc Thần, trong mắt loé ra lời khuyên, nghiêm trang nói: “Dùng biện pháp phòng tránh là chuyện cần làm... Kỳ thực, đôi khi đàn ông cũng nên chủ động!”