Editor: Nam Cung Tử Uyển
Lệ Cẩn Tịch còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng xe của Lệ Vân Trạch rời đi...
“Đúng là mù rồi?” Cô bất mãn lẩm bẩm, “Để chị xem em ôm được bằng cử nhân ấy đến bao giờ, em ở với mấy cái dao mổ của em cả đời luôn đi?”
Lệ Cẩn Tịch bất mãn nhìn đuôi xe nghênh ngang rời đi, liếc mắt một cái, xoay chiếc giày cao gót kiêu ngạo tiến vào sảnh âm nhạc...
Nghi thức khởi công tiến hành rất đơn giản, Tô gia người tới Tô lão gia tử Tô Chấn Kỳ cùng Tô gia bây giờ chưởng sự, cũng là là của Tô Quân Ly đại ca tô hạo nguyên làm đại biểu, mà Lệ Cẩn Tịch làm Tô Quân Ly ký hợp đồng lão bản của công ty tham dự, còn lại cũng là mấy vòng nội hảo hữu.
“Tối nay tôi sẽ làm chủ,“ Lệ Cẩn Tịch làm bộ dáng giống như một người chị đại, “Quân Ly, Mạt Mạt, nhất định hai người phải đến đấy!”
Tô Quân Ly hơi nhíu mày, đối với sự bày biện của Lệ Cẩn Tịch, anh cảm thấy không thicha, nhưng cũng phải giữ phong độ lịch sự, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, “Em thì sao?” Anh hỏi Giản Mạt.
Giản Mạt nhún nhún vai, bất đắc dĩ nhìn vào con mắt trừng trừng của Lệ Cẩn Tịch, chỉ có thể đồng ý.
Tập đoàn Đế Hoàng.
Cố Bắc Thần hai tay để trong túi đứng ở cửa sổ sát đất, quan sát Lạc Thành, đôi mắt như loài ưng thâm thúy không thấy đáy...
Di động đột nhiên truyền đến thanh âm “Tinh tinh”, Cố Bắc Thần dửng dưng thu lại tầm mắt, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn người gọi đến, sau đó mới bắt máy, “Thiếu Sâm?”
“Cậu gửi bưu kiện qua đây là có ý gì?” Mạc Thiếu Sâm hỏi, trên khuôn mặt tuấn nhã có chút ngưng trọng.
Cố Bắc Thần hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, “Ý ở trên mặt chữ, JK tới giai đoạn này, bất kể là bởi vì Đế Hoàng hay là vì mình và cậu, cũng nhất định phải thu mua bằng được.”
“Nếu như A Sơ...” Mạc Thiếu Sâm đột nhiên nhướn mày hỏi, nhưng nói đến phân nửa, đột nhiên không tiếp tục nói hết, chỉ nói, “Chỗ này của mình không có vấn đề gì.”
Ánh mắt của Cố Bắc Thần đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Cậu nói không có vấn đề... Thì sẽ không có vấn đề.”
“Bắc Thần, cậu có lo ngại không?” Mạc Thiếu Sâm nhìn nội dung trên bưu kiện nội dung, sau đó hỏi.
Cố Bắc Thần trầm mặc, qua vài giây sau mới chậm rãi nói: “Đế Hoàng đi tới sự thành công như ngày hôm này... Mình không muốn để cho ba nhìn thấy cục diện rắc rối nào cả.”
Sắp tới phải thu mua JK, lễ kỷ niệm 55 năm thành lập của Đế Hoàng cũng sắp đến rồi... Mấu chốt chính là, chú hai cũng đã trở về?
Mạc Thiếu Sâm không nói gì, cuối cùng cũng chỉ là “Ừ” một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Cố Bắc Thần vừa để điện thoại di động xuống, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, hắn dửng dưng nhìn người gọi điện đến, là của Lệ Vân Trạch...”Hướng Nam hẹn chúng ta tối nay đến Thiên Đường Dạ, cậu có thể đi hay không?”
Cố Bắc Thần nhíu mày, “Hướng Nam tốt hơn rồi sao?” Hắn nhẹ a một tiếng.
Lệ Vân Trạch trầm mặc, sau đó mới nói: “Vẫn chưa tốt lắm, chuyện đó cũng không thể khôi phục nhanh như vậy... Hình như bác Lâm đã quyết định đem cậu ấy vào quân khu để rèn luyênn. Hôm nay xem như là tiệc tạm biết, để cậu ấy có thể vui vẻ rời đi.”
Mi tâm Cố Bắc Thần nhíu càng chặt hơn, kể từ ngày Lâm Hướng Nam bị từ chối lời cầu hôn, hai người họ vốn dĩ là thanh mai trúc mã với nhau bây giờ khoảng cách lại càng ngày càng xa như vậy... Điều này cũng tốt, trực tiếp vứt bỏ đoạn tình cảm đó làm theo đề nghị của bác Lâm, sau khi hoàn thành thì hãy trở về.
“Không có việc gì!” Cố Bắc Thần khẽ mở môi mỏng.
“Ừ!” Lệ Vân Trạch trả lời, “Buổi tối nhớ đến.”
Lạc Thanh là một đô thị lớn, buổi tối có bao nhiêu ánh đèn óng ánh phát ra, có bao nhiêu người ở trong cái xã hội phồn hoa này tìm được sự an ủi.
Thiên Đường Dạ là nơi vui chơi lớn nhất ở Lạc Thành, ở đây chỉ có khi bạn không nghĩ ra được lối chơi, không có trò chơi nào mà họ không cung cấp được cho bạn... Tự nhiên, phí tiêu dùng ở đây cũng làm cho người ta phải líu lưỡi.
Cố Bắc Thần lái xe đi đến Thiên Đường Dạ, đi một lúc có hơi kẹt xe, hắn liền mở cửa sổ ra cho thoáng khí...
“Quan hệ giữa Tô Quân Ly và Giản Mạt là thật hay giả khó có thể phân biệt...”
Bên ngoài truyền đến thanh âm tin tức giải trí, sau khi Cố Bắc Thần nghe thấy tên Giản Mạt, vô thức nghiêng đầu nhìn, liền thấy tấm ảnh lớn phóng to ở trên màn hình, Tô Quân Ly cùng Giản Mạt kề vai sát cánh đi vào sảnh âm nhạc, bộ dạng hai người đều dửng dưng lạnh lùng đối mặt mới toàn bộ phóng viên, sau đó xoay người cùng tiến vào sảnh âm nhạc.
Hắn híp mắt, đôi mày kiếm nhíu lại, Cố Bắc Thần lạnh lùng thu hồi tầm mắt, lúc này đoàn xe đã thưa thớt hơn, hắn bắt đầu lái xe rời đi, chỉ là... Đôi mắt như loài ưng không biết từ khi nào đã trở nên u ám, thâm trầm.
Lệ Cẩn Tịch mang theo Tô Quân Ly và Giản Mạt vừa tiến vào Thiên Đường Dạ, liền nhìn thấy Lệ Vân Trạch, ánh mắt cô ta sáng lên, “Vân Trạch?”
Lệ Vân Trạch quay đầu lại, nhìn ba người, hỏi: “Chỉ có ba người thôi sao?”
“Không, còn có mấy người đồng nghiệp nữa...” Lệ Cẩn Tịch cong mắt phượng hỏi, “Mấy người đi với ai? Có muốn đi cùng nhau hay không?”
“Không được.” Lệ Vân Trạch liếc nhìn Giản Mạt, sau đó tầm mắt lướt qua Tô Quân Ly, “Mấy người hẹn nhau đi chơi đi... Em còn có việc cần giải quyết.” Dứt lời, hắn xoay người đi vào hộp đêm của Lạc Thành.
Lúc Lệ Vân Trạch đến, Lâm Hướng Nam đã uống khá nhiều, Long Kiêu lãnh đạm ngồi ở một bên hút thuốc, cũng tùy ý để cho hắn uống, “Long lão đại, tại sao cậu không ngăn cậu ấy lại?”
Khuôn mặt như điêu của Long Kiêu lộ ra tia lạnh lùng, hơi đứng dậy, đem đầu mẩu thuốc lá dập tắt ở trong gạt tàn thuốc, lạnh lùng nói: “Mình đã khuyên rồi nhưng cậu ấy vẫn muốn tìm đường chết... Quản làm cái gì?”
Lệ Vân Trạch nghe vậy, nhún nhún vai, “Bắc Thần còn chưa tới sao?”
“Một lúc nữa sẽ đến...” Long Kiêu nhẹ liếc mắt, rầu rĩ uống rượu với Lâm Hướng Nam, “Cậu ấy không muốn đi sẽ quyết định không đi, nếu đã quyết định đi rồi, thì đừng có diễn trò điên khùng cho chúng ta nhìn.”
Lâm Hướng Nam uống nhiều đến mức hai mắt đã đỏ ửng, lớn tiếng, ngọng ngịu nói: “Long lão đại, mình rất khó chịu...” Hắn tự giễu cười cười, “Mình vì Tô Thiếu Thiếu mà đối nghịch với cả gia đình, còn đối nghịch với cả ông nội và ba, trốn thoát khỏi trường quân đội chính là muốn cùng với cô ấy đi ra nước ngoài, nhưng cuối cùng thì sao? Cô ấy một chút cũng không quan tâm ... Từ đầu tới đuôi chỉ có một mình tớ là tự đa tình!”
Lâm Hướng Nam nói xong, trực tiếp cầm lấy một chai rượu sau đó ngửa đầu uống... Lệ Vân Trạch lắc đầu nhìn.
Vốn là đến để tiễn Lâm Hướng Nam, thế nhưng cuối cùng lại trở thành bọn họ đến đây để chứng kiến bộ dạng àn tạ của Hướng Nam... Lệ Vân Trạch nhìn thời gian, hắn đã đợi được hơn nửa canh giờ, sao Cố Bắc Thần vẫn còn chưa tới.
“Để mình gọi điện thoại cho Bắc Thần...” Lệ Vân Trạch nói.
Hướng Nam cứ điên cuồng uống rượu không có biện pháp ngăn hắn lại được, trong bốn người, Hướng Nam chỉ nghe lời của Bắc Thần, chỉ có hắn mới khuyên được Hướng Nam.
Cố Bắc Thần mới bước vào Thiên Đường Dạ, điện thoại của Lệ Vân Trạch đã gọi tới, hắn chỉ nhắn lại một tin “Tới cửa rồi”, sau đó một tay đút vào túi chạy lên lầu...
Chỉ là, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, liền thấy một thân ảnh quen thuộc đang dây dưa với một người khác tiến thang máy.
Cố Bắc Thần cau mày lại, sải bước đi theo, liếc nhìn tầng mà thang máy dừng lại, hắn tiến sang thang máy bên cạnh cũng ấn số lên tầng lầu kia.
“Đinh” một tiếng, thang máy đến, ngay khi cửa thang máy mở ra, Cố Bắc Thần đã nâng bước chân đi ra ngoài... Chỉ là, trên hành lang thật dài, đã không còn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Đôi mắt như loài chim ưng của Cố Bắc Thần thu lại ánh nhìn, bởi vì yếu tố góc độ, hắn cũng không nhìn rõ ràng người nọ có phải là Thẩm Sơ hay không, chỉ là bóng lưng rất giống.
Xoay người bước đi, bọn người Lệ Vân Trạch ở phía trên một tầng, Cố Bắc Thần không đi thang máy, tìm một cầu thang bộ đi lên...
“Đừng động đậy...” Thanh âm êm ái phát ra từ trong hành lang, lộ ra một tia bất đắc dĩ, “Giản Mạt, em di chuyển nhiều như vậy làm sao anh có thể làm đây? Không thành thật một chút nào...”
Bước chân của Cố Bắc Thần đột nhiên trở nên ngưng trệ, nghe được những thanh âm bất đắc dĩ kia, khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, đôi mắt như loài ưng xuyên qua cửa sổ nhìn về phía hành lang...
Chỉ thấy Tô Quân Ly đang vịn tay lên vai Giản Mạt, mặt đã kề sát vào mặt cô...