Thời điểm khi nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng và tia nhìn chống cự theo bản năng của Giản Mạt, trong lòng Cố Bắc Thần nổi lên một trận đau đớn... Giống như có một cây kim đang đâm vào lồng ngực hắn, xuyên qua trái tim hắn khiến máu chảy đầm đìa.
“Đêm nay...” Cố Bắc Thần khẽ nói, âm thanh phát ra rất thấp giống như đang trấn an cô: “... Tất cả thời gian của em hãy giao cho anh, được không?” Dừng lại một chút, hắn nói tiếp, “Cho dù tối nay có xảy ra bất kỳ chuyện gì... Giản Mạt, em có tin anh không?”
Giản Mạt hơi nhếch môi nhìn Cố Bắc Thần, hô hấp vô thức trở nên nặng nề... Ngay cả bàn tay đang đặt ở dây nịt an toàn, cũng không khỏi siết chặt.
Ánh mắt thâm thuý của Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, hắn không nói tiếp... Hắn nhẫn nại chờ đợi Giản Mạt đem toàn bộ sự chống cự trong lòng gạt đi hết.
Giản Mạt mím môi càng lúc càng chặt, cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt Cố Bắc Thần, đáy mắt hoàn toàn là cảm xúc phức tạp...
Loại cảm giác này, giống như những chuyện xảy ra đêm hôm qua thật ra đều là giả, cũng giống như, chỉ cần nếu cô đưa tay ra, tất cả đều có thể chia thành hai kết quả, một là sẽ bay thẳng lên trời, hai là chỉ còn nước rơi thẳng xuống đất...
Hai luồng suy nghĩ cứ như vậy kéo căng dây thần kinh của cô.
Tay khẽ run rẩy, Giản Mạt cắn môi nhìn Cố Bắc Thần...
Qua một lúc lâu, Giản Mạt mới cắn răng chậm rãi nói: “Cố Bắc Thần... Nếu như, em giao hết toàn bộ mọi thứ của em cho anh, nếu lỡ có chuyện gì thì...?”
Muốn cô tiếp nhận một lần nữa đến khách sạn mà mình từng bị một người đàn ông cưỡng bức, vốn phải cần rất nhiều dũng khí...
Phụ nữ và đàn ông hoàn toàn khác nhau.
Nam nhân đối với tình yêu, họ dùng thân thể để cảm nhận cảm giác kích thích.
Phụ nữ đối với tình yêu, mặc dù cũng có dục vọng... Thế nhưng, tận sâu trong lòng họ, họ tham lam càng muốn có được trái tim của người đàn ông hơn.
Hôm nay bài báo kia tới quá mức đột ngột, thế cho nên cô bàng hoàng do dự, sợ hãi cả một ngày.
Bài báo kia bị dập tắt rất nhanh, thậm chí, sau đó còn xuất hiện tin tức về Đế Hoàng... Trong nháy mắt đó, cô liền biết, là Cố Bắc Thần dùng thủ đoạn cứng rắn để dẹp tan mọi chuyện như sấm rền kia.
Càng trút được gánh nặng, càng trở nên lo lắng...
Cô không biết, hắn sẽ nghĩ cô như thế nào, hoặc là có tin cô hay không?
Thế nhưng, hắn mang cô tới Sofia... Nơi này, sáu năm trước, một đêm đó, cô mất đi lần đầu tiên của mình.
Vốn tưởng rằng rời khỏi nơi này, chạy đến nước Anh xa xôi, cô có thể buông bỏ tất cả mọi chuyện... Thế nhưng, không phải như thế!
Đêm hôm đó, đã phá hỏng toàn bộ cuộc sống của cô... Nói buông, dễ vậy sao?
Đi vào, nếu như Cố Bắc Thần vì báo chí... Người đàn ông này, dù cho lòng của nàng lại một lần nữa động tâm vì hắn, cô cũng sẽ chọn cách rời đi!
Ánh mắt Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt càng lúc càng sâu, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt như điêu khắc càng trở nên thâm thuý, chỉ thấy làn môi mỏng của hắn khẽ mở, nói: “Mạt Mạt... có phải em cho rằng anh vì chuyện này nên mới xem nhẹ em trong cuộc hôn nhân trước đây, phải không?”
Hắn không giải thích chuyện đêm đó trước, mà chỉ hỏi cô.
“Chuyện đó không giống nhau” Bàn tay Giản Mạt đang nắm chặt dây nịt an toàn đã trở nên trắng bệch, cô khẩn trương, cô sợ hãi!
Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, tầm mắt càng trở nên thâm thuý, “Như nhau!” Hắn lạnh lùng kiên định mà nói, “Bởi vì, em là Giản Mạt, em chính là người mà Cố Bắc Thần này muốn bảo vệ... Cũng là người duy nhất mà anh yêu suốt đời suốt kiếp này!”
Dứt lời, Cố Bắc Thần đưa đôi mắt thâm trầm nhìn vào mắt Giản Mạt, lập tức tháo dây an toàn bước xuống xe...
Giản Mạt bị lời nói của Cố Bắc Thần làm cho chấn động, một chút phản ứng cũng không có, chỉ vô thức chuyển động con mắt nhìn theo động tác của hắn.
Vòng qua đầu xe, Cố Bắc Thần mở cánh cửa xe bên ghế lái phụ, cúi người vào, cởi dây nịt an toàn trên người Giản Mạt ra, sau đó nhìn thấy cô vẫn sống chết nắm lấy dây an toàn, đưa tay ra...
“Mạt Mạt, đem tay em giao cho anh...” Cố Bắc Thần trầm giọng xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Giản Mạt, ánh mắt vô cùng kiên định, “... Sau này, tất cả những mưa gió bão bùng, anh và em cùng nhau đối mặt.”
Trên thế giới này lời tỏ tình nào là êm tai nhất... Giản Mạt không biết.
Cô chỉ biết là, khi Cố Bắc Thần nói ra những lời này, cô dùng bốn năm mới có thể buông bỏ tình cảm trong tim của mình, nhưng trong đêm đen này, trái tim lại một lần nữa dâng lên thứ tình cảm quen thuộc... Hoàn toàn sụp đổ!
“Cố Bắc Thần...” Giản Mạt nhẹ nhàng mở miệng, khóe miệng đã dâng lên ý cười, thế nhưng có thể dễ dàng nhận thấy, nụ cười đó nhuốm vẻ bi thương, cô đang cố gắng che giấu sự thấp thỏm trong lòng.
Cô đem tay nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Cố Bắc Thần, một lúc sau mới nói: “Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, em sẽ chết mất...” Dứt lời, đáy mắt cô đã trở nên ẩm ướt, ngước mắt nhìn về phía Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần nâng khoé môi, “Anh vẫn còn muốn sống với em suốt đời suốt kiếp này, sao có thể cam tâm để em chết được chứ?” Nhẹ nhàng cười một tiếng, cùng lúc đó đem Giản Mạt ra khỏi xe.
Giản Mạt lúc này không sợ bị người khác nhìn thấy, thậm chí cô nghĩ, bị người khác nhìn thấy thì thế nào? Chẳng sao cả...
Cô để Cố Bắc Thần tuỳ ý nắm thật chặt bàn tay cô, đưa cô tiến vào nơi đã thay đổi cuộc đời Giản Mạt...
Phòng khách Kim Bích Huy Hoàng, ánh đèn vàng vào ban đêm càng thêm phần mê hoặc.
Cố Bắc Thần đi đến trước quầy lễ tân, nhân viên ở đó dùng ánh mắt tò mò nhìn họ, sau đó đem bàn giao một chiếc thẻ phòng bằng vàng hình chữ nhật cho hắn.
Không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy sự dừng lại, Cố Bắc Thần kéo thẳng Giản Mạt vào thang máy...
Giản Mạt không nhìn vào những con số đang dần tăng lên, chỉ nhìn vào một nửa khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Bắc Thần, đáy mắt cuối cùng xuất hiện một tia kiên định.
“Đinh” một tiếng truyền đến, phá vỡ không khí yên lặng.
Cố Bắc Thần và Giản Mạt đưa mắt nhìn nhau thật sâu, sau đó kéo cô đến trước một căn phòng VIP!
Tiếng “Cạch cạch” vang lên trong không gian tĩnh lặng càng trở nên rõ nét hơn, Giản Mạt hít một hơi thật sâu, tầm mắt nhìn vào cánh cửa phòng...
Đáy mắt kinh ngạc và chống cự khi cô nhìn vào cánh cửa phòng đột nhiên như sóng cuộn ào ào đánh úp đến, cô còn chưa có suy nghĩ sâu xa, Cố Bắc Thần đã kéo cô vào trong.
Hô hấp Giản Mạt càng ngày càng gấp gáp, cô không biết Cố Bắc Thần vì sao lại mang cô đến phòng này... Chỉ là, trong thâm tâm cô đột nhiên xuất hiện tia kháng cự.
Trải qua sáu năm, ở đây đã được tu sửa, sớm đã không phải là gian phòng quen thuộc trước kia...
Giản Mạt vô thức nắm chặt tay, sau đó nhìn về phía Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần xoay người đối diện với Giản Mạt, mới chậm rãi mở miệng: “Từ khi anh tiếp quản Đế Hoàng, bên ngoài có rất nhiều tin đồn phỏng đoán... Nhưng Mạt Mạt, em biết không?” Hắn hơi dừng lại, một lúc sau môi mỏng mới tiếp tục mở ra, âm thanh vang ra như xa như gần kể về chuyện quá khứ, “Sáu năm trước... Anh suýt chút nữa đã phải ngồi tù!”
Giản Mạt không nghĩ đến Cố Bắc Thần mới mở miệng lại nói đến chuyện của hắn, ngoài ý muốn mở to hai mắt nhìn, “Ý của anh là gì? Vì sao anh lại phải ngồi tù?”
Cố Bắc Thần sâu đậm nhìn Giản Mạt, “Ngồi tù tội danh là... Dụ dỗ và cưỡng bức con gái nhà lành!”
“...” Đôi mắt Giản Mạt trong nháy mắt mở rộng.
“Địa điểm phát sinh...” Mái tóc Cố Bắc Thần khẽ lay động, sau đó chậm rãi nói, “Chính là căn phòng này!”
Trái tim Giản Mạt bắt đầu không khống chế được trở nên run rẩy...
Chỉ nghe Cố Bắc Thần tiếp tục nói: “Mà nữ chính trong vụ “dụ dỗ cưỡng bức“... Là một người phụ nữ tên là Giản Mạt!”
“Ầm” một tiếng, trong nháy mắt trong đầu Giản Mạt có tiếng sấm nổ tung, cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện sẽ xảy ra đêm hôm nay, cô cũng nghĩ bản thân sắp sửa có thể phải đối mặt với kết cục đáng buồn... Thế nhưng, cô chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này!
“Anh gạt em, đúng không?” Giản Mạt khẽ nói, hô hấp đã dần trở nên hỗn loạn: “Anh chỉ muốn an ủi em thôi... Cố Bắc Thần, có phải hay không?” Câu cuối cùng là cô đột nhiên hét lên.