Editor: Nam Cung Tử Uyển
Bởi vì Cố Bắc Thần quyết định trở về sớm so với dự định, ở nước ngoài vẫn còn rất nhiều chuyện chưa kịp xử lý, thế cho nên cuối tuần trở về, Tiêu Cảnh vẫn chưa quen với múi giờ, suốt đêm tăng ca sau đó thì bị cảm........ Đi ngang qua bệnh viện, cũng chỉ muốn tiến vào lấy một chút thuốc.
Nhìn thấy Giản Mạt mặc dù hắn nghi hoặc, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, lái xe thẳng đến tập đoàn Đế Hoàng.
Tập đoàn Đế Hoàng mọc giữa thành phố Lạc Thành, là nơi buôn bán sầm uất nhất thành phố, cao tới 79 tầng liền trông giống như quái vật, đứng ở trên cao lại có thể quan sát tất cả mọi thứ quanh mình.
Cuối tuần, người tăng ca rất nhiều, sau khi Cố Bắc Thần qua đây liền mở ra hai đoạn video tiến hành cuộc họp....... Chỉ thị vài lệnh, một cái liền có thể đầu tư dự án.
“Anh có muốn đi nghỉ ngơi trước hay không?” Tô San ôm văn kiện ra khỏi phòng làm việc của Cố Bắc Thần, nhìn thấy Tiêu Cảnh một bộ dáng chán chường liền hỏi.
Vẻ mặt Tiêu Cảnh khổ sở lắc lắc đầu, “Quên đi, hôm nay vừa nhìn thấy Thần thiếu đã cảm thấy dông tố đầy trời rồi....... Tôi còn chưa muốn chết!”
Tô San nhún nhún vai, kỳ quái quay đầu lại liếc nhìn, “Thần thiếu tại sao lại đột nhiên trở về sớm như vậy?”
“Nếu như tôi nói cho cô biết, là bởi vì Giản Mạt, cô có tin không?” Thanh âm của Tiêu Cảnh đã bắt đầu có chút vô lực khàn khàn.
Tô San rõ ràng ngẩn người ra, cô là thư ký, Tiêu Cảnh là trợ lý, là trợ thủ đắc lực bên cạnh Cố Bắc Thần, có thể nói... Thần thiếu không có bao nhiêu bí mật giấu được bọn họ.
Thế nhưng, Cô Bắc Thần lại bởi vì thiếu phu nhân mà bỏ lại công việc để trở về nước....... Tô San thế nào lại cảm thấy không có khả năng.
“Kỳ thực, tôi cũng rất muốn tin chuyện này không phải là thật.........” Tiêu Cảnh hắt hơi một cái, trong đầu có chút hỗn độn.
Tối hôm qua hắn bận rộn như vậy, nhận được điện thoại của Thần thiếu, cho dù đang bận nhưng cũng phải tranh thủ đi điều tra chuyện quá khứ của Giản Mạt và Sở Tử Tiêu, hắn làm trợ lý đúng là càng lúc càng không dễ dàng, ôi!
“Tiêu Cảnh đã trở về chưa?” Đúng lúc đó, điện thoại nội bộ truyền đến thanh âm lạnh lùng Cố Bắc Thần.
Tô San có chút đồng tình nhìn Tiêu Cảnh, lập tức trả lời: “Thần thiếu, đã trở về.”
“Để hắn tiến vào!”
“Vâng!” Tô San ấn tắt điện thoại nội bộ, “Đi đi........ Vào hậu hạ cho tốt ông chủ của mình đi!”
“Ôi, cô nói tôi đi theo Thần thiếu, có thể hay không sẽ càng ngày càng sớm già đi?” Tiêu Cảnh hỏi như vậy , bước chân cũng đã hướng đến phòng làm việc của Cố Bắc Thần đi đến.
“Thông báo đến sản bộ, bản thiết kế 'thành ánh trăng' trễ nhất ngày mai trước khi tan việc tôi muốn nhìn thấy...” Cố Bắc Thần ngay thời khắc Tiêu Cảnh tiến vào, đầu cũng không có ngẩng lên, lạnh lùng mở miệng, “Mặt khác, hẹn với Lý cục đêm nay cùng ăn cơm.”Tiêu Cảnh đáp lại một tiếng, đang muốn rời đi, nhưng lại suy nghĩ thêm có nên nói với cố Bắc Thần về việc hắn nhìn thấy Giản Mạt ở bệnh viện hay không......... Bây giờ tâm tình Thần thiếu có vẻ không tốt, nhưng nếu như lỡ mà quay lại dẫm vào hố bom thì thảm.
Cố Bắc Thần lúc này ngẩng đầu, híp mắt nhìn Tiêu Cảnh hỏi: “Còn có việc gì?”
“Thần thiếu.” Tiêu Cảnh nghĩ nghĩ, vẫn là nên nói ra, “Lúc tôi vừa đi ngang qua bệnh viện......... Nhìn thấy Giản tiểu thư đang ở bệnh viện, thần sắc hình như không tốt lắm.”
Cố Bắc Thần nhíu mày, nhưng rất nhẹ, người khác không thể nhìn thấy, chỉ là nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó liền liếc mắt đến phần văn kiện, ký tên........
Tiêu Cảnh cũng không nói gì nữa liền ra khỏi phòng làm việc, chỉ là, thời khắc hắn vừa đóng cửa lại, liền nhìn thấy Cố Bắc Thần cầm lấy di động lên nghe........
“Ở đâu?” Cố Bắc Thần nghe điện thoại một lúc lâu liền lạnh lùng hỏi.
Giản Mạt ngồi ở một tiệm thức ăn nhanh, thông báo địa điểm, rất muốn ném cho Cố Bắc Thần một câu “Tôi đang cùng nam nhân khác ăn cơm” thật cuồng bá, đáng tiếc........ Cô còn chưa có cái lá gan lớn như vậy thực sự đi khiêu khích nam nhân kia.
“Chuẩn bị ăn cơm.” Giản Mạt nhàn nhạt mở miệng, “Ở tiệm thức ăn nhanh.”
Cố Bắc Thần trầm mặc, qua một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Ừ, tôi ở công ty, cô đưa cơm qua đây........” Vốn là cũng muốn hỏi cô vì sao lại đến bệnh viện , thế nhưng, mở miệng lại thành ra lệnh cho cô đưa cơm đến.
Cố Bắc Thần cảm thấy, chỉ số thông minh của mình đây một chút chưa bao giờ có bằng cấp.
“..........” Giản Mạt khóe miệng co quắp lại, cường điệu nói, “Tôi đang ở quán ăn!”
Cố Bắc Thần nhíu mày, “Tôi thì không thể đến quán ăn được? Nửa giờ sau, tôi muốn nhìn thấy cơm trưa!” Dứt lời, cũng không cho Giản Mạt cơ hội trả lời, hắn liền cúp điện thoại.
Giản Mạt nắm chặt điện thoại, hận đến nghiến răng nghiến lợi, không biết Cố Bắc Thần lúc này đang phát điên cái gì....... Vì thỏa thuận, hắn chưa bao giờ có trường hợp mang cô đi công khai, mà cô tự nhiên cũng không muốn cùng hắn công khai, tránh rước lấy phiền phức.
Nhưng lúc này muốn cô đưa cơm đến cho hắn, lại còn là thức ăn nhanh ở quán ăn......... Ai có thể nói cho cô biết, hành động Cố Bắc Thần như vậy là cái quỷ gì?
Bất kể là cái gì, Giản Mạt chỉ tùy tiện đóng gói những thứ thường ngày cô thích ăn đánh xe đến tập đoàn Đế Hoàng đưa cho Cố Bắc Thần....... Hôm nay là cuối tuần, cô nghĩ thế nào cũng không có người, đáng tiếc, lúc cô đến nơi mới cảm giác chính mình rất ấu trĩ.
Một tập đoàn lớn, ngay cả là cuối tuần cường độ làm việc cũng rất cao....... Thảo nào tập đoàn Đế Hoàng vẫn mãi đứng vững ở Lạc Thành không bao giờ ngã.
“Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Trước quầy lễ tân, một tiểu thư tươi cười đúng mức dò hỏi.
“Tôi đến đưa cơm.” Giản Mạt không tính nói dối, vốn là muốn nói là hẹn Cố Bắc Thần , nhưng suy nghĩ một lúc vẫn là nói, “Trợ lý Tiêu bảo đưa đến!”
Người tiếp tân vừa nghe, hiển nhiên có chút kinh ngạc....... Cô ta đảo mắt quan sát Giản Mạt một chút, liếc thấy quần áo trên người cô đều là những đồ đắt tiền, không khỏi âm thầm cười lạnh.
Hiện tại bởi vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn để tiếp cận Thần thiếu sao?
Đến để đưa cơm? Thật ra cô ta không ngớ ngẩn đến nỗi tin là thật........ Còn nói là trợ lý Tiêu bảo đưa đến, hừ!
“Trợ lý Tiêu bảo đưa thật sao?” Đáy mắt cô nàng lễ tân có chút cười chế nhạo, nhưng khóe miệng vẫn tươi cười hoàn mỹ như cũ, “Vậy cô để đây được rồi, còn lại để tôi đưa lên đi.”
Giản Mạt không có xem nhẹ nụ cười chế nhạo của người tiếp tân, có thể tưởng tượng nghĩ đến chính mình trong bộ dạng này đi đưa cơm qua đây quả thật là rất đột ngột.
“Được.” Cô đáp lời, sau đó đem thức ăn nhanh phóng tới trước mặt cô nàng tiếp tân, diễn trò phải diễn cho đủ, liền nói, “Hai mươi khối, cảm ơn!”
Phốc.........
Cô nàng tiếp tân thiếu chút nữa đã bị chính nước bọt của mình làm cho sặc.
Tiêu Cảnh là ai, hắn là người bên cạnh Cố Bắc Thần, lương một năm thậm chí còn vượt qua rất nhiều so với các trưởng phòng....... Ăn thức ăn nhanh chỉ có hai mươi khối sao? Dù cho công nhân ở dưới chót của tập đoàn Đế Hoàng cũng không ăn thức ăn nhanh với giá tiền này.
Nghĩ thế nhưng cô nàng tiếp tân vẫn lễ phép thanh toán hai mươi khối cho Giản Mạt.
Giản Mạt nhận lấy tiền liền hào phóng xoay người, sau đó liền gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thần: Thần thiếu, thức ăn nhanh đã đưa tới phòng lễ tân , chúc ngài dùng cơm vui vẻ!
Lúc Cố Bắc Thần nhận được tin nhắn mặt nhất thời trở nên rất đen, ném chiếc bút xuống sau đó liền đứng dậy đi xuống lầu........
Cô nàng lễ tân vốn đang định đem đống thức ăn nhanh hai mươi khối kia đi xử lý, nhưng còn chưa kịp làm thì liền nhìn thấy Cố Bắc Thần hướng bên này đi tới, cô ta sợ đến mức vội vàng khom người chào hỏi, “Tổng tài!”
“Người đem thức ăn nhanh đến đây đi đâu rồi?” Cố Bắc Thần liếc mắt nhìn hộp thức ăn nhanh kia, lạnh lùng hỏi.
Cô nàng lễ tân đầu tiên là hơi sững sờ, lập tức vô ý thức nói: “Đi rồi........”
Cố Bắc Thần híp mắt lướt qua cô nàng lễ tân, lạnh giọng nói ra câu “Ngày mai không cần đến đi làm” sau đó, xoay người liền đuổi theo.
Mắt của cô nàng lễ tân đột nhiên đỏ lên, Tiêu Cảnh vừa lúc không biết xảy ra chuyện gì theo xuống, sau đó liếc nhìn bóng lưng của Cố Bắc Thần, hỏi: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Cô nàng lễ tân đem sự tình việc có người vừa đưa thức ăn nhanh đến kể ra, còn đáng thương đem thức ăn nhanh đưa cho Tiêu Cảnh, “Trợ lý Tiêu, nói là anh bảo đưa đến.”
Tiêu Cảnh hỏi thăm bộ dạng của người giao thức ăn nhanh, vừa nghe, tốt thôi... Phu nhân tổng tài tự mình giao thức ăn nhanh, lại còn chỉ được giao đến cửa, thảo nào mặt Thần thiếu còn đen hơn so với đáy nồi.