Trên thế giới này có một loại người, một giây trước hắn có thể cao ngạo đứng đầu ở một độ cao mới, một giây sau lại vô sỉ không có giới hạn.
Giản Mạt cảm thấy đàn ông ở phương diện tình yêu vẫn luôn suy nghĩ bằng nửa dưới thân dưới, lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân ở thời điểm này, cộ hạ quyết tâm làm thế nào cũng phải dành được một phần công trình kia của Đế Hoàng.
Nhưng cuối cùng…Giản Mạt thở dài nặng nề, chuyện tối hôm qua vẫn không khiến Cố Bắc Thần đồng ý giúp cô, Giản Mạt buồn bực cảm giác tâm tình cả ngày đều không vui.
Giản Mạt vừa cầm ly sữa bò lên uống vừa hậm hực nghĩ xem phải làm như thế nào để Cố Bắc Thần đồng ý giúp cô đây? Nhưng suy nghĩ tới lui vài phương án lại bị chính bản thân mình bác bỏ.
Bên kia Cố Bắc Thần đang thưởng thứ ly cà phê trên tay, ánh mắt sắt bén vẫn không rời hình bóng Giản Mạt đang ngẩn người, khóe môi nhếch lên ý cười nhợt nhạt, như có như không.
“Đây là đang chờ anh đưa em đi làm sao?” Buông ly cà phê xuống, Cố Bắc Thần đạm bạc mở miệng, khuôn mặt lại hiện lên nụ cười tà tứ.
Giản Mạt giật mình: “Em tự lái xe đi cũng được”
“Anh xấu đến nỗi không dám gặp người khác à?” Cố Bắc Thần trầm giọng,
Khóe miệng Giản Mạt cười cười, rồi cô đứng dậy đi đến bên cạnh Cố Bắc Thần ngồi xuống đồng thời hạ xuống môi anh nụ hôn nhẹ, vẻ mặt lấy lòng “Là em không dám gặp được người khác.”
“Vậy sao.” Cố Bắc Thần trả lời.
Khóe miệng Giản Mạt hiện lên ý cười lớn, sâu trong ánh mắt lại hiện lên vài tia sáng giảo hoạt. Người nam nhân này thật đúng là làm cho người khác có chút ngứa răng.
“Muốn cho anh ‘muốn’ em?” Cố Bắc Thần nhìn vài tia sang trong đáy mắt Giản Mạt, đột nhiên tiến lại gần mờ ám hỏi.
“Ách…” Khóe miệng cô có chút co giật, ngay sau đó cười cười nói, “Anhsuy nghĩ nhiều!”
Ánh mắt Cố Bắc Thần cực nóng mà thâm thúy, gắt gao nhìn vào đáy mắt Giản Mạt
“Tối hôm qua bị anh hành như vậy bây giờ vẫn còn ê ẩm a.” Thanh âm Giản Mạt mềm mại lại cuốn hút người, chỉ nghe cô khẽ thở dài một tiếng, “Nhưng em cố gắng như vậy anh ngược lại chẳng ủng hộ công việc của em gì cả.”
Cố Bắc Thần hôn lên đôi môi đỏ mọng của Giản Mạt, môi mỏng khẽ phát ra thanh âm trầm thấp, “Muốn anh đồng ý thiên vị em sao?”
“Được rồi.” Giản Mạt vội vàng gật đầu, đáy mắt hiện rõ vẻ cần thiết.
Khóe miệng Cố Bắc Thần hiện lên ý cười, ánh mắt thâm thúy ngàn năm, làm người ta liếc mắt một cái nhìn không thấy đáy “Không được!”
“…” Giản Mạt thật hết chỗ nói “Anh lại thích trêu chọc em, thật vui lắm sao?”
“Đế Hoàng sở hữu các hạng mục đều có lưu trình cố định, anh liền tính muốn làm việc thiên vị cũng phải có lý do.” Ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm thúy không thấy đáy, “Muốn anh thiên vị em, vậy dùng lý do gì?”
Giản Mạt không đáp lại.
“Nếu không, anh liền nói em là Cố phu nhân?” Môi mỏng anh vốn xuất hiện ý cười nháy mắt lại trở nên nguy hiểm: “Bản thảo gì đó đều không cần, trực tiếp cho em thiết kế, như thế nào?”
“...” Giản Mạt vừa nghe, trong lòng thầm rủa Cố Bắc Thần ngoài miệng vẫn nói “Chế độ của Đế Hoàng không thể đánh vỡ!”
Cố Bắc Thần khóe miệng ý cười gia tăng, đưa tay lấy cà vạt đưa lên ý bảo cô hầu hạ.
Giản Mạt âm thầm thở dài, ngoan ngoãn lấy quá cà vạt tiến lên bắt đầu cho thắt cho anh. Nhìn yết hầu của anh, cô hận không thể trực tiếp vừa siết cà vạt lại, nghẹn chết anh!
Đương nhiên, cô cũng chỉ có thể tự mình tưởng tượng.
Cố Bắc Thần hưởng thụ Giản Mạt phục vụ, mắt ưng đem biểu tình lơ đãng của cô vào mắt, chỉ đạm nhiên mở miệng: “Hai ngày tới anh sẽ không ở nhà.”
“Ừ!” Giản Mạt như cũ ngoan ngoãn đáp ứng.
“Ngày mốt anh cùng em đi đến chỗ chị hai ăn cơm.” Cố Bắc Thần tiếp theo mở miệng.
Giản Mạt khẽ nhíu mày, “Sao lại đi?”
Cố Bắc Thần ánh mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt, “Em giống như không thích đi đến chỗ chị hai?!” Là câu nghi vấn, nhưng hiển nhiên là đã thành câu khẳng định.
Giản Mạt mặt không đổi sắc, “Em không thích cách bọn họ nhìn em.” Cô không tính nói dối: “Tuy rằng em là vì tiền, có thể người chính là như vậy, thích tự lừa dối mình.” Cô thắt xong cà vạt, thanh âm lộ ra một phần nhẹ nhàng.
Cô nói như vậy lại khiến Cố Bắc Thần vui vẻ, chỉ nghe anh chậm rãi mở miệng: “Không thích cũng phải đi đến một chuyến, không có biện pháp từ chối.”
Giản Mạt dài mắt “Vì cái gì?” Hắn nếu là không nghĩ đi, còn có thể từ chối không được?!
Cố Bắc Thần xoay người lấy di động, thuận miệng nói: “Tử Tiêu ngày đó cũng trở về, nó muốn gặp người mợ trong truyền thuyết của mình.”
Giản Mạt nguyên bản bình tĩnh nháy mắt lại cứng đờ, con ngươi chợt trầm xuống, hô hấp không khống chế được bắt đầu dồn dập lên, ngay cả hai tay rũ xuống đều bắt đầu run nhè nhẹ.
Cố Bắc Thần xoay người, liền nhìn đến Giản Mạt bộ dáng như gặp cái gì đả kích, hơi hơi nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Giản Mạt nháy mắt hoàn hồn, có chút giấu đầu hở đuôi vội vàng lắc đầu, “Không có việc gì.”
“Sắc mặt như thế nào trở nên kém như vậy?” Cố Bắc Thần túc mày kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn Giản Mạt, phảng phất muốn đem cô nhìn thấu bằng một cái liếc mắt.