Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 118: Chương 118: Em không muốn chuyển, có thể không chuyển!




EDITOR: AN NHIÊN

Lời nói của Cố Bắc Thần làm cho dòng suy nghĩ của Giản Mạt bị đứt đoạn, khẽ phe phẩy mi mắt không biết là vì nước mắt hay nước mưa mà có chút bết dính, tầm mắt trống rỗng không có điểm sang nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Em không vui? Em vì sao lại không vui chứ?”

Cô hỏi lại, hai năm qua cô đã vô thức ngụy trang những cảm xúc hèn mọn của bản thân mình: “Em rất vui vẻ mà... Bởi vì em rất vui, nên đêm nay em mới đi chúc mừng!”

Giọng nói của Giản Mạt có chút lè nhè, men say dần làm cho tầm mắt cô ngày càng mơ màng, không nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị đã ám trầm một mảng của Cố Bắc Thần, còn tiếp tục nói: “A Thần, cảm ơn anh...”

Cô nhếch khóe miệng, cánh tay câu ở trên cổ Cố Bắc Thần, sau đó tiến lên ở trên gương mặt tuấn tú của hắn hạ xuống một cái hôn: “Em thực sự, thực sự rất thích nơi ở mới đó... Hì hì...”

Trong lòng Cố Bắc Thần ngày càng phát ra hơi thở ủ dột, chủ động tháo cánh tay Giản Mạt đang câu trên cổ hắn ra, lái xe rời đi...

Chiếc xe điên cuồng phóng đi trong làn mưa phùn lất phất, rất nhiều lần nguy hiểm ngay trước mắt mà xe vẫn tránh được, ban đêm vốn yên tĩnh vì tiếng còi xe gào rú mà trở nên ầm ĩ.

“Dừng... Ợ... Dừng xe...” Giản Mạt bởi vì uống rượu, đâu thể nào chịu được tốc độ xe như vậy, chỉ chốc lát sau, trong bụng liền dâng lên một cơn song triều vô cùng khó chịu.

Cố Bắc Thần không để ý, vẫn tiếp tục đạp chân ga chạy thẳng tới...

“A Thần... Ưm... Dừng... Dừng xe lại...” Giản Mạt dung chút lý trí cuối cùng cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cô rốt cuộc cũng không nhịn được.

“Két...”

Tiếng xe thắng gấp chói tai đột ngột vang lên, Giản Mạt vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài, chống vào một thân cây gần đó bắt đầu nôn.

Ánh mắt Cố Bắc Thầm u ám nhìn Giản Mạt đang khom người non ở đó, sắc mặt phủ đầy hắc tuyến. Nhịn một lúc lâu, hắn mới lấy bình nước để trong hộp xe bên cạnh rồi xuống xe, đi tới chỗ Giản Mạt đang đứng đưa cho cô.

Giản Mạt vẫn còn đang nôn, kỳ thực đã sớm đem hết mọi thứ trong bụng nôn hết ra... Buổi tối vốn dĩ cô không ăn gì, hậu quả của việc để bụng rỗng uống rượu chính là như bây giờ, cảm giác giống như có ai đó bỏ một cục than nóng vào bụng cô, vừa nóng lại vừa đau...

Giản Mạt khổ sở cau lại mày, tay vô thực vỗ về dạ dày đang khó chịu, bởi vì nôn cùng với cảm giác đau, mặt của cô đã trở nên tái xanh.

“Đáng đời!” Cố Bắc Thần lạnh lùng mở miệng, sau đó đem bình nước đưa cho cô.

Giản Mạt nghiêng đầu nhìn về phía hắn, khó khăn nuốt nuốt xuống, nhìn xuống cảm giác khó chịu cầm lấy bình nước súc miệng... Chỉ là, cơn đau trong bụng kia không ngừng dâng lên làm cho cô nhịn không được lại nôn ra.

Nhìn vẻ mặt thống khổ của Giản Mạt, ánh mắt Cố Bắc Thần dần trở nên sâu thẳm: “Buối tối đã ăn gì chưa?”

Giản Mạt chỉ đưa tay ấn ấn dạ dày, cắn răng ẩn nhẩn cơn đau đang truyền đến, không nói gì.Tầm mắt Cố Bắc Thần càng ngày càng sâu, hắn đen mặt một bước tiến lên, đem Giản Mạt ôm ngang lên, đi trở lại xe...

Giản Mạt vô thực cuộn tròn thân thể lại, cũng không biết có phải là sợ Cố Bắc Thần nhìn thấy biểu tình thống khổ trên mặt cô hay không, cô liền đem mặt vùi sâu vào lồng ngực rộng lớn của Cố Bắc Thần.

Nhìn bộ dáng ỷ lại như vậy của Giản Mạt, tầm mắt Cố Bắc Thần hơi hạ xuống, đem cô nhẹ nhàng đặt vào trong xe, giúp cô cài dây an toàn, sau đó vòng qua xe, mở cửa ngồi vào ghế lái bên cạnh.

Tốc độ xe không nhanh không chậm, bình ổn hướng về phía Lam Trạch Viên chạy tới, Giản Mạt nhìn nhìn cảnh vật hai bên đường, khẽ nhíu mày, giọng nói không có cút sức lực vang lên lời nhắc nhở: “Đây không phải là đường về Nhuận Trạch Viên...”

“Ừm.” Cố Bắc Thần lạnh lùng ứng thanh.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Giản Mạt lại hỏi lần nữa.

Cố Bắc Thần nghiêng đầu liếc nhìn Giản Mạt, rồi lại nhìn về phía trước, lãnh đạm nói: “Về Lam Trạch Viên.”

“Em đã chuyển đến Nhuận Trạch Viên rồi.” Giản Mạt có chút bốc đồng nói.

“Vậy thì sao?” Cố Bắc Thần cười lạnh hỏi.

Bàn tay đang ấn trên dạ dày của Giản Mạt nắm chặt, nhẫn nhịn một chút mới nói: “Quần áo của em cũng đã đều mang đến đó rồi...”

“Ừm!” Cố Bắc Thần lại lãnh đạm đáp lời.

Giản Mạt bị thái độ bình thản đó của hắn làm cho tức đến mức thở dốc, cắn răng nói: “Em phải về Nhuận Trạch Viên.”

“Két...” một tiếng, xe bỗng nhiên dừng lại ở giữa đường, cũng may đang là đêm khuya, lại còn đang đi trên đường thông khu biệt thự, nên trên đường không có xe.

“Giản Mạt, em đang tùy hứng điều gì vậy?” Cố Bắc Thần cười lạnh, ưng con ngươi càng lạnh lùng nhìn Giản Mạt.

Giản Mạt ngơ ngẩn nhìn Cố Bắc Thần, khóe miệng đột nhiên câu lên ý cười: “Tùy hứng?” Cô khẽ hỏi nhẹ một tiếng, cảm thấy càng them buồn cười: “A Thần, em kết hôn với anh hai năm... Anh cảm thấy hai chữ “tùy hứng” này có thể thích hợp dung để hình dung lên người em sao?”

Ánh mắt Cố Bắc Thần như ngộ ra điều gì đó, đột nhiên đáy mắt càng sâu hơn. Đúng vậy, từ khi Giản Mạt bắt đầu kết hôn với hắn, cho đến tận bây giờ cũng không có bất cứ quan hệ nào với hai chữ “tùy hứng” này... Nhưng, chính là bởi vì cô không hề tùy hứng, cho nên chuyện gì cô cũng xem như không sao cả, mới làm cho hắn càng thêm tức giận!

Giản Mạt âm thầm hít một hơi thật sâu xuống, đưa mắt nhìn đi chỗ khác né đi ánh nhìn dường như có thể thấu được mọi thứ của Cố Bắc Thần: “A Thần...” Cô nhẹ nhàng gọi hắn, nói: “Quần áo của em đều ướt cả rồi, có thể đi về trước được không?” Cô ngẩn mặt khẽ chớp mi mắt, làm ra bộ dáng đáng thương: “Dạ dày của em không thoải mái, có thể em còn bị cảm mạo nữa... Em còn muốn hoàn thành bản thiết kế em còn chưa vẽ xong, em cũng không cơ hội thật vất vả mới có được lại mất đi.”

Đúng, chính là bộ dáng vừa hờn dỗi lại đáng thương này... Là bộ dạng hai năm qua Cố Bắc Thần thích nhất ở Giản Mạt, nhưng ngay lúc này lại vô cùng chán ghét.

Ngày đó, hắn đã suy nghĩ đến rất nhiều bộ dáng của Giản Mạt khi chuyển ra Lam Trạch Viên, thế nhưng duy chỉ có bộ dáng bày ra vẻ không sao cả của cô là hắn lại không nghĩ đến... Khi nhìn thấy biểu tình của cô như vậy, hắn tức giận.

Phải, tức giận... Bao nhiêu kiềm nén bấy lâu cũng không còn nữa.

Hai ngày sau, hắn không đi dọn nhà cùng với cô, chỉ giao cho Tiêu Cảnh sau khi chuẩn bị xong nhà thì cho cô dọn đến đó... Tiêu Cảnh lúc trở về, hắn trong lúc vô tình nghe được cậu ấy nói với Tô San rằng, cô đối với việc dọn nhà rất vui vẻ!

Đúng vậy, rất vui vẻ! Cô đối với hắn cho đến bây giờ cũng chỉ là vì có tiền tài vật chất, không hơn!

Bản thân hắn chính là muốn một bà xã như vậy, mà cô thì thập phần thích hợp... Vậy hắn tức giận cái gì?

Cố Bắc Thần âm thầm tự giễu, ánh mắt mỗi lúc một sâu, lại lần nữa đạp ga cho xe rời đi...

Lúc quay đầu xe, lốp xe ma sát với mặt đường truyền đến âm thanh chói tai.

Dạ dày co rút càng ngày càng đau, Giản Mạt vẫn lấy tay ấn xuống dạ dày, đem mặt vùi ở một bên, cực lực cắn môi dưới ẩn nhẫn cơn đau... Cô không cần biết bộ dáng của mình lúc này khó coi như thế nào, chỉ là kiêu ngạo không muốn cho Cố Bắc Thần nhìn thấy bộ dáng cô nhẫn nhịn cơn đau.

Đèn đường bên ngoài rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau, đèn xe ở trong mưa kéo thành từng đợt ánh sang óng ánh mơ màng...

Đầu Giản Mạt lúc này bắt đầu truyền đến cơn đau, trên người truyền đến từng cơn rét lạnh.

Cố Bắc Thần nghiêng đầu liếc nhìn thân thể khẽ run của Giản Mạt, con ngươi sắc bén âm trầm một mảng nhưng rất nhanh lại thu hồi lại ánh mắt như bình thường, đem máy sưởi trong xe mở lên tối đa.

Từng đợt gió ấm thổi đến, cảm giác rét lạnh trên người Giản Mạt vừa mới thả lòng ra được một chút, nhưng dạ dày co rút vẫn còn nhói lên từng cơn, làm cho hô hấp của cô loạn nhịp, đứt đoạn.

Khi đến bãi đỗ xe của Nhuận Trạch Viên, Giản Mạt đã mơ mơ màng màng nhắm nghiền mắt lại, không biết là bởi vì cồn trong rượu hay là do đau đầu.

Cố Bắc Thần cẩn thận dừng xe lại, nhìn bộ dạng khí bất đánh một chỗ đến của Giản Mạt. Xuống xe, nhẹ nhàng đem Giản Mạt ở ghế lái phụ ôm ra, sau đó đi vào thang máy... Một loạt hành động diễn ra liền mạch lưu loát.

Giản Mạt gối đầu trên khuỷu tay Cố Bắc Thần, tầm mắt mơ màng nhìn khuôn cằm cương nghị của hắn. Đột nhiên, mũi bỗng dưng chua xót, viền mắt liền đỏ lên.

Cố Bắc Thần cúi đầu nhìn xuống... Giản Mạt vội vàng đem mặt mình vùi vào lồng ngực của hắn, đem tất cả bi thương che lấp toàn bộ.

“Mạt nhi...” Cố Bắc Thần thu lại tầm mắt, nhìn về phía trước: “Nếu như em không muốn chuyển, có thể không chuyển!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.