EDITOR: AIRY NGUYEN
Cố Bắc Thần đột nhiên mới phát hiện anh vui mừng khi trở thành ba bao nhiêu, thì cũng buồn bực bấy nhiêu bởi cậu con trai luôn phá rối rất đúng lúc như thế này!
Giản Mạt thì lập tức sửng sốt, nhận ra mình vừa bị mỹ nam kế dụ dỗ đến trầm mê, cô thốt lên: “Làm sao bây giờ?” Vừa hỏi lại vừa thầm rủa Cố Bắc Thần.
“Kệ nó, chúng ta tiếp tục...” Cố Bắc Thần bình tĩnh nói.
Khuôn mặt Giản Mạt tức khắc sa sầm, cô đẩy Cố Bắc Thần sang một bên, quay mặt sang trả lời lớn tiếng vọng về hướng cửa: “Mẹ nghe rồi, mẹ dậy ngay đây!”
“Dạ~!” Giản Kiệt ở ngoài đáp một tiếng, sau đó tiếp tục im lặng.
“Mau đứng lên đi!” Giản Mạt cắn răng nói khẽ: “Bị anh hại chết rồi...”
“Vừa rồi trông em còn hưởng thụ lắm mà?” Cố Bắc Thần cười cười trêu chọc cô.
Giờ thì hay rồi, bị con trai phá đám nên màn vận động buổi sáng phải dẹp bỏ. Bất quá thì đã công phá được bức tường mà Giản Mạt dựng lên để cự tuyệt mình, Cố Bắc Thần cảm thấy rất vui vẻ, anh nghĩ thầm mình cần phải nỗ lực hơn nữa để Giản Mạt hoàn toàn thoải mái quay trở về với anh
Đương nhiên, anh cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng Giản Mạt lên giường với anh là đồng nghĩa việc cô chấp nhận quay lại với anh...
Là một người đàn ông, cần phải gánh vác trách nhiệm khiến người phụ nữ của mình hạnh phúc.
Mà trách nhiệm đó không chỉ là về vật chất, mà bao gồm cả cảm xúc của người phụ nữ mình yêu!
Giản Mạt nhanh chóng mặc quần áo, còn quay lại phân tích nói lý lẽ: “Anh đừng có bước ra ngoài đó, chờ em và con đi thì anh hãy ra...” Cô buồn bực nói: “Nếu để bánh bao nhìn thấy anh ở trong phòng em, không biết con sẽ nghĩ gì nữa...”
Vẻ mặt Cố Bắc Thần thản nhiên: “Anh là chồng của em, là ba của bánh bao, có gì không ổn?”
“Khoan đã!” Giản Mạt nhìn về phía Cố Bắc Thần: “Anh không phải chồng của em... là chồng trước!”
“...” Dung nhan tuấn dật của Cố Bắc Thần trở nên lạnh lẽo, đối với từ “chồng trước” từ miệng cô nói ra thì anh cực kỳ bất mãn.
“Đơn ly hôn vẫn chưa ký, chúng ta vẫn là vợ chồng!” Cố Bắc Thần lập luận phản bác, anh thấy Giản Mạt muốn nói gì đó, lập tức lên tiếng tiếp tục: “Mặc kệ Sở Tử Tiêu lợi hại như thế nào, thì có thể tranh cãi lại cả một đoàn luật sư của Đế Hoàng sao?”
“...” Giản Mạt cạn lời, cô chỉ có thể chống chế một câu: “Dù sao thì cuộc hôn nhân của chúng ta cũng không còn hiệu lực nữa!”
Cố Bắc Thần thấy cô buồn bực, khoé môi của anh bất giác nở nụ cười, hai người cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Giản Mạt hung hăng trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, sau đó mở cửa ra khỏi phòng... chỉ là thời điểm vừa mở cửa đã thấy thân hình bé xíu của Giản Kiệt đang ở ngay bên ngoài, cô thiếu chút nữa nghẹn họng!
“Con... sao con lại đứng ở đây?” Giản Mạt bối rối hỏi, ngày thường gọi cô dậy xong là cậu nhóc sẽ chạy biến mất ngay mà?
“Con thấy giày của daddy bí ẩn ở kệ ngay cửa, nhưng mà tìm khắp nơi ở phòng làm việc và phòng khách đều không thấy!” Giản Kiêu híp híp đôi mắt đen nhánh lại, vẻ mặt dò xét ngẩng đầu nhìn Giản Mạt, hỏi: “Mommy có biết daddy ở đâu không?”
“...” Khoé miệng Giản Mạt co giật, vì sao cô lại nghĩ mình có thể giấu được bánh bao chứ? Cô thật là ngốc mà...
Giản Mạt bây giờ bước ra ngoài cũng không được, đóng cửa đi vào cũng không xong, cảm giác như làm kiểu gì cũng giấu đầu lòi đuôi. Ngay lúc cô đang quẫn bách muốn chết thì Cố Bắc Thần một thân trang phục chỉnh tề đi ra, mặc kệ ánh mắt hung hăng của cô, anh nhẹ nhàng cúi người xuống bồng Giản Kiệt bước ra ngoài...
Mọi động tác đều tỉnh rụi dường như đây là chuyện đương nhiên phải vậy, căn bản không có gì phải ngại ngùng hay xấu hổ.
“Daddy bí ẩn, daddy ở trong phòng mommy sao?” Thanh âm non nớt của Giản Kiệt bình tĩnh phân tích vấn đề.
“Ừ.” Cố Bắc Thần nhẹ nhàng đáp.
Giản Kiệt nhíu mày: “Daddy và mommy làm lành rồi sao?”
Cố Bắc Thần nhướng mày: “Còn đang nỗ lực...”
“Vâng...” Giản Kiệt cảm thấy có chút mất mát, nhưng cậu nhóc cũng không hỏi gì nữa.
Cậu thực sự rất thích daddy này nha, nếu daddy mau chóng chinh phục được mommy thì ba người họ sẽ đoàn tụ, là người một nhà! Về sau mỗi sinh nhật cậu đều sẽ có mommy và daddy bên cạnh... mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ sinh nhật nào cũng có mommy và daddy, còn cậu mới chỉ được một lần thôi...!
Giản Mạt đứng ngây ngốc ở cửa nhìn Cố Bắc Thần tỉnh như không, ôm bánh bao đi một mạch, lúc này cô mới nhận ra kỹ năng giả nai đúng là một kỹ năng mềm cần thiết nha!
Đã vậy thì cô cũng đành làm như không có gì xảy ra, đi rửa mặt và vào bếp chuẩn bị bữa sáng... chỉ khác một chút so với mọi người, bữa sáng phần cho hai người đã trở thành phần cho ba người.
“Anh đưa em và con đi làm, đi học!” Cố Bắc Thần đạm nhiên mở miệng nói.
“Không cần đâu!” Giãn Mạt bĩu môi: “Công ty của em gần đây, chỉ đi vài bước là tới rồi.”
“Daddy bí ẩn, mommy không cần, con cần!” Giản Kiệt thầm cổ vũ cho daddy, liền bình tĩnh nói.
“...” Giản Mạt câm nín, chỉ biết trừng mắt nhìn Giản Kiệt.
Trước kia mỗi lần cô muốn dẫn cậu nhóc đi học, cậu luôn làm bộ dáng ghét bỏ, cùng lắm là nói “ok”, còn giờ Cố Bắc Thần mở lời thì cậu nhóc lại nói nhiều thế?
Khoé môi mỏng của Cố Bắc Thần nhếch lên nụ cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm nhìn Giản Mạt, có chút đắc ý.
Giản Mạt luôn biết điều gì người ta càng nói không cần... thật ra là rất quan tâm, giống như bánh bao nhỏ của cô vậy, dù cậu nhóc luôn miệng nói không quan tâm mỗi khi đề cập đến “daddy”, thật ra là rất trông mong... Cho nên hiện giờ khi Cố Bắc Thần xuất hiện, thì cậu nhóc luôn biểu hiện rất thích, rất mong ngóng... Thời gian mới tiếp xúc thì còn làm bộ lãnh đạm, nhưng càng ngày thì cậu nhóc càng quấn quít lấy daddy.
Nghĩ đến điều này, Giản Mạt cảm thấy sống mũi mình cay cay... là do cô không tốt, không nhận ra tâm tư của con trai, cho rằng thằng bé quá thông minh sẽ thấu hiểu mọi chuyện, nhưng lại không nhớ rằng, bánh bao nhỏ cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi.
Đáy mắt thâm thuý của Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, chậm rãi mở miệng: “Buổi tối anh sẽ đến ăn cơm... được không?”
Giản Kiệt nghe vậy, đôi mắt trẻ thơ tức khắc bừng sáng, chỉ là... cái miệng nhỏ mấp máy nghiêng đầu nhìn Giản Mạt, lại không nói gì. Nhìn ánh mắt tràn ngập hy vọng của con trai, thì Giản Mạt sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt?
Mặc kệ sau này cô và Cố Bắc Thần sẽ ra sao, nhưng một đêm hôm qua động tâm... trái tim cô đã sớm bị luân hãm không thể thoát khỏi, không phải sao?
“Nếu Cố tổng không ngại phải đi mua nguyên liệu nấu ăn thì được...” Giản Mạt nhướng mày nói, vẻ mặt hơi kiêu ngạo, sau đó xoay người vào phòng thay quần áo.
Đáy mắt Giản Kiệt rộn lên ý cười, tức khắc nhìn về Cố Bắc Thần nhướng mày, làm gì còn vẻ mặt uỷ khuất tủi thân khi nãy bày ra cho Giản Mạt xem?
“Hợp tác vui vẻ!” Giản Kiệt đưa bàn tay bụ bẫm về phía trước.
Cố Bắc Thần và Giản Kiệt lập tức vỗ tay một cái, khoé môi mỏng nhếch mép cười: “Hợp tác vui vẻ!”
Hai cha con ở bên ngoài cùng nhau “cấu kết làm việc xấu”, hiển nhiên là Giản Mạt ở trong phòng chẳng hề hay biết.
Lát sau, ba người cùng nhau xuống lầu, Giản Mạt đến công ty, Cố Bắc Thần đưa Giản Kiệt đến nhà trẻ, thật giống như một gia đình bình thường, giản dị mà hạnh phúc.
...
Giản Mạt vừa đến công ty thì phát hiện bầu không khí có chút quái lạ, khiến cô không khỏi nhíu mày.
“Mạt Mạt!” Tôn Kha thấy Giản Mạt, tức thì bước đến cạnh cô, trong tay cầm theo một tờ báo: “Cô đã xem báo sáng nay chưa?”
Giản Mạt lắc đầu, cô vốn không có thói quen đọc báo.
“Cô nhìn xem!”
Giản Mạt nhận tờ báo, vẻ mặt hơi nghi hoặc, đập vào mắt cô là dòng tiêu đề màu đỏ chói bắt mắt... “Thực hư chuyện nhà thiết kế Giản Mạt vì tiền bán thân để trả nợ cho anh trai!”