Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 39: Chương 39: Lời đồn đại chuyện không có thật




Đáy mắt của Cố Bắc Thần sâu thẳm, nhưng không có vạch trầm tâm tư của Giản Mạt, hắn khẽ mở môi mỏng, chậm rãi nói: “Chồng muốn ôm vợ của mình... Còn cần lý do hay sao?”

Giản Mạt vừa nghe, đương nhiên bị những lời của Cố Bắc Thần làm cho bật cười “khúc khích“........

Con người Cố Bắc Thần, ở bên ngoài là một người lãnh khốc bá đạo, hỏi đến mười người, thì họ đều đánh giá hắn là người “Khủng bố, khát máu“.

Thế nhưng, một người như vậy, ở cùng với Giản Mạt một thời gian dài, luôn luôn làm cho lòng của cô nhẹ nhàng khoan khoái......... Mặc dù đại đa số hai người cùng nhau đều là ở trên giường!

Cố Bắc Thần cúp điện thoại, con ngươi thâm thúy nhìn cảnh quang trong vắt ngoài khơi, híp mắt lại, đáy mắt bắn ra hàn ý.........

Thật ra hắn gọi điện cũng chỉ là........... chỉ là chẳng có chuyện gì?

Có lẽ, chỉ muốn muốn hỏi cô sau khi bị tai nạn có khó chịu ở đâu hay không........ Thế nhưng, lúc hắn nghe tới nữ nhân kia nỗ lực che giấu tiếng khóc, hắn vậy mà trong lúc nhất thời quên mất ý định ban đầu.

Muốn ôm cô........ Đây không phải là đang nói dối!

Hắn chưa bao giờ nhìn trộm tâm tư của người khác............ Chỉ là có chút không hiểu, cảm xúc bi thương của nữ nhân này vậy mà lại có thể tác động suy nghĩ của hắn.

Ngày trước là ở trong hẻm nhỏ, hôm nay lại là ở nơi nào?

“Tiêu Cảnh........”

“Thần thiếu!” Tiêu Cảnh tiến lên.

“Đặt chuyến bay sớm nhất trở về Lạc Thành.” Cố Bắc Thần khẽ mở môi mỏng, nhàn nhạt mở miệng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như tranh vẽ không có nửa điểm cảm xúc, lãnh đạm đến nỗi người khác không thể nhìn ra suy nghĩ của hắn bây giờ.

Tiêu Cảnh hơi nhíu mày, “Thần thiếu, sáng sớm ngày mai còn có một hợp đồng cần ký.........” Hắn ta chưa nói xong, bị ánh mắt của Cố Bắt Thần lướt qua liền nuốt trở vào, “Được, tôi liền đi giải quyết.”

Lạc Thành.

Chuyện Sở Tử Tiêu cùng Giản Mạt xảy ra ở phòng khách không biết có ai biết hay không, thế nhưng, sáng nay đến công ty lại nghe được rất nhiều tin đồn.

Người của phòng thiết kế muốn quan tâm Giản Mạt, lại cảm thấy lúc này hỏi vấn đề này không tốt lắm.

Hướng Vãn chép miệng xuyên qua thủy tinh nhìn Giản Mạt đang đứng ở trước cửa sổ, chùng vai xuống, cả người phờ phạc.........

“Vãn Vãn, em có biết hôm qua xảy ra chuyện gì không?” Đinh Đương lặng lẽ dời đến trước mặt Hướng Vãn, ngày đó cô ta ở văn phòng luật liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, hôm nay thế nào lại trực tiếp biến thành cái tát?

Hướng Vãn bĩu môi, lặng lẽ đem sự việc nghe được ở trên sân thượng nói, “Chị nói, nếu như hai người bọn họ trước kia đã từng yêu nhau, bây giờ tại sao lại có thể........”

“Không phải là Sở Tử Tiêu ra nước ngoài sau đó bỏ rơi Giản Mạt sao?”

“Nhưng em thế nào lại cảm thấy...” Hướng Vãn có chút ấp úng , “.......Là Mạt tỷ bỏ rơi Sở luật sư?”“..............” Khóe miệng Đinh Đương co quắp, ngượng ngùng nói, “Cũng mặc kệ ai đúng ai sai, nam nhân đánh nữ nhân là điều không thể chấp nhận!”

Hướng Vãn nặng nề thở dài, có chút lo lắng nhìn về phía Giản Mạt..........

Hôm nay, nhiệt độ toàn bộ phòng làm việc đều hạ giống rất thấp. Giản Mạt không có tâm tình đi để ý tới lời ra tiếng vào ở trong công ty, cũng không khác lúc cô mới vào làm thực tập, không thiếu lần bị nói xấu.

Tan tầm về nhà, Giản Mạt đem chính mình ngâm ở trong bồn tắm, sau đó không có mạch suy nghĩ chạy xe.......

Một cái tát của Sở Tử Tiêu làm cho cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, ngày đó cô đánh hắn một cái tát, hôm nay trả lại cô........ Như vậy cũng tốt!

Nói không tức giận? Sao có thể!

Thế nhưng, dường như lại không tức giận quá.......

Cô dùng phương thức như vậy kích thích hắn, biết rất rõ ràng hắn là đang đợi cô giải thích, nhưng mà cô lại không biết phân biệt, lại đi dây dưa với người cậu mà hắn sùng bái nhất, hắn làm sao có thể không tức giận?

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, thân thể Giản Mạt trượt xuống, đem chính mình chôn ở trong nước...........

Dần dần, không khí trong người đều bị rút cạn, cái cảm giác nghẹt thở giống như sắp chết đuối ấy nhất thời khiến đầu óc cô trở nên thanh tỉnh. Cô luôn luôn là một người có tấm lòng rất tốt, không chỉ có đối với người khác, đối với mình cũng vậy!

Ngày hôm sau, khí trời ở Lạc Thành có chút biến đổi. Sáng sớm khí trời có chút âm u, ánh nắng cũng trở nên mờ nhạt......... Điều này cho thấy hơi thở của trời thu càng ngày càng đậm.

Bởi vì là cuối tuần, Giản Mạt chưa muốn thức dậy sớm..........

Ở gần Lam Trạch viên hình như có đám cưới, thanh âm pháo hoa vang lên “Bùm bùm” quấy nhiễu giấc ngủ của cô, khiến cô có chút bực bội.

Kéo chăn đem chính mình chôn ở trong, đáng tiếc... Chẳng ích gì.

Giản Mạt có chút bất đắc dĩ vén chăn lên, dường như buông xuôi thở dài đứng dậy... Rửa mặt một chút, đi xuống phòng bếp dưới lầu làm bữa sáng cho mình.

Không có Cố Bắc Thần ở nhà, lại không cần đi làm, đa số thời gian của cô là đi làm tình nguyện hoặc là đi bệnh viện trông nom mẹ, nhưng hôm nay cô đáp ứng làm bại gái của Tô Quân Ly, cô ra khỏi cửa, tìm một nhà quán cà phê.......

Một quyển sách, một đoạn âm nhạc, một ly cà phê....... Cô đem bi thương của ngày hôm qua để lại cho hôm qua.

Thời gian 4 giờ chiều nhanh chóng đến, điện thoại của Tô Quân Ly  gọi tới.........

“Em đang ở đâu vậy?” Thanh âm của Tô Quân Ly đều là nhu hòa ôn nhuận , “Anh đánh xe đến đón em?”

Giản Mạt nào dám để Tô Quân Ly đến Lam Trạch viên để đón cô? Nhưng ở đây không dễ bắt xe, vậy cứ nói ra địa điểm hiện tại đi.......

Báo địa điểm xong, nửa tiếng sau Tô Quân Ly đã đến.

“Có để ý nếu anh đem bạn gái đi thử lễ phục hay không?” Tô Quân Ly nhân lúc đang thắt dây an toàn cho Giản Mạt liền hỏi.

Giản Mạt nhún vai, “Không để ý, đều là do anh trả tiền mà.........”

Tô Quân Ly tôn trọng cô, biết cô chỉ đùa một chút cho vui... Hai người nhìn nhau cười, anh quay xe hướng đến cửa hàng đi đến.

Giản Mạt chọn một bộ váy màu vàng nhạt hở ngực dài quá đầu gối, không quá mức thiếu vải cũng sẽ không quá mức đơn giản, phối hợp thật tốt với khí chất của Tô Quân Ly.

“Đã có người nào nói....... Em rất đẹp hay chưa?” Tô Quân Ly nhìn Giản Mạt, cười nói.

“Thường xuyên có người nói như vậy.”

Tô Quân Ly cười, lời nói của Giản Mạt rất tự tin... Một nữ nhân xinh đẹp, tất nhiên là cô phải tự tin.

Buổi diễn tấu từ thiện sẽ diễn ra ở đại sảnh của Tô gia.

Mặc dù nói là nhỏ, thế nhưng, lực ảnh hưởng của Tô gia ở Lạc Thành không hề nhỏ, trong giới âm nhạc cùng có một tầm quan trọng rất lớn....... Cộng thêm Tô Quân Ly vừa mới về nước, cũng là lần đầu tiên đến yến hội, người tới không ít.

Truyền thông ở đại sảnh của Tô gia đứng bên ngoài chờ, tối nay người tới đây không giàu cũng sẽ quý, cũng có rất nhiều minh tinh tai to mặt lớn....... Đèn flash trong tay mấy tên nhà báo không ngừng hoạt động, tiếng bấm máy vang lên liên tục.

“Đó là xe của Tô Quân Ly........” Không biết ký giả của đài nào kinh ngạc lên tiếng, lập tức, tất cả mọi người hướng về phía một chiếc xe đua BMW điên cuồng bấm máy.

“Trên xe có bố trí tấm chắn phản quang, bên ngoài chụp sẽ không rõ mặt của em đâu.......” Tô Quân Ly liếc mắt nhìn Giản Mạt, khóe miệng ôn nhuận mà cười.

Đối với việc anh có thể nhìn thấu tâm tư của cô, Giản Mạt tỏ vẻ bất đắc dĩ châm chọc....... Nam nhân này đúng là hiểu tâm tư của người khác quá a?

Xe dừng ở chỗ đậu xe chuyên dụng của Tô gia, Tô Quân Ly đi vòng ra đầu xe mở cửa cho Giản Mạt, anh đưa tay ra....... Làm ra tư thế mời.

Giản Mạt giống như người khác, đem tay để ở trên tay anh, thuận thế ra khỏi xe........

Không thể không nói, cho dù bên trong đại sảnh không có ký giả, Tô Quân Ly xuất hiện, cũng trở thành tiêu đề.

“Nữ nhân bên cạnh là ai vậy?”

“Nhìn không tệ........”

“Nghe nói Tô lão gia đêm nay muốn để cho Tô Quân Ly chọn vị hôn thê....... Cậu ta lại mang bạn gái qua đây, đây là có ý gì?”

“Đây là bữa tiệc diễn tấu 'nhỏ' hay sao?” Giản Mạt có chút dở khóc dở cười.

“Anh cũng không ngờ đến.” Tô Quân Ly bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, cũng nói đùa đáp lại Giản Mạt, “Đi thôi........”

Giản Mạt khẽ gật đầu, được Tô Quân Ly dắt đi, tay cô tự nhiên để ở tại khuỷu tay của anh, theo bước chân của anh hướng bữa tiệc đi đến......

Chỉ là, trong chớp mắt lúc cô xoay người, bước chân Giản Mạt chợt cứng ở tại chỗ....... Tầm mắt chống lại một đôi mắt âm u sâu không thấy đáy, dần dần hơi nhếch môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.