Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 247: Chương 247: Để anh ôm một lát, được không?




EDITOR: Cố Tư Khuynh (GuXuQing)

Trong lòng Lệ Vân Trạch đột nhiên có chút đau xót... Đều nói tình yêu là thế giới tình cảm theo cảm tính của phụ nữ, đàn ông nếu có đủ lý trí, sẽ không bị trầm luân.

Nhưng thật ra... Sai rồi!

Đàn ông có lẽ sẽ không dễ dàng bị trầm luân, nhưng nếu một khi đã trầm luân... Thì họ sẽ vứt bỏ tất cả, trở nên bi lụy đến hèn mọn.

Mà một khi đã hèn mọn và cúi đầu trước thứ dễ điều khiển lòng người như tình yêu, đối với một người đàn ông cao cao tại thượng mà nói... thì trông họ càng đáng thương!

“Tôi đưa cậu về...” Lệ Vân Trạch nhàn nhạt nói.

Tình trạng lúc này của Cố Bắc Thần lái xe có chút nguy hiểm, mặc dù đã có người của Long lão đại ở bên kia âm thầm bảo vệ trong bóng tối, nhưng vẫn phải phòng ngừa vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau hơn.

Cố Bắc Thần cũng không từ chối, thân thể của hắn lúc này cũng không cho phép hắn lái xe...

Sau khi trải qua chuyện năm ấy, hắn đối với sinh mạng của mình cũng đã không hề quan tâm nữa.

Nhưng bây giờ, hắn muốn chăm sóc cho Mạt nhi, hắn muốn nhìn Tiểu Kiệt lớn lên... Vì vậy, hắn càng phải bảo vệ tâhnj trọng tính mạng của hắn.

Ban đêm, đèn đường tỏa ra ánh sáng neon chiếu rọi lên những chiếc xe chạy trên đường, Cố Bắc Thần lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại trước cho cô, nhưng suy nghĩ một chút cuối cùng lại thôi.

Đôi mắt nhìn ra ngoài cửa xe lần nữa... Dòng suy nghĩ của Cố Bắc Thần trở nên sâu xa.

Lúc ấy ở trong xe, hắn gọi điện thoại cho Mạt, nhưng điện thoại của cô từ đầu đến cuối đều không thể kết nối... Vốn tưởng rằng chỗ của cô ở bên kia xảy ra vấn đề, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn sợ rằng ở trong xe đã bị ai đó gắn thiết bị làm nhiễu sóng, đem tất cả các thiết bị điện tử trong xe ngắt tín hiệu với bên ngoài, thế nên từ đầu đến cuối các thiết bị điện tử kể cả điện thoại di dộng của hắn cũng không cách nào kết nối được với tín hiệu ở bên ngoài.

Mà nếu ở trong xe, cũng bời vì có thiết bị nhiễu song mà tín hiệu từ bên ngoài cũng không thể nào kết nối được với tín hiệu ở bên trong... Như vậy, hắn có thể sẽ bởi vì không có cách nào cầu cứu mà im hơi lặng tiếng.

Cho nên sau khi hắn nhảy xuống xe, Mạt nhi gọi điện thoại đến cho hắn, hắn liền có thể nhận được...

Nghĩ đến đây, tầm mắt Cố Bắc Thần không khỏi bắt đầu trở nên càng sâu hơn.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu như lúc đó Mạt nhi không gọi điện thoại đến cho hắn, hắn có phải sẽ không thể tỉnh lại hay không... Cũng không biết, nếu như không phải là cô kiên trì một mực gọi điện thoại đến cho hắn, hắn có thể có sức lực mang Tiêu Cảnh ra ngoài hay không...

Dù khoảng cách chỉ là hơn hai mươi mét, nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ bị luồng lửa lớn phía sau táp đến, tổn thương không đặc biệt nghiêm trọng.

Ông trời... chính là phái Mạt nhi xuống làm thần hộ mệnh cho hắn sao?

Bên môi Cố Bắc Thần không khỏi giương lên một nụ cười mỏng, lộ ra sự luân hãm một cách cam tâm tình nguyện từ tận sâu trong đáy lòng... Càng là nụ cười đau lòng thương xót cho cô gái nhỏ kia.

Sáu năm trước, bác hai vì khiến hắn không cách nào thuận lợi tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Đế Hoàng, hãm hại hắn vào tội cưỡng hiếp...

Nếu như tội danh cưỡng hiếp của hắn thành lập, cho dù có bao nhiêu phương án giải quyết chu toàn, thì ít nhất cũng phải ở lại trong nhà giam một khoảng thời gian đó... Như vậy toàn bộ tập đoàn Đế Hoàng, cũng sẽ thay đổi.

Bác hai hắn làm thế nào cũng không nghĩ đến... Đêm đó, trước khi hắn để người khác bắt mình vì tội danh cưỡng hiếp, thì cô đã rời đi.

Đáy mắt Cố Bắc Thần tràn ngập sự áy náy sâu sắc, nghĩ đến việc trước đây Giản Hành dùng chuyện này để uy hiếp cô, trong lòng hắn liền co thắt lại một trận đau đớn...

Có phải nên tìm một cơ hội thích hợp để hắn nói cho cô biết... người đêm đó là hắn hay không?

Cho tới bây giờ, cô chỉ có một mình hắn... Mà hắn, cũng rất hạnh phúc, cho tới bây giờ hắn cũng chỉ có mình cô!

Lệ Vân Trạch dừng xe lại lúc đèn đỏ ở giao lộ, tầm mắt anh hướng lên kính chiếu hậu trong xe nhìn Cố Bắc Thần ở phía sau... Nhìn thấy bên môi hắn hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng thoải mái, anh không nhịn được nụ cười cũng nở trên môi.

Có theo đuổi, chung quy cũng tốt...

Bởi vì bị Giản Kiệt ghét bỏ, cuối cùng Giản Mạt cũng không được đi chợ đêm ăn tối, cộng thêm việc trong lòng giống như muốn che giấu chuyện gì đó, thành ra khẩu vị một chút cũng không có, dứt khoát về nhà xuống bếp dung tốc độ gói vằn thắn nấu ăn tạm.

Đêm đã rất khuya, Giản Kiệt cũng đã lên giường đi ngủ...

Giản Mạt ngồi trước bàn ăn nhìn những bản đồ cơ cấu hình tròn trên màn hình máy tính, âm thầm thở dài một tiếng... Nhưng ở trong lòng giống như là bị nghẹn gì đó, cho dù cô có làm cách nào để giải tỏa, cũng không hết được!

“Ây...” Giản Mạt gầm nhẹ một tiếng, tức giận dứt khoát buông bút vẽ trên tay xuống đứng lên, sau đó đem rèm cửa sổ mở ra.

Đáng tiếc, trời đêm hôm nay không có trăng, ngay cả một ngôi sao cũng không có.

Giản Mạt vốn là muốn tâm tình thư giản một chút, lại nhìn thấy bầu trời đêm chán ngắt, càng thêm khó chịu.

“Lạch cạch!”

Đúng lúc này âm thanh mở khóa cửa vang lên...

Giản Mạt thu hồi tầm mắt nhìn về phía cửa, khẽ cau mày, sau đó thấy Cố Bắc Thần bước vào...

Đối với việc hắn biết mật mã, Giản Mạt dám cam đoan... Nhất định là từ bánh bao nhỏ nói ra!

Cố Bắc Thần đứng ở chỗ trước cửa, Giản Mạt đứng trong phòng cạnh một cái ao nhỏ trồng thủy sinh, hai người không một ai hoạt động, cũng không ai nói gì... Cứ như vậy nhìn nhau.

Cảm giác không hợp ý lắm... Tâm tình Giản Mạt trong đêm này vốn vô cùng rộn ràng phức tạp, nhưng ngay thời khắc nhìn thấy Cố Bắc Thần, tâm tình của cô trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.

“Chuyện tối nay...” Cố Bắc Thần nghĩ muốn tìm một lý do khác để nói với cô, nhưng vừa mới mở miệng, hắn lại phát hiện bản thân không muốn lừa dối cô, lại không chấp nhận việc để cho cô biết rõ nguyên nhân thật sự.

“Anh không cần giải thích với tôi...” Giản Mạt cười có chút giả tạo: “Dù sao tôi cũng không là gì của anh... Lỡ hẹn thôi mà, đôi khi cũng sẽ có vài trường hợp bất đắc dĩ.”

Cô nhẹ nhàng thoải mái nói, nhưng không ai hiểu được suy nghĩ của cô vào lúc này là gì.

Một đêm đầy bất an này, ngay lúc Cố Bắc Thần xuất hiện cô liền bình tĩnh.

Cô lo lắng cho hắn... Dù cho lúc đầu có xảy ra chuyện gì đi nữa cô cũng không khống chế được tình cảm của mình, cô thật sự rất lo cho hắn... Cô sợ hắn xảy ra chuyện!

Lúc nhìn thấy hắn không có việc gì xuất hiện ở trước mặt cô... Thật tốt!

Cũng không biết có phải là tầm mắt Giản Mạt quá mức mê ly hay không, hay là bởi vì nụ cười kia quá mức động long người... Cố Bắc Thần đi nhanh đến, không để ý trên người mình có vết thương, đem Giản Mạt lẳng lặng ôm vào trong ngực.

Giản Mạt theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng ngay sau đó giọng nói trầm thấp ấm áp của hắn liền từ đỉnh đầu truyền đến: “Đừng động đậy... Để anh ôm em một lát thôi, được không?”

Giọng nói lộ ra vẻ cầu xin ấy khiến cho Giản Mạt không đành lòng đẩy Cố Bắc Thần ra, thậm chí cơ thể cô cũng không khống chế được ý thức, chậm rãi đưa tay lên ôm lấy hông của Cố Bắc Thần...

Một vệt đau nhói giống như dùng kim châm đâm vào truyền thẳng lên dây thần kinh của Cố Bắc Thần, trong nháy mắt trán của hắn đã rịn đầy một tầng mồ hôi lạnh.

Giản Mạt không biết trên người Cố Bắc Thần có vết thương...

Sau lưng hắn bởi vì bị lửa táp đến mà làm bị thương một mảng lớn, cô chẳng qua chỉ là dựa vào phản ứng theo bản năng, lúc nghe hắn nói ra lời cầu xin như vậy, liền giơ tay ôm lấy hắn.

Một trận đau sau lưng, bên môi Cố Bắc Thần lại dương lên một nụ cười... Đau như vậy cũng tốt!

Thậm chí, có thể đau hơn một chút cũng được...

Cô tình nguyện chủ động ôm hắn, điều này có phải là thu hoạch hạnh phúc của ngày hôm nay không?

“Mạt nhi, có em ở bên cạnh vào lúc này... thật tốt!” Cố Bắc Thần nhàn nhạt nói.

Tâm Giản Mạt thời khắc này cũng giống như có thứ gì đó tan ra, một cảm giác không thể nói thành lời... Khác với sự sợ hãi của bốn năm trước, đó là một sự ôn nhu ấm áp.

“Cố Bắc Thần, anh vào lúc này hạ thấp tư thái như vậy, có phải là muốn tôi không truy cứu không?” Giản Mạt cười cười nhíu mày hỏi.

Môi mỏng Cố Bắc Thần dương lên: “Vừa rồi là ai mới nói không cần giải thích hả? Như vậy không phải nói rõ ra là em không truy cứu sao?”

“...” Giản Mạt sững sờ, đột nhiên nhớ tới lời mình vừa nói, không khỏi tức giận liền muốn đẩy Cố Bắc Thần ra.

Bởi vì trên người Cố Bắc Thần có vết thương, bị Giản Mạt đẩy một cái, cơ thịt theo bản năng phản ứng co lại, đúng là bị cô đẩy ra.

Nhưng Cố Bắc Thần lại tham lam sự ôm ấp như vậy, sao có thể cam lòng bỏ qua cho Giản Mạt chứ... Chỉ thấy cánh tay dài của hắn giang ra, thắt lưng Giản Mạt đã bị hắn ôm chặt lấy xoay tròn nửa vòng.

Cơ thể của Giản Mạt có chút nghiêng về phía sau theo quán tính, bởi vì động tác xảy ra bất ngờ làm cho cô có chút hơi sợ... Chỉ là ngay lúc cô còn đang sợ hãi, nhịp tim không khống chế được mà nhảy loạn xạ lên, ngay cả gò má cũng ửng đỏ dán vào lòng ngực vững vàng ấm áp của Cố Bắc Thần.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, Cố Bắc Thần cũng không nhịn được nữa, giờ phút này hắn nghĩ chỉ muốn thưởng thức cho được vẻ đẹp của cô, cho dù chỉ như là chuồn chuồn lướt nước (hời hợt) thôi hắn cũng thỏa mãn...

Nghĩ như vậy...

Cố Bắc Thần đã cúi người xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.