Tiêu Cảnh xoa xoa ấn đường: “Vẫn còn đang theo dõi...” Hắn dừng một chút mới tiếp tục nói: “Thần thiếu, chuyện này có điểm rất kì lạ.”
“Hửm?” Cố Bắc Thần nhẹ nhàng đáp.
Tiêu Cảnh nhìn trên máy tính đang báo về tin tức, dừng một chút mới nói: “Tôi đang tìm lại thông tin vào thời điểm JK bên kia xảy ra chuyện, trong lúc vô tình phát hiện ra một ít chuyện của năm năm trước... Tôi cảm thấy, có khả năng JK cùng Hoài nhị gia kỳ thật đã sớm hợp tác cùng nhau.”
Ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt híp lại, lạnh lùng nói: “Đế Hoàng đã sắp tới lễ kỉ niệm một năm thành lập... Tôi ngược lại rất mong chờ, Nhị bá lần này mang đến lễ vật gì cho chúng ta.”
Tiêu Cảnh rõ ràng có phần nặng nề: “Thần thiếu, JK lần này cần thu mua, Hoài nhị gia mấy năm cũng không xuất hiện, đột nhiên tại giờ phút quan trọng này lại trở về... Chuyện này quá kỳ lạ.”
“Việc nên giải quyết, dù sao cũng phải giải quyết...” Sự lạnh lùng trên mặt Cố Bắc Thần thoáng chốc đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì trời mưa nên muốn tới muộn hơn so với mọi ngày một chút, trong không khí xen lẫn một chút khí tức ướt lạnh...
Lúc Giản Mạt tỉnh lại, Cố Bắc Thần đã không còn ở đây nữa, cô xoa xoa cái đầu mờ mịt, nhìn hai bên một chút, không thấy cóng dáng Cố Bắc Thần đâu... Cuối cùng tầm mắt dừng lại trên tờ giấy ghi chú ở tủ đầu giường.
Cầm lấy, chỉ thấy phía trên viết: Hy vọng lần sau khi em nhảy điệu Tango, là ở trong tay anh!
Giản Mạt hơi hơi ngạc nhiên, nháy mắt nhớ tới sự việc tối hôm qua. “Pằng” một cái, nháy mắt mặt liền đỏ lên.
Vốn dĩ muốn cho tâm của chính mình một nghi thức tạm biệt, ai biết cuối cùng lại gặp được Cố Bắc Thần... Không chỉ có như thế, còn đem lớp ngụy trang hai năm vừa qua lập tức phá hủy toàn bộ.
Tầm mắt theo bản năng nhìn về cái chén không ở phía trên tủ đầu giường, tầm mắt Giản Mạt dần trở nên tan rã... Cuối cùng, khóe miệng cười tự giễu, rũ mắt nhìn về phía tờ giấy ghi chú: “Chỉ sợ... Vĩnh viễn sẽ không có cơ hội này nữa.”
Giản Mạt khô khốc giật giật khóe miệng sau đó đem tờ ghi chú để vào trong ngăn kéo, sau đó mới đi rửa mặt...
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, tí tách tí tách.
Bởi vì từ Nhuận Trạch Viên đến khu quốc tế Lăng Vũ chỉ cách có một con đường, nên Giản Mạt cũng không lái xe, mà che ô đi bộ dưới mưa.
Giản Mạt vừa ra khỏi ngả rẽ của Nhuận Trạch Viên, đột nhiên liền bị một người cản đường, cô không để ý đến, chỉ tránh qua một bên tiếp tục đi, nhưng người nọ vẫn chặn ở trước mặt cô.
Giản Mạt nhíu mày, nâng tầm mắt đồng thời đem cây dù ngã về phía sau... Thời điểm nhìn thấy rõ người chặn đường cô là ai, cô trừng lớn mắt: “Giản Hành!”
Hai chữ này, Giản Mạt thốt lên cực kỳ căm phẫn.
Giản Hành cười cười: “Tiểu Mạt, sao không gọi anh trai vậy?”
Giản Mạt nắm chặt lấy cán dù, đôi mắt ngập tràn phẫn hận, hô hấp của cô cũng có chút dồn dập, thời điểm nhìn thấy Giản Hành ngay trước mắt, dường như mọi ký ước về hai năm trước đều quay về: “Anh trai sao? Ha ha...” Cô cười gượng: “Anh còn xứng để tôi kêu một tiếng “anh trai” sao ?”
Giản Hành nhìn hai bên, tầm mắt của người đi đường lúc này đều dồn về phía họ: “Tiểu Mạt, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện một chút đi.”
“Giản Hành, tôi và anh còn có gì để nói sao?” Từng chữ, đều bị Giản Mạt thốt ra qua từng kẽ răng, mắt của cô liền đỏ lên: “Nói chuyện hai năm trước anh đã làm gì với tôi, hay là nói chuyện ba đã chết?” Cô gầm nhẹ một tiếng, dường như đem hết thẩy sự phẫn uất trong hai năm qua bùng phát.
Giản Hành nhìn ánh mắt của người xung quanh tập trung vào họ càng ngày càng nhiều, âm thầm chửi thề một câu, kéo tay Giản Mạt hướng một bên ngõ nhỏ đi tới.
Giản Mạt cũng quên mất phải giãy giụa, mãi đến khi bị kéo lại gần ngõ nhỏ mới chợt tỉnh: “Giản Hành, anh buông tôi ra...” Cô la lên thành tiếng, thấy Giản Hành không có ý định bỏ ra, nhấc chân hướng trên đùi hắn hung hăng mà đạp xuống.
Giản Hành bị đau, theo bản năng buông lỏng tay, Giản Mạt liền thoát khỏi kiềm chế của hắn.
Giản Mạt không biết Giản Hành đột nhiên xuất hiện là vì cái gì, ngày đó hắn còn trốn tránh cô lắm cơ mà, hôm nay lại không kiêng nể gì mà chặn ngay trước mặt cô: “Biến mất hai năm... Anh như thế nào còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt tôi vậy?”
Ánh mắt Giản Hành thâm sâu, sau đó nói: “Nếu có thể, anh cũng không muốn xuất hiện!”
Giản Mạt vừa nghe, lạnh lùng chế giễu nhìn Giản Hành liền nói: “Vậy anh vì cái gì lại xuất hiện...Anh vì sao không biến mất, cả đời này cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi.” Tay cô gắt gao nắm chặt lấy cán dù, nhìn khuôn mặt một chút áy náy cũng không có của Giản Hành, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Giản Hành, người tôi không muốn nhìn thấy nhất trong cuộc đời này chính là anh!”
Dứt lời, Giản Mạt cắn răng nhanh chóng xoay người, cô sợ, sợ chỉ cần ở lại thêm một giây nữa, cô sẽ sụp đổ mất.
“Tiểu Mạt, anh rất cần tiền...” Giản Hành nhẫn nhịn, rốt cuộc nói: “Không nhiều đâu, chỉ cần một trăm vạn!”
Giản Mạt nghe xong liền xoay người, nhìn vẻ mặt tham lam của Giản Hành lại đột nhiên muốn cười, mà cô xác thật cũng cười: “Giản Hành, anh dựa vào cái gì mà cho rằng... Với cách anh đối với tôi như vậy, tôi sẽ còn cho anh tiền?” Ánh mắt cô trở nên rét lạnh giống như tiết trời hiện tại: “Không cần nghĩ đến việc tôi có nhiều tiền như thế, cho dù có, tôi cũng không cho anh!”
Lần này, Giản Mạt cũng không tiếp tục dừng lại lâu, xoay người liền nhanh chóng rời khỏi...
Giản Hằng khẽ cắn môi, hướng tới bóng dáng vội vàng của cô khẽ nói: “Quan hệ của em và Cố Bắc Thần anh thấy cũng không tệ nha...” Hắn thấy bước chân Giản Mạt vẫn không ngừng, lại vội vàng nói: “Giản Mạt, có phải em muốn chuyện hai năm trước em cùng vị lão đại kia lên giường bị lộ ra ngoài không?”