Editor: Đới Xuân Trúc
Beta-er: Nam Cung Tử Uyển
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày nhìn Lệ Vân Trạch, sau đó thang máy 'đinh' một tiếng, hắn thu hồi tầm mắt, hướng về phía cửa thang máy.
Hắn không trả lời làm Lệ Vân Trạch nghi hoặc, có một số việc, cứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.
Cùng Giản Mạt ở một chỗ cơ hồ không tệ... Nếu bắt buộc bên người phải có một người bạn gái, kỳ thực, cô ấy là một lựa chọn hoàn hảo.
Tất nhiên, ngoại trừ việc cô ấy dây dưa không rõ cùng Sở Tử Tiêu!
Lệ Vân Trạch nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Cố Bắc Thần, khóe miệng vươn ý cười, bốn người là bạn thân từ nhỏ, vậy mà không ngờ, Cố Bắc Thần mặt lạnh lại kết hôn trước hai năm.
“Tháng sau là kỉ niệm kết hôn của hai người đúng không?” Lệ Vân Trạch đột nhiên hỏi, “Nếu như cảm thấy không tệ, cậu có tính toán công khai không?”
Cố Bắc Thần dừng bước, mắt ưng híp lại, sau đó rất nhanh lại khôi phục như ban đầu, dửng dưng, cũng không nói gì hướng đến phòng bệnh của Mặc Thiếu Sâm.
Lệ Vân Trạch nhìn bóng lưng Cố Bắc Thần, khẽ thở dài, nhàn nhạt lên tiếng: “Bắc Thần, có một số việc... Nên quên, nên buông tay, còn sớm quyết định. Vì sao lại phải tự khó xử chính mình?”
Cố Bắc Thần không dừng lại, cũng không quay đầu, bước chân trầm ổn hữu lực, không nhanh không chậm đi về phía trước... Chỉ là, bóng lưng lại có phần cô đơn thê lương khó tả.
.........
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giản Mạt nhìn Lý Tiểu Nguyệt, một bộ dáng sống chết không muốn nói.
Lý Tiểu Nguyệt trầm mặc một lúc, sau đó thở dài nhẹ nhàng nói...
“Cậu có nhớ hai tháng trước tớ đi công tác ở thành phố Đông Hải không?”
Giản Mạt dừng một chút: “Có một là vụ án nghiêm trọng cần cậu đi thu thập dữ liệu hay không?”
Lý Tiểu Nguyệt gật đầu: “Tớ cùng người đàn ông kia chính là xảy ra vào ngày hôm ấy.” Cô ấy cụp mắt, “Hôm đó, tớ uống say...”
Giản Mạt hung hăng nhíu mày, trong lòng căng thẳng, “Anh ta...” Hơi ngừng một lúc, cô hỏi: “Cậu cũng không biết chuyện này?”
Lý Tiểu Nguyệt tự giễu cười.
“Mẹ nó, đây là cái thể loại gì vậy? Anh ta dám cưỡng bức cậu?”
“Lần đó, tớ cũng làm luật sư bào chữa cho vụ án đó...” Lý Tiểu Nguyệt nói ra vấn đề, hạ mi mắt, đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc khác thường.
Chuyện này Giản Mạt biết, lúc đó cô còn cảm thấy kì quái sao Tiểu Nguyệt lại bỏ dở công việc giữa chừng, hóa ra là có chuyện này.
“Đối phương là người công ty kia?” Mặc dù thắc mắc, nhưng Giản Mạt cũng đã khẳng định, “Tớ nhớ đó là một công ty điện tử?”
Lý Tiểu Nguyệt hơi nghiêng đầu, cô ấy rất ít biểu lộ cảm xúc, giờ đây hai mắt phiếm hồng đầy nước mắt.
Giản Mạt thấy vậy làm gì còn tâm trạng truy hỏi, cúi người ôm Lý Tiểu Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, đừng khóc, tất cả đã là quá khứ rồi” Cô an ủi như vậy, nhưng lại âm thầm cắn răng ghi hận.”Nhóc con, cậu biết không, tớ đã có mấy lần muốn tố cáo hắn ta!” Lý Tiểu Nguyệt thân là luật sư, cô ấy tất nhiên am hiểu cách làm cho người dàn ông khốn kia thân bại danh liệt.
Thế nhưng, cuối cùng tại sao lại không làm?
Bởi vì, những thứ ảnh chụp, video bị tung ra, cô phải giải quyết thế nào đây?
Giản Mạt trong lòng ngập tràn lửa giận, cô nắm chặt di động trong tay, siết thật mạnh tựa như chiếc di động đáng thương có thâm thù đại hân với cô, bởi vì dùng lực quá mạnh, khiến di động phát ra thanh âm 'cạc cạc' khó nghe.
Tiểu Cảnh lái xe phía trước, từ kính chiếu hậu nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Giản Mạt đang ngồi phía sau, cuối cùng đột nhiên vô cùng đồng tình với điện thoại đáng thương trong tay cô...
Xe cách Lăng Phong quốc tế vài mét thì dừng lại, Giản Mạt nói cảm ơn bước xuống xe, vừa đi về phía trước vừa lẩm bẩm.
Tiêu Cảnh nhìn Giản Mạt, khóe miệng nhịn không được co quắp... Cũng không biết có lẽ là do ở bên cạnh Thần thiếu lâu, thi thoảng trên người cô cũng bao quanh khí thế quỷ kế khát máu nguy hiểm.
Giản Mạt trong lòng vướng bận chuyện của Lý Tiểu Nguyệt, cảm thấy cứ mãi im lặng thật sự quá uất ức rồi! Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng gửi cho Cố Bắc Thần một tin nhắn nhờ hắn điều tra chuyện này giúp cô.
'A Thần, giúp em chuyện này, hai tháng trước, tài liệu tranh chấp ở Lạc Thành giữa công ty kia và công ty điện tử là ai đứng ra?'
Cố Bắc Thần trả lời tin nhắn rất nhanh: Liên quan đến Lý Tiểu Nguyệt?
Giản Mạt vội đáp: Đúng vậy đúng vậy!
Cố Bắc Thần nhìn tin nhắn cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng gấp gáp phẫn nộ của cô, liền vui vẻ đáp ứng: 'Muốn chỉnh chết hắn sao, được, anh giúp em!'
Giản Mạt sửng sốt, không ngờ lão công còn có thể thời thượng nói ra câu “chỉnh chết hắn” cô lập tức không nhịn được tưởng tượng bộ dáng lạnh lùng đầy nghiêm túc của lão công ngồi ở phòng làm việc to lớn sang trọng, nhắn những từ này vì tâm trạng đang tốt.
'Em nghĩ, chuyện này không thích hợp cho tổng tài lạnh lùng như anh ra tay, gửi cho em hồ sơ, em sẽ tự làm.'
Cố Bắc Thần gửi lại: 'Được!'
Cố Bắc Thần làm việc hiệu suất miễn bàn, chỉ mới 30 phút sau, bối cảnh tổ tông mười tám đời gia đình người đàn ông đó đều đã điều tra xong, hắn đem tư liệu gửi qua cho cô.
Giản Mạt nhìn bối cảnh của người đàn ông kia lập tức thấy buồn cười... chỉ cái gã đàn ông yếu ớt như thế này, vậy mà dám đụng vào bạn thân của cô?
Giản Mạt nắm chặt con chuột, cả người đầy phẫn nộ không chỗ phát tiết.
Chuông điện thoại di động đúng lúc truyền đến, Giản Mạt đang chìm dắm trong phẫn nộ, cũng không thèm nhìn người gọi, nhấc máy, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Alo.”
Trong điện thoại đầu tiên là sự trầm mặc, một lúc sau truyền đến thanh âm trầm ổn hữu lực của Cố Bắc Thần: “Em ra mặt, sợ là có chút không ổn...” Hắn nhìn trong máy tính vừa truyền đến đoạn video, ánh mắt sâu không thấy đáy, “Chuyện này để anh.”
Giản Mạt nhíu mày: “Vì sao?”
“Thay lão bà nhà mình trút giận không được sao?” Cố Bắc Thần nhíu mày, nói như lẽ đương nhiên.
Giản Mạt trong lòng lập tức có thứ gì đó nổ tung, là cái loại trong nháy mắt cảm thấy thõa mãn ấm áp vô cùng...
“Thế nhưng..” Giản Mạt thanh âm có chút ngập ngừng
“Nếu em giải quyết, liệu em có đảm bảo danh dự của Lý Tiểu Nguyệt không bị tổn hại dưới mọi tình huống không, còn khiến tên kia nhận hết hậu quả?” Cố Bắc Thần hỏi.
Giản Mạt trầm mặc, nhún vai: “Không được.” Cô còn chưa đạt được tới trình độ cao thâm như vậy đâu.
“Ừ!” Cố Bắc Thần lên tiếng, “An tâm giao cho anh, em chỉ cần chăm sóc bạn thân của em cho tốt, mọi chuyện anh sẽ giải quyết tốt.”
Giản Mạt cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh lão công thân ái... Anh là tuyệt nhất!”
“Ừ, anh tuyệt phương diện nào nhất hẳn em hiểu rõ!” Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên khàn đục, “Buổi tối anh về, em biết anh bận rộn thế nào lại còn phải giải quyết chuyện cho em... Em suy nghĩ thật kĩ, làm thế nào báo đáp lão công của em cho tốt.”
“...” Giản Mạt có thể nói gì, trong lòng không ngừng gào thét, Cố Bắc Thần, anh còn có thể nghĩ chuyện gì nữa không, suốt ngày xoay vòng vẫn là đề tài trên giường.
Đôi mắt như ưng của Cố Bắc Thần sâu không thấy đáy, tâm trí lại nhớ lại đêm hôm qua chịu dày vò khổ sở... Hơi thở ấm nóng của cô phả vào làm nơi đó rung động, làm hắn thật ảo tưởng cái miệng nhỏ nhắn non mềm của cô làm rung động...
Cúp điện thoại, Cố Bắc Thần gọi một cuộc điện thoại nội tuyến, gọi Tiêu Cảnh vào.
“Thần thiếu!”
Cố Bắc Thần khôi phục vẻ lạnh lùng, cầm lấy một tờ ghi chép viết xuống tên công ty của người đàn ông kia, “Nếu tôi nhớ không lầm, lần này bên điện tử nhận án thầu cũng có tên công ty này?”
Tiêu Cảnh nhận lấy lời ghi chép liếc qua, làm một trợ lí, đầu óc của hắn không khác gì một chiếc máy tính: “Đúng vậy, thậm chí đem giá tiền dự án đẩy xuống rất thấp, có chút bản lãnh đả thương người khác!”
“Để hắn làm...” Cố Bắc Thần dửng dưng mở miệng.
Tiêu Cảnh nhíu mày: “Công ty này, danh tiếng vẫn không trong sạch lắm!”
Cố Bắc Thần khẽ nhếch bạc môi, lộ ra vẻ nguy hiểm khát máu: “Nếu lúc đó đột nhiên xảy ra vấn đề... chúng ta được quyền chỉnh chết hắn chứ?”
Tiêu Cảnh hiểu rõ. Mặc dù không biết vì sao Cố Bắc Thần lại đối phó với một công ty nhỏ như vậy, nhưng vẫn hỏi: “Thần thiếu, ngài muốn chỉnh tới trình độ nào?”
Cố Bắc Thần lạnh lùng đáp, con ngươi không có một tia ấm áp nào: “Thương nghiệp lừa dối... Tôi muốn hắn vĩnh viễn không có chỗ đứng trên thương trường.”
Tiêu Cảnh hoảng sợ, có chút không rõ công ty nhỏ này khi nào chọc giận Cố Bắc Thần, để ngài ấy phải xuất thủ ác độc như vậy.