Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 139: Chương 139: Rơi vào tình yêu, kẻ ngốc không biết lượng sức mình




23-01-2018: Đáng lý ra hôm nay chỉ úp một chương, nhưng vì Việt Nam chiến thắng Qatar và vào chung kết cho nên ad vui đăng thêm mấy chương nữa! VIỆT NAM VÔ ĐỊCH

Editor: Nam Cung Tử Uyển

Sắc mặt Thẩm Sơ đột nhiên thay đổi, nhưng nháy mắt cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, “Tôi nhận thấy Bắc Thần là một người rất trọng tình bạn cũ.” Cô cười khẽ, “Trước đây ở thời điểm anh ấy tốt nghiệp năm nhất trung học, thì ông nội của anh ấy đã tặng cho anh ấy một mô hình, đến bây giờ anh ấy vẫn bảo tồn rất lâu.”

“Ồ?” Giản Mạt nhẹ ồ một tiếng, sau đó dửng dưng nói, “Mặc kệ bảo tồn bao lâu, đều là đồ chơi mà thôi...” Hít một hơi, khóe miệng cô câu lên một nụ cười, trong mắt có tian tò mò nhìn Thẩm Sơ hỏi, “Vậy... Hiện tại mô hình đó vẫn còn sao?”

Khóe miệng Thẩm Sơ mím lại khiến người khác không nhìn thấy được nó đang co quắp, ly rượu đỏ cẩm trên tay cũng nhẹ nhàng nắm chặt lại...

Nhìn biểu tình của Thẩm Sơ, Giản Mạt liền biết bây giờ mô hình kia có lẽ đã không còn.

Sự tình trước mắt, hai năm qua cô ở bên cạnh Cố Bắc Thần cũng không ít, dù cho Thẩm Sơ là người mà Cố Bắc Thần thích, vẫn còn thủy chung... Nhưng bây giờ, cô vẫn đang có thân phận là vợ hợp pháp của Cố Bắc Thần.

Thẩm Sơ là người thông minh, mấy câu ẩn ý đấy đã nghe ra Giản Mạt không phải là người đơn giản.

Đúng lúc, người phục vụ đem món ăn đầu tiên đến, tạm thời hóa giải tràn không khí giằng co tràn ngâp lúng túng.

Thẩm Sơ gọi Giản Mạt dùng cơm, cầm rượu đỏ ra hiệu, “Chúc mừng cô, giành được hợp đồng thiết kế tầng 18 quan trọng nhất của Đế Hoàng!”

Giản Mạt tự nhiên cũng cầm ly rượu đỏ cùng Thẩm Sơ khẽ chạm ly, nhíu mày nói: “Cảm ơn!”

“Hôm nay tôi cùng Bắc Thần đã nói chuyện với nhau, cũng thấy thiết kế của cô rất đặc biệt...” Thẩm Sơ làm bộ như không có việc gì nói, “Tôi cùng Bắc Thần đều là người từ UCL ra, rất thích những thiết kế mới lạ như thiết kế của cô.” Hơi dừng một chút, cô ta lau vết son môi dính lại trên ly rượu, sau đó để ly rượu xuống, “Bây giờ những người có năng lực thiết kế như thế trong nước không nhiều, Thượng Tuấn Hào cũng phải tiếp thu một chút từ cô đấy.”

Ngày đó khi kết thúc hội nghị, Thượng Tuấn Hào liền hỏi mấy vấn đề, mặc dù nhìn không ra hắn có thích hay không, nhưng nói rõ vấn đề trên thì ở bên trong cũng có một số người thích bản thiết kế của cô...

Trái tim Giản Mạt đã bắt đầu trầm xuống... Nhưng cô vẫn nỗ lực duy trì trạng thái bình tĩnh, thậm chí khóe miệng cũng đang cười.

Bất kể như thế nào, đã thua về mặt tình yêu, cũng không thể thua về mặt sự nghiệp!

“Thẩm tiểu thư là muốn nói, tôi có thể có được hợp đồng thiết kế này của a Thần là có ý tứ gì?” Giản Mạt nhíu mày cười hỏi xong, tiếp đó có chút vô tội chớp mắt, “Một người chồng chiếu cố vợ của mình, cũng không có gì kỳ quái, đúng không?”

Thẩm Sơ cười cười, “Cô hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi chỉ đơn thuần muốn thưởng thức bản thiết kế của cô mà thôi...” Cô ta dùng tay nâng má, làm ra vẻ quyến rũ, khóe miệng cười đến chân thành, đáy mắt lại lướt qua một tia quỷ dị, “Hôm nay nghe Bắc Thần đề cập đến việc tham gia hội thảo thiết kế, dự đoán chính là muốn 'Thưởng thức' thiết kế của cô?”Có một số việc, nói nhiều quá trái lại sẽ giấu đầu hở đuôi, nói ít nhưng đúng trọng tâm, mới có thể làm cho tâm lý của người khác nghĩ ngợi lung tung.

Đối với điểm này, từ nhỏ ở Thẩm gia vì muốn bảo đảm địa vị của mình, mà Thẩm Sơ lại đang trong thời gian giành giật địa vị cho riêng mình, hiển nhiên việc này được cô sử dụng rất thành thạo...

Rốt cuộc, Giản Mạt đúng là đã thay đổi sắc mặt.

Với khái niệm bậc thầy đầu tiên, cộng thêm lúc này Thẩm Sơ đang nói nhưng lời nói ngầm đầy ẩn ý... Giản Mạt không khỏi tự giễu cười.

Đây là kẻ thứ ba đang kể khổ với cô hay sao?

Cố Bắc Thần để cô tham dự thiết kế, thậm chí để cho cô giành được thiết kế, kỳ thực cũng chỉ là muốn bồi thường cho cô...

Cố Bắc Thần đút hai tay vào túi, sau đó đi đến cửa sổ thủy tinh, quan sát toàn bộ Lạc Thành... Bởi vì trời mưa, tất cả đèn neon ở trong bóng đêm đều bị bao phủ bởi một vẻ mông lung.

“Tử Tiêu!” Cố Bắc Thần đồng thời lên tiếng, đôi mắt như loài ưng híp lại, mực đồng ở chỗ sâu trong đáy mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, “Một người kiêu ngạo, không phải như cháu nghĩ, nhất là Giản Mạt.”

Nói xong, hắn chậm rãi xoay người, nhìn về phía Sở Tử Tiêu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu lộ ra một tia cảm xúc phức tạp: “Giản Mạt có thể tham dự đến hội sở thiết kế, là chú đã bày mưu đặt kế... Nhưng cuối cùng có thể thành công hay không, thì đó hoàn toàn là nặng lực của chính cô ấy.”

Sở Tử Tiêu cau mày lại, trong mắt có chút mờ mịt.

“Tuấn Hào thích thiết kế của cô ấy, cho nên, cô ấy lấy được hợp đồng thiết kế hội sở... Cháu...” Đáy mắt Cố Bắc Thần đột nhiên bắn ra hai tia sáng sắc bén, “Hiểu không?”

Trái tim Sở Tử Tiêu dường như bị tia sáng sắc bén kia đâm vào, cả kinh đến mức trong lúc nhất thời hắn không kịp phản ứng.

“Giản Mạt là nhà thiết kế, cô ấy có kiêu ngạo của chính cô ấy. Kiêu ngạo như vậy, chú...” Môi mỏng của Cố Bắc Thần nhẹ nâng lên độ cong tùy ý, lộ ra tia lạnh lùng lại vừa có kiêu ngạo, “... Sẽ không bóp chết sự kiêu ngạo của cô ấy như vậy!”

Sở Tử Tiêu bỗng nhiên đứng dậy, “Dù cho như vậy, không phải chú muốn ly hôn với cô ấy hay sao? Một người đối với hôn nhân của mình không có quyền tự chủ, là có thể kiêu ngạo được sao?”

Cố Bắc Thần yếu ớt mở miệng: “Ít nhất... Chú sẽ không bởi vì phương án thiết kế, hoặc là cổ phần trên tay cháu, mà ly hôn với cô ấy...”

Sở Tử Tiêu hơi kinh ngạc, hắn nhìn bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của Cố Bắc Thần, đột nhiên có chút không thể nào thích ứng... Bắc Thần vẫn chưa sẵn sàng ly hôn với cô ấy? Vì sao trong câu nói của hắn lại có một tia chống cự, không muốn?

Nghĩ như vậy, hai mắt Sở Tử Tiêu không khỏi mở to, khóe miệng mấp máy vài lần mới hỏi được: “Vậy Thẩm Sơ thì sao? Bởi vì một người phụ nữ là có thể khiến Giản Mạt tự hào hay sao?”

Cố Bắc Thần cau mày lại, nhưng ngay lập tức lại giãn ra... Hắn chỉ xoay người lần nữa, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, nhìn thấy nước mưa trườn trên tấm thủy tinh, vẫn không nói gì.

Khúc dương cầm nhu hòa tràn ngập ở bên trong phòng ăn, phong cách lịch sự, dưới bầu kjoong khí lãng mạn... Giản Mạt nghe Thẩm Sơ “Như vô ý” nói về chuyện quá khứ giữa cô ta và Cố Bắc Thần.

Giản Mạt cảm giác mình thực sự là một người khách rất dễ tính, cụ thể biểu hiện ở việc một người vợ vậy mà có thể nghe người thứ ba tâm sự về chuyện quá khứ của cô ta với chồng mình.

Thẩm Sơ mơ màng nhìn người đàn dương cầm, “Tôi học dương cầm là vì anh ấy, anh ấy đàn dương cầm thực sự rất êm tai... Cũng rất mê người.” Nói xong, cô ta dường như rơi đã vào ký ức, “Có đôi khi tôi suy nghĩ, một người có thể vì một người khác làm tới trình độ nào... Hiển nhiên là...” Cô ta thu hồi tầm mắt nhìn về phía Giản Mạt, “Thời gian không có cách nào phai mờ.”

Giản Mạt nâng ly rượu đỏ đặt bên môi, hơi nâng lên, hương vị tinh khiết và hương thơm đễ chịu lướt qua đầu mũi, rõ ràng hương thơm lan tràn bốn phía, nhưng cô lại cảm thấy cay đắng.

Giản Mạt nuốt vị cay đắng của rượu đỏ xuống, hơi nâng mi mắt nhìn về phía Thẩm Sơ, “Cô không cho là cô cùng vợ của Cố Bắc Thần ôn lại chuyện quá khứ của cô và anh ấy, rất không lễ phép sao?”

“Giản Mạt, tôi biết cô ở bên cạnh Bắc Thần không phải là vì tình yêu...” Thẩm Sơ nói rất uyển chuyển, “Cô còn trẻ, chẳng lẽ không hi vọng tìm được tình yêu của riêng mình sao?”

Giản Mạt cười, cười đến mức tùy ý bừa bãi, “Tình yêu sao?” Cô khẽ xùy một tiếng, “Đó là những gì mà người tài giỏi của giới thượng lưu như cô có thể đi theo đuổi, người như tôi đây, có lẽ nên thực tế một chút sẽ tốt hơn...”

Để ly rượu xuống, Giản Mạt tiếp tục nói: “Thẩm tiểu thư, nếu như cô qua đây chỉ để nói chuyện quá khữ giữa cô và A Thần, vậy thì tôi cũng nghe xong rồi... Còn nếu như cô còn hi vọng, xin lỗi, tôi tạm thời không có dự định ly hôn với a Thần.” Cô cười, chỉ là nụ cười này cứng rắn ở khóe miệng, lộ ra tia lạnh lùng.

Giản Mạt cầm túi xách đứng dậy, lúc đi ngang qua trước mặt Thẩm Sơ, cô mới yếu ớt mở miệng: “Kỳ thực, Thẩm tiểu thư có thể khuyên a Thần trực tiếp ném cho đơn ly hôn cho tôi mà...”

Ngạo mạn liếc xéo khuôn mặt đang biến sắc của Thẩm Sơ, Giản Mạt đè cảm xúc đang cuộn trào mạnh liệt trong lòng xuống, nâng bước chân cao ngạo rời khỏi nhà hàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.