Edit: Airy Nguyen
Làn gió nhẹ thổi tung những chiếc lá trên mặt đất… Ánh đèn ở đại học London thật sự có thể làm người ta có cảm giác yêu thích đặc biệt, vì thế Giản Mạt mỗi ngày đến đây học, cô đều cảm thấy cuộc sống mình tràn đầy hy vọng.
“Quân Ly, em phát hiện ra mình rất thích nơi đây…” Giản Mạt xúc động nói, “Nghĩ đến sau này em sẽ được ở đây, quả là một chuyện hạnh phúc.”
Tô Quân Ly và Giản Mạt nhìn nhau cười, anh cũng không nói gì, chỉ bằng lòng yên lặng ở bên cạnh cô như một người bạn…
Trong những ngày kế tiếp sau này, em có giấc mộng của riêng em, mà anh thì… có em!
Tô Quân Ly và Giản Mạt bước đi cạnh nhau trên một con đường nhỏ đầy lá vàng, một người tận hưởng bầu không khí trong lành bên trong học viện, người còn lại đang cố lấy hết can đảm để nói lời tận đáy lòng…
“Mạt Mạt…”
“Vâng?” Giản Mạt nhẹ nhàng đáp.
“Anh muốn nói…” Tô Quân Ly ngừng bước chân, khoé miệng nở nụ cười ôn nhu như đàn violin muốn lên tiếng ngân lộ ra tình cảm chất chứa bao lâu, “Từ giờ khắc này trở đi, anh mong em sẽ luôn xinh đẹp nhất, như bây giờ vậy… luôn tràn đầy phấn chấn và hy vọng.”
Giản Mạt nghiêng đầu nhìn anh, ánh đèn đường mờ nhạt vàng hạ, lại có những kẽ hở do tán lá cây tạo thành, bầu không khí hơi hơi se lạnh, thế nhưng lòng cô lại cảm thấy ấm áp.
“Cảm ơn em…” Tô Quân Ly nhẹ nhàng nói, “... đã để những chuyện không vui ở lại sau lưng…”
“Cảm ơn anh vì đã làm bạn với em…” Giản Mạt hơi nhếch môi, nhưng nụ cười lại xán lạn lạ thường, “Em biết anh đi chuyến này chỉ là vì em!”
Tô Quân Ly cười, cười đến nhu hoà như gió mùa xuân, xua tàn màn đêm đông lạnh giá, mang đến sự ấm áp bao phủ trong lòng Giản Mạt…
Sau đó Giản Mạt lại nhớ đến những gì vừa trải qua, cô không khỏi cảm thán… Nhiều khi có những tình cảm kỳ diệu mà người ta không ngờ đến. Con người ta thường vì sự yếu đuối của bản thân mà vô tình làm tổn thương những người bên cạnh… Sau cùng bất đắc dĩ cũng phải đối mặt!
Bình minh vào mùa đông của Lạc Thành dường như cũng đến chậm hơn…
Lệ Vân Trạch dậy sớm để chạy bộ, anh thấy Cố Bắc Thần cũng đã thức dậy nên tiện tay quăng một cái khăn mặt rồi nói, “Cùng chạy bộ không?”
Cố Bắc Thần nhận khăn mặt rồi bộ quần áo thể thao mà Lệ Vân Trạch đưa, rồi cũng thay đồ để cùng chạy bộ buổi sáng… Hai người cứ như vậy chạy bộ, khi về đến nhà thì mặt trời đã lên cao.
“Tôi còn có cuộc phẫu thuật sáng này, nếu muốn đi theo tôi đến bệnh viện… thì cậu cũng đi luôn đi!” Lê Vân Trạch nhớ đến Cố Bắc Thần hôm qua say bất tỉnh nên phải ngủ nhờ ở đây, tỏ vẻ châm chọc.
Không phải tự dâng vợ của mình trở thành vợ người khác rồi sao? Còn sợ thấy cảnh nhớ người, giờ cả nhà cũng không dám về…
Cố Bắc Thần lạnh nhạt mở miệng: “Tôi phải về…” Dứt lời, anh và Lê Vân Trạch đều ra khỏi công, anh lái xe về biệt thự Bán Sơn.
Vừa về đến thì Cố Bắc Thần đã thấy Sở Tử Tiêu đang ở xa xa, dựa vào xe, đứng đó nhìn anh.
Khi xe dừng lại, Cố Bắc Thần liếc nhìn Sở Tử Tiêu, mở cửa xuống xe, “Đến đây lúc nào?”
“Từ tối hôm qua.” Giọng nói Sở Tử Tiêu có chút khàn khàn.
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, nhìn Sở Tử Tiêu một cái rồi đi, “Cháu cứ tự nhiên đi.” Anh không nói gì nữa liền vào nhà, lên lầu thay đổi y phục. Chỉ trong giây lát, anh đã bỏ đi bộ dáng chán chường, khoát lên mình hình tượng một tổng giám đốc lạnh lùng.
Khi xuống tới thì Sở Tử Tiêu cũng vừa pha xong cà phê.
“Có gì cứ nói!” Cố Bắc Thần nhấp một ngụm cà phê để lấy lại tinh thần.
Đáy mắt Sở Tử Tiêu sâu lắng, nhìn Cố Bắc Thần, “Cậu và cô ấy thật sự ly hôn rồi sao?”
“Cháu không phải đã nghe chính miệng cô ấy nói sao?” Cố Bắc Thần trả lời vẻ không quan tâm.
Sở Tử Tiêu bỗng phát giác ra điều gì, ngưng mắt, “Lúc đó cậu cũng ở đó?” Anh quả nhiên bất ngờ, “Nói vậy, cậu ly hôn là để cô ấy có thể kết hôn với Tô Quân Ly?”
“Không phải!” Cố Bắc Thần ăn ngay nói thật, anh ly hôn là để có thể theo đuổi và cầu hôn cô một lần nữa, kỳ thực anh cũng tin Giản Mạt có thể ở cạnh Tô Quân Ly, thế nhưng đánh chết anh cũng không nghĩ buổi sáng anh và cô vừa ly hôn thì bọn họ lập tức kết hôn.
Ánh mắt Sở Tử Tiêu đầy phức tạp nhìn Cố Bắc Thần, cuối cùng đành đứng dậy rời khỏi… Chốc lát sau bên ngoài đã truyền đến tiếng động cơ xe nổ máy ra khỏi biệt thự…
Kỳ thực, Sở Tử Tiêu đợi cả đêm chỉ là muốn biết một việc… Đêm đó muốn đi tìm Giản Mạt hỏi cho ra lẽ, lại bị kinh ngạc không nói nên lời vì cô tuyên bố kết hôn với Tô Quân Ly. Ngày đó ở Lạc Đại, khi cô nói đã động tâm với Cố Bắc Thần… lời nói này tuyệt nhiên không phải nói dối!
Nếu như vậy thì sao cô có thể đồng ý lấy Tô Quân Ly? Hay anh là người ngốc nghếch… Lại một lần nữa bị gạt.
Cố Bắc Thần nhìn bóng dáng xe của Sở Tử Tiêu rời khỏi, khuất đi trong tầm mắt mình, ánh mắt anh trở nên thâm sâu. Rồi cũng lấy xe rời khỏi biệt thự, lái xe đến tập đoàn Đế Hoàng…
Dù có chuyện gì xảy ra, thì thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi, không ai có thể làm cho nó dừng lại. Đế Hoàng vẫn phải tồn tại, Cố Bắc Thần càng không thể ích kỷ vì tâm tư riêng của mình mà để ảnh hưởng đến Đế Hoàng. Cuối năm này là sự kiện không những quan trọng với anh mà còn cực kỳ quan trọng với Đế Hoàng, đây là khảo nghiệm quan trọng.
Xe của Cố Bắc Thần quẹo vào góc đường, tiến vào bãi giữ xe, vừa lúc dừng lại thì có một bóng người quỷ mị lủi ra…
“Két ——”
Cố Bắc Thần lập tức đạp phanh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng dáng phía trước, là Giản Hành, sắc mặt anh trở nên lạnh băng…
Tức thì đã có bảo vệ chạy tới lôi kéo Giản Hành đi.
“Cố Bắc Thần, tôi có việc muốn nói…” Giản Hành nhìn Cố Bắc Thần qua kính chắn gió, gào lên, “Là chuyện về Giản Mạt ——”
Vừa nghe đến Giản Mạt, ánh mắt Cố Bắc Thần ngưng trọng, sau đó mở cửa xe bước xuống.
“Cố Bắc Thần, Cố Bắc Thần…” Giản Hành thấy Cố Bắc Thần vừa nghe đến Giản Mạt liền xuống xe, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, vẻ mặt tham lam tiếp tục nói, “Tôi muốn nói chuyện về Giản Mạt, là Giản Mạt!”
Cố Bắc Thần híp đôi mắt lạnh lùng, ra hiệu cho bảo vệ buông tay, đưa chìa khoá xe cho một bảo vệ giữ rồi xoay người bước vào trong…
Giản Hành thấy vậy, vội vàng giãy giụa khỏi sự kiềm chế của bảo vệ, vẻ mặt cười gian manh đi theo Cố Bắc Thần vào bên trong.
Tô San thấy Cố Bắc Thần đã đến, liền muốn đem một xấp văn kiện để anh ký tên, nhưng nhìn thấy phía sau anh là Giản Hành, cô hơi nhíu mày.
“Pha hai ly cà phê.” Cố Bắc Thần vừa đẩy cửa phòng làm việc vừa nói.
“Vâng!” Tô San đáp lệnh, ánh mắt cô hoài nghi liếc nhìn Giản Hành rồi cũng xoay người đi làm cà phê.
Sau khi Tô San đem cà phê vào và ra khỏi phòng, nhìn cửa phòng đã đóng, Cố Bắc Thần dửng dưng mở miệng, “Nói đi, chuyện gì về Giản Mạt?”
Giản Hành từng là một nhân viên của một công ty kiến trúc, dù sau này vì ham mê cờ bạc mà trở nên sa ngã, nhưng hắn cũng là một người từng được học hành đàng hoàng. Khi gọi điện thoại cho Giản Mạt trước đây, giọng điệu Giản Mạt rất cương quyết rồi tắt máy… sau đó liền gọi hoài không được.
Hắn chờ ở cửa công ty cô đã hai ngày, nhưng đều không gặp được… Không còn cách nào khác đành phải đến nơi này chờ Cố Bắc Thần. Nhìn bộ dáng sợ hãi trước kia của Giản Mạt, hắn tin chắc giữa Cố Bắc Thần và Giản Mạt có mối quan hệ không bình thường!
“Thần thiếu, muốn tin tức thế nào cũng phải ra giá chứ?” Ánh mắt Giản Hành lộ ra sự tham làm, “Cũng không nhiều, một trăm vạn!”
Đáy mắt Cố Bắc Thần thâm sâu, môi mỏng nhếch miệng cười lạnh lùng, “Còn phải xem tin tức của ngươi có đáng giá không…”
“Đáng giá hay không, phải xem Giản Mạt ở trong lòng Thần thiếu là địa vị gì…” Giản Hành cười gian manh, “Nếu như chỉ là vui qua đường, đương nhiên sẽ không đáng giá.”
Gương mặt tuấn tú của Cố Bắc Thần trở nên lãnh đạm, ánh mắt lạnh băng, “Là về vấn đề nào?”
“Là lần đầu tiên của Giản Mạt…” Giản Hành chậm rãi nói.