Edit: Pey
Đường Hạo Dương nhìn Giản Mạt rời đi mà thở dài nặng nề, mặc dù tỷ lệ trùng ý tưởng xác suất rất nhỏ nhưng vẫn hay thường xuất hiện… Bởi vì vấn đề thời gian chân Giản Mạt đứng không vững là đương nhiên.
Ngay cả anh cũng không muốn một nhà thiết kế đã cố gắn đến như vậy… chỉ vì ngoài ý muốn mà rớt đài… Hôm nay chỉ cầu phía quản lý cấp cao Đế Hoàng đồng ý sửa đổi bản thiết kế mà thôi.
Chiều thứ bảy Thượng Tuấn Hào nhận được cuộc gọi của Tiêu Cảnh, nói rằng cấp trên đã duyệt đơn xin phép đổi thiết kế còn chính tổng giám đốc đồng ý…
Anh nhìn trên máy tính bản thiết kế mười tám tầng kia, khóe miệng cười lạnh lẽo.
“Quả nhiên không thể cho một công ty nhỏ nhoi cơ hội, một chút tư cách cũng không rõ bản thân là họ gì…” Thượng Tuấn Hào lẩm nhẩm chê trách, trong đôi mắt xem bản thiết kế này khó mà ưng dùng nên có chút phiền muộn.
Thượng Tuấn Hào đóng hiệu ứng 3D đi sau đó rời khỏi phòng làm việc…
Bản thiết kế được yêu thích thì không được dùng, hiện tại lòng Thượng Tuấn Hào như bị lông vũ cọ cọ vào người trêu chọc anh khó chịu cực kỳ!
Cho dù Giản Mạt có tài năng đến đâu cũng không thể đem chuyện này đùa bỡn như vậy được?
Nơi này là Đế Hoàng không phải là nhà của cô ta mà xem như ra chợ mua rau cỏ củ cải trắng…
Càng suy nghĩ Thượng Tuấn Hào càng bực mình…
Kì lạ là tổng giám đốc lại đồng ý? Từ lúc công ty Tường Vũ tham gia vào sự kiện này, anh đã cảm thấy vô cùng kỳ quái rồi, nhưng khác thường ở đâu thì anh không nhìn ra được, ví dụ như quan hệ của Giản Mạt và tổng giám đốc?
Đàn bà xinh đẹp ai mà biết được?
Gần đây nhất có không ít scandall nói cô ta sử dụng quy tắc ngầm để trèo lên cao sao?
Thượng Tuấn Hào không phải người hóng hớt gì, đối với chính thiết kế mà mình thích bị mắc cạn làm anh thật sự không thoải mái.
***
Trở về phòng làm việc, Thượng Tuấn Hào định gọi cho Cố Bắc Thần một tiếng, thế mà ‘lão thiên tuế’ đó đã xuất hiện ở công ty, hơi ngạc nhiên… Không phải nói mai mới trở về sao? Thế nào đã tọa sẵn ở công ty rồi?
“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?” Thượng Tuấn Hào lên tiếng trước.
Cố Bắc Thần ừ nhẹ một cái sau đó cúp điện thoại, hắn biết Thượng Tuấn Hào tìm hắn để nói về chuyện thiết kế mười tám tầng kia…
Không lâu lắm tiếng gõ cửa vang lên, giọng Tô San chuyên nghiệp báo cáo: “Thần thiếu, tổng giám chế Thượng đã đến.”
“Ừa!” Cố Bắc Thần trả lời, ngay sau đó thấy Thượng Tuấn Hào đi đến, chí vào ghế đối diện, “Ngồi đi!”
Thượng Tuấn Hào ngồi ở ghế đối diện Cố Bắc Thần đi thẳng vào vấn đề: “Tổng giám đốc, tại sao ngài đồng ý thay đổi bản thiết kế mười tám tầng kia?”Cố Bắc Thần khẽ nâng mắt nhìn chậm rãi dựa vào ghế bình thản ‘quăng bom’ ra: “Bởi vì tôi thấy có bản thiết kế tốt hơn…”
Một câu nói khiến Thượng Tuấn Hào á khẩu.
Cố Bắc Thần cười tà mị nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi, cậu sẽ thích nó cho coi.”
Thượng Tuấn Hào nhíu mày phản bác: “Thế này không hợp với quy tắc…”
“Quy tắc là do người định” Giọng Cố Bắc Thần vẫn lành lạnh nói, “Nếu như một người tuân theo quy củ còn người kia có bản thiết kế tốt hơn, thì cậu sẽ chọn ai?”
Thượng Tuấn Hào trầm mặc, bởi vì theo anh cũng sẽ chọn người có bản thiết kế tốt hơn. Nhưng dựa vào thế giới như tập đoàn Đế Hoàng, không có quy tắc chẳng phải rất buồn cười.
Bất quá tổng giám đốc nói cũng có đạo lý… Quy tắc là do người định mà con người Cố Bắc Thần chính là người có quyền lợi trực tiếp nhất!
Dĩ nhiên bản thân Thượng Tuấn Hào không hề mong đợi bản thiết kế mới của Giản Mạt, ngược lại cảm thấy Cố Bắc Thần và cô ta có quan hệ bất chính tỷ như giao dịch ‘thể xác’ chẳng hạn như vậy... Nếu không tại sao tổng giám đốc lại có thể đồng ý thay đổi?
Quan trọng nhất là tổng giám đốc không có bóng hồng nhan nào bên cạnh, tại sao lại muốn phá bỏ nguyên tắc của chính mình cơ chứ?
Càng nghĩ đến Thượng Tuấn Hào càng thêm tức giận nói: “Hoàn thành một bản thiết kế đã cố gắng hết sức … Bây giờ thì đổi sửa lại thì làm sao đạt đế hiệu quả tốt được chứ?”
Cố Bắc Thần hơi mím môi cười, “Tôi nói thêm một câu… Cậu sẽ thích bản thiết kế mới đó thôi.”
Thượng Tuấn Hào xem như đã hiểu đi, dù anh có thích hoặc không ý của tổng giám đốc chính là…bắt buộc anh phải thích dù nó xấu hay đẹp cỡ nào!
Vậy anh còn gì để nói đây?
‘Tin’ một tiếng, tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.
Cố Bắc Thần nhấn nút trả lời, nghe Tô Santường thuật lại: “Thần thiếu, luật sư Mạc đang online, anh ta yêu cầu ngài nói chuyện qua video!”
Tối hôm qua Cố Bắc Thần quyết định tạm thời trở lại, chuyện bên thành phố Đông Hải vẫn chưa đâu ra đó, cho nên Mặc Thiểu Sâm không có cùng đi với hắn…
“Ừ!” Cố Bắc Thần đồng ý, nhưng ngay sao đó nhìn về phía Thượng Tuấn Hào.
Trong lòng Thượng Tuấn Hào ngột ngạt lợi hại hơn, mất tự nhiên đứng dậy nói với hắn: “Tổng giám đốc, không còn chuyện gì tôi xin phép ra ngoài trước.”
Cố Bắc Thần gật đầu, đợi lúc Thượng Tuấn Hào xoay người định rời khỏi thì nói thêm: “Mấy bản thiết kế mới sau này, gửi cho tôi một phần báo cáo.”
Thượng Tuấn Hào nghe xong, con mắt trợn thật lớn, có chút không tin khi nghe Cố Bắc Thần nói, thẳng thừn ra là anh không làm thì cho từ chức!
Đáng tiếc sức tưởng rượng quá lớn, thực tế thì rất có cốt cách... Anh có thể thử nghĩ xem.
Thượng Tuấn Hào mang tâm trạng ủ dột trở về phòng làm việc, từ đầu đến đuôi quất quít lấy chuyện bản thiết kế, hoàn toàn không bắt được trọng điểm… Là Cố Bắc Thần thật giống như biết rõ thiết kế của Giản Mạt, mà hai ngày nay hắn ta đều ở thành phố Đông Hải kia mà!
“Tổng giám chế, bên phía công ty Tường Vũ đến nộp bản thiết kế…”
Lúc này Thượng Tuấn hào ngồi xuống cho thư ký kia vào.
Khẽ nhíu mày vì trước giờ vẫn chủ quan, nghe thấy Tường vũ là đã ghét rồi. Nhưng phía trên có ‘lão thiên tuế’ đè đầu, dù anh không thích cũng không thể chống lại, “Để cho bọn họ vào…”
“Ok!” thư ký đáp ứng rồi rời đi, không đến hai phút, Giản Mạt cùng với ‘đồng bọn’ ôm trang bị thiết kế cùng với laptop đi đến.
“Chào anh Thượng!” Giản Mạt cố hết sức làm cho bình tĩnh, “Tôi là Giản Mạt đại diện phía công ty Tường Vũ đến nộp bản thiết kế!”
“Ừm…” Thượng Tuấn Hào lạnh lùng đáp.
Giản Mạt trước khi đến đây cũng chuẩn bị tâm lý bị xem thường rồi, dù sao cô đã ‘nhờ vả’ Cố Bắc Thần mà.
Nhưng mà chỉ là chuyện nhỏ…
Lần đầu tiên là quấn quít, lần thứ hai là thói quen, lần sau nữa trực tiếp luông. Dù sao đã bị quen nói dùng quy tắc ngầm, cô còn gì để ý nữa… So với việc sao chép ý tưởng đã nhẹ lắm rồi.
“Đây là bản thảo cuối cùng bên công ty chúng tôi…” Giản Mạt đem sơ đồ phác thảo lấy ra sau đó mở laptop lên.
Thượng Tuấn Hào nói thật tình chẳng muốn xem, một chút cũng không muốn… Mà nếu không thì sao viết báo cáo đây?
Miễn cưỡng ghét bỏ cầm lấy bản thiết kế sau đó hỏi: “Nghe nói các người muốn đổi bản thiết kế?”
Giản Mạt đáp: “Vâng…”
“Tại sao?”
“Vì muốn tác phẩm hoàn mỹ hơn!” Giản Mạt bình tĩnh trả lời.
Thượng Tuấn Hào nghe xong, mắt hơi trầm xuống nhìn lướt Giản Mạt một chút, trong lòng hừ lạnh: Đàn bà mà đẹp đa số đều đánh mất mục tiêu đời người!
Anh khẽ nhắm mắt…
Vốn dĩ đang giễu cợt đám người họ nhưng khi nhìn đến bản phác thảo xong, trong nháy mắt anh mở to mắt nhìn… Thượng Tuấn Hào nghiêm túc cẩn thận nhìn sơ đồ phác thảo sau đó nhìn vào màn hình máy tính.
Giản Mạt vội vàng ấn nút Enter lát sau hiệu ứng đồ họa 3D bắt đầu trình chiếu trước mắt Thượng Tuấn Hào…
Nếu như nói anh vừa mới khinh thường cùng dè bỉu bản thiết kế của cô, thì chính lúc này anh tuyệt đối lấy loại cảm xúc kinh diễm cùng vui mừng nhìn nó.
Cho tới thời khắc này anh mới chân chính cảm nhận câu ‘Có tài hoa chỉ là tùy hứng’ của Giản Mạt tuyên bố.
Giản Mạt mấp máy khóe môi nhìn Thượng Tuấn Hào không có mấy cảm xúc về hiệu ứng đồ họa này, trong lòng đặc biệt thấp thỏm… Chẳng lẽ cô vẫn phải tìm Cố Bắc Thần để đồng ý thay đổi bản thiết kế còn muốn trực tiếp đồng ý luôn cái này sao?