Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 122: Chương 122: Đau lòng




Edit: Pey

Giản Mạt nằm dựa trên ghế bật điều hoà lên... Đón nghe tiếng mưa rơi tí tách trên kính, vẻ mặt đờ đẫn.

Bỗng di động kêu một tiếng tít báo có tin nhắn.

Giản Mạt cầm lấy mở ra xem, là một số xa lạ, có điều nội dung không mấy lạ lẫm gì: Tiểu Mạt, ba ngày sau, anh sẽ tìm đến em lấy tiền.

Giản Mạt siết chặt di động, dường như xem đó là cái cổ của Giản Hành vậy... Siết chặt được vài giây sau đó vô lực buông ra.

Một trăm vạn... Cô đi đâu tìm được một trăm vạn đây hả?

Lần trước vì phẫu thuật thay tim cho mẹ đã lấy tiền của Cố Bắc Thần hai trăm vạn rồi... Mà đáng buồn chính là tim còn chưa thay mà tiền cũng không thể lấy lại. Bây giờ cô lấy lý do gì mở miệng đòi tiền Cố Bắc Thần?

Nếu như Giản Hành thực sự vì tiền mà dùng sự việc hai năm trước đến tống tiền Cố Bắc Thần?

Lòng cô vô cùng hỗn loạn, một mặt là sợ hãi sự việc cái đêm hai năm trước được phơi bày ra ngoài, mặt khác lại càng hiểu rõ, nếu lần này đáp ứng đưa tiền cho anh ta, chắc chắn sẽ có thêm vài lần như thế nữa.

Giản Mạt mệt mỏi nhìn lên kính thuỷ tinh, nhìn những giọt mưa lớn rơi rơi, lòng cô mâu thuẫn vô cùng...

...

“Tập đoàn Đế Hoàng có hơn bốn mươi lăm năm lịch sử.” Cố Bắc Thần nhàn nhạt nói, mắt ưng lướt qua đám người cổ đông, “Đã làm việc cho tập đoàn lâu năm, tôi hy vọng mọi người đều hiểu rõ muốn phát triển kế hoạch lâu dài là cái ý nghĩa gì.” Dứt lời, hắn dẫn đầu đứng lên, “Tan họp.”

Cố Bắc Thần liếc nhìn Cố Từ cùng mấy người chị khác, ngay sau đó tay đút vào túi quần cất bước rời phòng họp.

Cố Từ, Cố Viện cùng Cố Nam Y nhìn nhau qua lại, cũng đứng dậy theo sát Cố Bắc Thần cùng anh ta ra khỏi phòng họp.

“Xem ra thằng tư muốn thu tóm cổ phần... “ Cố Viện mắt phượng thâm thúy rũ xuống, khóe miệng cong lên cười khúc khích.

Cố Từ nhìn Cố Viện một cái hừ lạnh nói: “Bắc Thần đối mục đích của nó trước giờ chưa từng che giấu gì...”

“Ô kìa chị cả, ý của chị không lẽ tương lai chị sẽ đem cổ phần cho nó chứ?” Cố Viện cười lạnh, gương mặt trang điểm đậm lộ rõ sự khinh thường.

Cố Từ đoan trang nhíu mày, “Nguyện vọng của ông nội là hy vọng cổ phần của nhà họ Cố được gộp chung lại với nhau...Bắc Thần em ấy tôn trọng ông nội như thế, đây cũng là chuyện sớm muộn thôi.”

Cố Nam Y mỉm cười nhìn hai cô chị của mình, bất đắc dĩ lắc đầu cũng lười cho ý kiến...

Cùng lúc một tiếng 'đinh' vang lên, thang máy đã tới tầng cao nhất của tập đoàn Đế Hoàng, khu dành cho tổng giám đốc làm việc.

Tiêu Cảnh đứng chờ ngay cửa thang máy, thấy ba người tới liền dẫn bọn họ tới phòng làm việc... Nhìn sắc mặt ba người, tận trong đáy mắt luôn mang theo ý cười, chỉ là ý cười hơi phức tạp.

“Đem hai ly cà phê và một ly trà lài tới đây.” Cố Bắc Thần dửng dưng bảo Tô San.

Tô San gật đầu, cầm theo văn kiện hồ sơ đã xoay người nhìn ba người mới bước vào khẽ gật đầu sau đó rời khỏi phòng làm việc... Cà phê và trà lài rất nhanh được đem tới, có điều pha cà phê chỉ mất vài phút đem đến mà không khí trong phòng như đông cứng lại.

Trời mưa càng lúc càng lớn, những hạt mưa thi nhau gõ bùm bùm lên cửa tựa như tiếng tim đập của mỗi người trong phòng này.

Cố Từ vẫn còn chần chừ, lần trước ở biệt thự Lệ Sơn, Cố Bắc Thần cũng đã bàn với cô chuyện này... Nhưng còn chuyện năm phần trăm cổ phần Đế Hoàng trong hồ Ngự Cảnh, lợi nhuận và thiệt hại ở việc này cô còn chưa có cân nhắc kỹ càng.

Cố Viện thủy chung đóng vai khán giản xem hí kịch, vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng...

“Điều kiện của chị là Blossom&TB.” Cố Nam Y trực tiếp đưa ra điều kiện, “Bắc Thần, điều này là em rõ ràng nhất.”

Cố Bắc Thần cười cười, không nói gì.

Cố Nam Y cũng không có nòi nhiều gì, trực tiếp cầm cây bút lên, vẻ mặt như không sao cả về quyền chuyển nhượng cổ phần ký lên tờ giấy, “Nghe nói bác hai sẽ sớm trở về?”

“Ừm!” Cố Bắc Thần lãnh đạm liếc nhìn Cố Nam Y ký tên hiệp nghị sau đó cầm lấy một bản đưa cho cô nói, “Cái này là hợp đồng chuyển nhượng Blossom&TB.”

Cố Nam Y cười cười, thản nhiên nhận lấy, “Tiểu Mễ nói em nợ nó một thứ, đêm nay con bé nó đang rảnh đấy. “Cô thả lòng lông mày bất đắc dĩ nói thêm, “Bắc Thần, dù thế nào em cũng là trưởng bối, đừng suốt ngày tránh bọn họ. “

Cố Bắc Thần môi mỏng khẽ mím lại, nhàn nhạt trả lời: “Buổi tối em mời con bé ăn cơm.”

Cố Nam Y lắc lắc đầu, có chút không chịu nổi ánh mắt của hắn, “Em đi trước... Chị cả và chị hai cùng đi chung không?”

“Cùng nhau đi!”

Hai người các cô còn chưa có quyết định, ngồi lì ở đây cũng không phải là cách.

Sau khi ba người họ đi, Tiêu Cảnh mới đi vào, “Thần thiếu?”

“Bây giờ trong tay tôi có thêm cổ phần của ba người chị là ba mươi tám phần trăm, còn cổ phần trong tay bác hai là ba mươi hai phần trăm, muốn chiếm được vị trí tốt, cổ phần trong tay chị cả và chị hai nhất định phải đoạt được...” Cố Bắc Thần lên tiếng, nhìn lên đồng hồ thấy đã năm giờ chiều.

Cầm di động bấm số của cô ấy... Nhưng không có bắt máy.

Khẽ nhíu mày hắn gọi thêm lần nữa, vẫn không có người bắt máy.

Tiêu Cảnh nhướn cổ dài ra nhìn Cố Bắc Thần, miệng cười toe toét hỏi: “Thần thiếu, đang gọi cho cô Giản sao?” Anh đã biết còn hỏi.

Cố Bắc Thần mắt lạnh nhìn anh ta, vừa cởi áo vest ra vừa đi bên ngoài...

Bữa cơm của Lạc Tiểu Mễ có mục đích gì, hắn tự nhiên rõ, chỉ đơn giản hiếu kỳ mợ nhỏ là Giản Mạt. Đều là người trong nhà, Tiểu Mễ mặc dù điên khùng tùy hứng nhưng vẫn có chừng mực, thôi thì để cho con bé gặp gỡ Giản Mạt cũng không sao.

Cố Bắc Thần trực tiếp lái xe tới Nhuận Trạch Viên, mở khoá cửa, hơi nóng lập tức phả vào mặt...

Hắn hơi nhíu mày nhìn xung quanh tìm bóng dáng Giản Mạt, tầm mắt rơi vào người ngồi trên ghế dựa... Thấy cô đang co người nhắm mắt lại, hai lông mày nhíu chặt lại tựa như đang chịu đựng đau đớn nào đó.

Đáy lòng Cố Bắc Thần đột nhiên trở nên lo lắng, bước nhanh về phía trước, “Giản Mạt?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.