Edit: Cố Tư Yên
“Ôi, đây không phải là Cố Bắc Thần sao?” Có người kinh ngạc reo lên.
Cái tên ‘Cố Bắc Thần’ có lực chấn động rất lớn, ngay lập tức, mọi người liền sửng sốt ngoái đầu lại nhìn về phía Cố Bắc Thần đang tiến vào phòng làm việc thiết kế.
Khi Tô Kha nhìn thấy Cố Bắc Thần, cô quên mất phản ứng, thậm chí, toàn bộ người của phòng thiết kế khi nhìn thấy hắn đều kinh ngạc...
Cố Bắc Thần đi thẳng đến hướng bàn làm việc của Giản Mạt, khi thấy trên mặt bàn sạch sẽ ngăn nắp, dường như trong thân thể hắn có cái gì đó bị rút ra, đáy mắt u ám của hắn ngước lên nhìn Mạc Tiểu Nhã đang đứng ở phía đối diện, “Giản Mạt đâu?”
“Xuất ngoại rồi...” Mạc Tiểu Nhã bị khí thế của Cố Bắc Thần dọa sợ, phản xạ nói, “Sớm đã lên máy bay đến London.”
Khóe môi Cố Bắc Thần cong lên ý cười đắng chát, “Lúc nào?”
“Hình như là trước mười giờ rưỡi...” Mạc Tiểu Nhã nói, “Cụ thể như thế nào thì không rõ lắm.”
Tiêu Cảnh vừa nghe xong, lập tức bước lên phía trước, “Thần thiếu, vẫn còn kịp.”
Cố Bắc Thần cũng không nói thêm lời nào, xoay người liền sải bước đi ra ngoài...
Đường Hạo Dương nghe nói Cố Bắc Thần tới, vội vàng từ phòng làm việc đi ra, thế nhưng, cũng chỉ gặp hắn lúc hắn đang nhấc chân rời đi, lời chào hỏi còn chưa kịp nói ra, người đã nhanh chóng lướt qua, sau đó rời đi mất...
“Trời ạ, Cố Bắc Thần sẽ không thực sự là chồng của Mạt tỷ đấy chứ?” Hướng Vãn đừng ngây người mới giật mình nói câu.
Lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người Hướng Vãn, “Không thể nào?”
Nếu quả thật đúng là vậy, thì tại sao lúc nghe cô và mọi người nói về chuyện của Cố Bắc Thần, Giản Mạt lại không có biểu hiện gì cả?
Dù cho không yêu, cũng không thể nào làm được như vậy?
Tiêu Cảnh lái xe như bay đi về hướng sân bay quốc tế, khi tới sân bay thì đã mười giờ.
Tiêu Cảnh và Cố Bắc Thần vội vàng xuống xe, bởi vì Cố Bắc Thần có thân phận đặc thù, khi hắn đến sân bay sẽ có một thẻ VVIP đi vào lối đi đặc biệt... Không cần qua khâu kiểm tra, đã dễ dàng lọt qua cửa.
“Cố tổng, ngài có gì cần giúp đỡ không?” Nhân viên cổng VVIP khi thấy Cố Bắc Thần, nhanh chóng bước lên phía trước hỏi.
“Chuyến bay đến London, mã cổng máy bay đi chuyến bay gần nhất là bao nhiêu?” Tiêu Cảnh mở miệng hỏi.
Nhân viên sân bay nói: “Xin chờ một chút!” Dứt lời, hắn đã cầm bộ đàm hỏi thăm tổng đài.
Khi bộ đàm truyền đến thanh âm trả lời, không cần đợi nhân viên sân bay nói lại, Cố Bắc Thần đã nâng bước chân chạy nhanh đến cổng máy bay số 24...
Tô Quân Ly và Giản Mạt vì ngồi ở khoang hạng nhất, cho nên dẫn đầu chuẩn bị lên máy bay.
Nhân viên sân bay mỉm cười kiểm tra thẻ lên máy bay, “Chúc mừng đã ngồi vào ghế hạng nhất của hàng không quốc tế, chúc hành khách vui vẻ!” Cô đem thẻ lên máy bay giao lại cho Giản Mạt, sau đó nhận lấy của Tô Quân Ly.
Giản Mạt không rời đi trước, mà chờ Tô Quân Ly kiểm tra xong, sau đó mới mỉm cười cùng hắn đi vào trong hành lang máy bay...
Bước chân Cố Bắc Thần chậm rãi dừng lại, đôi mắt sắc bén rơi trên người Giản Mạt và Tô Quân Ly, vừa lúc nhìn thấy hai người bọn họ mỉm cười, “thâm tình” liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau tiến vào hành lang máy bay...
Tiêu Cảnh nhìn bóng lưng đi vào của hai người bọn họ, lại nhìn Cố Bắc Thần, thần sắc có chút phức tạp.
Cố Bắc Thần không tiếp tục đuổi theo, thế nhưng tầm mắt vẫn rơi trên lối vào hành lang máy bay, ngay cả khi... Đã không còn thân ảnh của Giản Mạt.
“Thần thiếu...” Tiêu Cảnh mở miệng, cũng muốn hỏi Cố Bắc Thần tiếp theo muốn làm thế nào.
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần cong lên nụ cười tự giễu, như có như không, ở nơi sâu nhất trong đôi mắt sắc bén lướt qua sự cô đơn, chậm rãi xoay người đi, “Trở về đi...”
Tiêu Cảnh mấp máy môi, muốn nói điều gì đó, thế nhưng, lại cảm thấy lúc này nói gì cùng đều vô dụng.
Nếu như Giản Mạt và Tô Quân Ly thực sự ở cùng một chỗ với nhau... Lúc này, Thần thiếu đúng là nên xoay người, không phải sao?
Thế nhưng, Tiêu Cảnh lại không nghĩ đến, rất nhiều chuyện bạn cho là đúng, thường thường là sai... Mà sai lầm này, có đôi khi phải gánh chịu hậu quả rất nghiêm trọng. Thế cho nên những tháng ngày sau đó, hắn luôn bị Cố Bắc Thần giận chó đánh mèo, trừ hết tiền thưởng cuối năm, đấm ngực giậm chân.
Một tiếng nổ lớn cùng với tiếng ma sát trên mặt đất vang lên, máy bay đến London tuôn ra một làn khói trắng, đâm thẳng lên trời xanh, chậm rãi cách xa chiếc Bentley màu đen đậu ở bãi đỗ xe...
Hai người, chạy ngược hướng nhau.
Đúng lúc đó ánh nắng buổi trưa chiếu xuống, bởi vì không có gió, cho nên khiến người ta cảm thấy ấm áp...
Tiêu Cảnh lái xe đến nghĩa trang của Lạc Thành rồi dừng lại, Cố Bắc Thần nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó cầm bó hoa cúc dại màu trắng, xuống xe.
“Cậu trở về công ty đi, không cần cùng qua đây...” Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng nói, sau đó đem cửa xe đóng lại, bước chân nặng nề từng bước một tiến vào nghĩa trang.
Đi theo người hướng dẫn, Cố Bắc Thần đứng ở trước hai ngôi mộ, một người là bố vợ, một người là mẹ vợ...
“Ôi, nói đến Giản tiểu thư đúng thật là đáng thương.” Người canh mộ thở dài một tiếng, “Hai năm trước, con bé và một người nữa tự tay mai táng cha của mình, hai ngày trước lại mai táng mẹ của mình...”
Cố Bắc Thần nghiêng đầu liếc nhìn người canh mộ, khẽ mở môi mỏng, “Một mình cô ấy sao?”
“Còn có một người đàn ông nữa, nhìn rất tuấn tú...” Người canh mộ nói, “Đoán chừng có thể là chồng cô ấy? Cũng tốt, có người bên cạnh... Con bé đó sẽ không quá thê lương?”
Lời người khác nói vô tâm, nhưng người nghe lại có ý, trái tim Cố Bắc Thần bỗng nhiên giống như bị kim đâm...
“Ôi...” Người canh mộ buông tiếng thở dài, “Cậu và bọn họ trò chuyện đi, tôi đi xuống trước.” Dứt lời, ông liếc nhìn bia mộ của Giản Triển Phong và Tô Mặc, rồi mới xoay người rời đi.
Cố Bắc Thần cúi người, đem cúc dại bỏ vào trước bia mộ, sau đó cung kính vái ba vái...
Một trận gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá vàng rơi trên mộ bia.
Cố Bắc Thần vươn tay cầm lên, tham lam hít một hơi, chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi, con không thể chăm sóc tốt cho con gái của ba mẹ... Bây giờ, muốn được chăm sóc tốt, nhưng đã không còn cơ hội.”
Tiếng nói trầm thấp có một tia bất lực, đau buồn, bi thương, gió đêm thổi qua... Thân thể Cố Bắc Thần ngay cả khi được làm bằng sắt, cũng không thể chịu nổi hai tầng áp lực giữa thân thể và tâm trí.
Nhìn vào tên Giản Triển Phong, Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, chậm rãi nói: “Nếu như lúc trước nghiêm túc đi do thám quá khứ của Giản Mạt, con nhất định sẽ đối xử với cô ấy tốt hơn gấp bội... Chuyện ngoài ý muốn hai năm trước, con cảm thấy thật có lỗi.”
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc của Cố Bắc Thần có một tia buồn bã, những cảm xúc lướt qua khiến cho người khác nhìn không hiểu tâm tình hắn lúc này... Có do dự sau đó thất lạc, rồi lại trở thành bất đắc dĩ.
Cả quá trình, chỉ muốn cho cô một buổi lễ cầu hôn khó quên...
Nhưng cuối cùng, lòng của cô lại không đặt ở trên người hắn.
Hai năm, có lẽ đúng như những gì mà cô đã từng nói, hắn chỉ là người bao nuôi cô...
Thế nhưng, làm sao bây giờ?
Tim của hắn đã bị đánh rơi, rơi lên người của một người phụ nữ tên là Giản Mạt!
Cố Bắc Thần không biết hắn đã đứng đợi ở trước mộ bao lâu, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn bia mộ, mực đồng dần dần sâu thẳm...
Mãi đến khi ánh nắng không thể chịu nổi sự cô đơn chạy về phía chân trời phía tây, gió nổi lên lạnh lẽo, hắn mới dửng dưng thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
Đứng ở cổng nghĩa trang, Cố Bắc Thần hơi ngửa đầu, tầm mắt sắc bén nhìn lên bầu trời...
Giản Mạt, nếu như Tô Quân Ly là người mà em yêu, anh muốn chúc phúc cho em, thế nhưng... Vì sao lời chúc phúc đó, anh không thể nói ra được?