Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 235: Chương 235: Tôi thích em!




Edit: Airy Nguyen

Tiếng máy bay lăn bánh vào buổi bình minh đã xé rách bầu không khí rạng đông âm trầm, vẫn vang vọng mãi trên một đường băng dài ở sân bay quốc tế Lạc Thành.

Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, Lạc Thành ngày càng xa dần, ngày càng thu nhỏ trong tầm mắt anh đến khi khuất hẳn tầm nhìn.

Máy bay đã chuyển sang chế độ bay thẳng bình ổn, Cố Bắc Thần nhận lấy tài liệu từ tay Tiêu Cảnh… Chuyến công tác lần này vốn dĩ phải mất thời gian đến hai mươi ngày, thế nhưng anh làm sao có thể chịu được việc không gặp Giản Mạt trong vòng hai mươi ngày.

“Nếu như mọi việc thuận lợi, thì có thể chúng ta chỉ mất tối đa là mười lăm ngày!” Tiêu Cảnh dự đoán.

“Mười hai ngày!” Cố Bắc Thần dửng dưng mở miệng.

Tiêu Cảnh há miệng kinh ngạc, khoé miệng co quắp lại, “Thần thiếu… việc này không phải hơi quá sao?”

“Xử lý mọi chuyện phải nhanh chóng, thông báo mọi phòng ban sắp xếp thời gian để họp hội nghị qua video trực tuyến…” Cố Bắc Thần dửng dưng mở miệng căn dặn, “Mặt khác, thế lực nội bộ của nhị thúc vẫn còn hoạt động ngầm, cần phải xử lý ngay.”

“Thần thiếu không muốn điều tra việc của sáu năm trước sao?” Tiêu Cảnh nghi ngờ hỏi.

Cố Bắc Thần chậm rãi nằm tựa vào ghế ngồi, đôi mắt thâm thuý nhìn về phía trước, làn môi mỏng nở nụ cười lạnh, “Ngày kỷ niệm thành Đế Hoàng vào bốn năm trước thì ông ta vì xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên không trở về… Những năm gần đây hành tung lại bất định, giờ đột nhiên xuất hiện, e rằng… không phải là sự trùng hợp?”

Tiêu Cảnh trầm ngâm, nhẹ nhàng thở ra, “Tôi sẽ tiếp tục theo dõi việc này.”

Năm đó quả thật có quá nhiều chuyện thương tâm đã xảy ra, người khác có thể không biết, thế nhưng… Tiêu Cảnh biết.

Cố Mặc Hoài đã gây ra rất nhiều chuyện thương tâm cho Thần thiếu, những người biết chuyện sẽ không bao giờ đề cập đến… Nhưng ai cũng hiểu rõ một điều, trong lòng Thần thiếu đã có một khối u ác tính. Nếu khối u nà không sớm được triệt bỏ, sớm muộn cũng sẽ có chuyển biến xấu… Để rồi sau cùng thì chính bản thân Thần thiếu sẽ bị đẩy vào vực sâu tối tăm muôn đời muôn kiếp không thể quay lại!

Máy bay lướt trên bầu trời để lại một mạt khói trắng tại đường chân trời. Sau những ngày mưa phùn rả rít thì cuối cùng Lạc Thành đã có ánh nắng trở lại, sạch sẽ thuần tuý mà lại làm cho cả bầu không khí trở nên oi bức.

Bởi vì thiết kế lần này là cho cả một toàn nhà rộng lớn, nên bản vẽ phác thảo lần này phải chuẩn bị lâu hơn hẳn… Giản Mạt dĩ nhiên càng không dám xao nhãng.

“Mạt tỷ, uống ly cà phê!” Mục Hiểu Nhiễm để ly cà phê lên một chiếc bàn nhỏ cạnh bàn của Giản Mạt, cũng là cẩn thận để tránh cho cô vô ý đụng tay làm đổ lên bản vẽ.

Giản Mạt không nói gì, chỉ tiếp tục cầm bút chì phác thảo từng đường nét trên bản vẽ… Mãi một lúc sau, cô mới mở miệng, “Em đã xem bản thiết kế nội thất mà chị nhờ Hướng Vẫn chuyển cho em chưa?” Cô dừng bút, mỉm cười nhìn Mục Hiểu Nhiễm, “Nếu được, chị rất mong chờ được thấy tác phẩm đầu tiên của em.”

Mục Hiểu Nhiễm vừa nghe, mỉm cười nói, “Mạt tỷ, em sẽ cố gắng…”

“Ừ!” Giản Mạt nhẹ nhàng gật đầu, “Cố lên nhé.”

“Em sẽ như vậy!” Mục Hiểu Nhiễm nở nụ cười, “Mạt tỷ, vậy em ra ngoài trước, có việc gì cứ gọi em…”

“Được!” Giản Mạt mỉm cười gật đầu, khi Mục Hiểu Nhiễm rời khỏi thì cô lại tiếp tục tập trung vào bản vẽ trước mặt.

Tối hôm qua sau khi đưa Cố Bắc Thần về biệt thự Bán Sơn, anh cũng không nói thêm lời dư thừa nào nữa, chỉ nói khi anh trở về sẽ dẫn cô đến dùng cơm với Cố lão phu nhân.

À, còn dặn… phải nhớ đến anh nữa!

Giản Mạt cảm thấy có chút quẫn bách, nhớ lại buổi tối ở Lam Điều còn bị đùa giỡn mấy lần, sau rất nhiều chuyện thì cô đã học được cách ứng xử thông minh… Các phản kích tốt nhất chính là sự im lặng.

Nhưng vấn đề là… một nụ hôn đó đã làm lòng cô rối loạn, cảm giác sợ hãi cứ vậy mà lớn dần.

Cô trở về căn hộ của mình, để mọi giấy tờ công việc lên bàn, nhìn lại bánh bao ngủ vẫn chưa tỉnh dậy… Giản Mạt dọn dẹp mọi thứ rồi lấy quyển sách Alvar Aalto ra xem, nhưng bài diễn thuyết và tác phẩm của vị kiến trúc sư đại tài này quả thật làm Giản Mạt yêu thích đến mức không nỡ buông tay.

Hôm nay khi cầm bút lên bắt đầu phác hoạ, cảm hứng sáng tạo trong linh hồn cô cứ như nguồn suối tuôn trào, không ngừng tạo thành dòng chảy mãnh liệt…

Giản Mạt đang chìm đắm trong những ý tưởng của mình, nên hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Người giao hoa hôm nay đưa đến một bó hoa cam đồng dụ, Hướng Vãn lập tức chạy đến nhận rồi bắt đầu đi tìm hiểu ý nghĩa của loài hoa này.

“Hoa cam đồng dụ ý nghĩa là…” Hướng Vẫn nhíu mày nói, “...Tôi thích em!”

“Whoa…” Đinh Hương lúc này đã hâm mộ cực kỳ, “Lúc trước là ‘Dịu dàng yêu’, hiện tại đã tiến lên một bậc, thành ‘Tôi thích em’... Tôi thật sự muốn biết người tặng hoa này là ai?”

“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!” Hướng Vãn vội vàng phụ hoạ, “Ôi ‘Mạt nhi’... nhìn xem, tiếng gọi thật nao lòng đó?”

Mọi người ở bên ngoài trêu đùa vui vẻ, họ lại nhao nhao nhìn qua góc phòng làm việc được ngăn cách bởi vách thuỷ tinh, Giản Mạt ở bên trong vẫn chìm đắm trong cảm hứng sáng tác, họ không khỏi lắc đầu cảm thán…

“Mạt Mạt vẫn như bốn năm trước, trong đầu lúc nào chỉ biết đến công việc thiết kế!” Mặc Tiểu Nhã lắc đầu thở dài.

Đại Hùng nhân cơ hội tung hứng, “Tôi cũng như bốn năm trước, trong lòng cũng chỉ có em!”

Mạc Tiểu Nhã liền liếc xéo Đại Hùng, sau đó xoay người bỏ về phòng làm việc.

Đại Hùng dày mặt đuổi theo, “Đêm này chúng ta ăn gì?”

“Đừng có phiền tôi nữa…” Mạc Tiểu Nhã bĩu môi, “Anh nhìn người đàn ông hào hoa theo đuổi Mạt Mạt kìa, rồi nhìn lại anh đi?”

Đại Hùng nhếch miệng cười, “Tôi không phải đã lấy tiền dành dụm để em thoả thích tiêu xài sao?”

“...” Mạc Tiểu Nhã lập tức không nói gì nữa, sau đó cũng mặc kệ Đại Hùng.

Có câu là có chí ắt làm nên… Đại Hùng như vậy đã theo đuổi Mạc Tiểu Nhã nhiều năm, dù bây giờ tuy chưa hẳn gọi là thành công, nhưng rõ ràng Mạc Tiểu Nhã cũng đã bị anh làm cảm động không ít lần.

Hướng Vẫn thì vẫn ngồi nghiên cứu xem người tặng hoa bí ẩn này rốt cuộc là ai, một số nhà thiết kế khác đi qua nhìn thấy cũng có bàn tán thảo luận, có người trong số họ dùng ánh mắt quái dị hoặc liếc nhìn một cái, hoặc là họ làm bộ như hoàn toàn không để ý.

Liên tục mấy ngày, tâm tình của Giản Mạt đều tập trung vào việc thiết kế, cho nên hoa mỗi ngày được đưa tới đều được Hướng Vãn cùng các chị em xử lý tốt đẹp.

Thế nhưng như một thói quen, Giản Mạt từ việc bất đắc dĩ nhận hoa, mà đều đặn một tuần như vậy, trái lại bây giờ lại có vẻ như mong đợi…

Người ta đều nói để hình thành thói quen của một người, chính là cứ bất chấp mọi thứ mà xâm nhập vào cuộc sống của họ… Mà Cố Bắc Thần, đúng là đang làm như vậy!

“Tích!”

Một tín hiệu nhỏ khẽ vang lên, suy nghĩ của Giản Mạt dần dần bị thu hồi… Cô nghiêng đầu nhìn di động, vài giây sau mới cầm lên mở ra xem. Là một tin nhắn, còn gửi kèm hình ảnh, có một đoạn nói…

Cố tổng: Lúc này anh đang ở Paris, hóng gió bên dòng sông Seine, đột nhiên suy nghĩ lại… Chúng ta vậy mà chưa từng cùng nhau ngắm bờ sông ở Lạc Thành.

Dưới ánh trong phòng làm việc, hình chụp dòng sông Seine mơ hồ hiện ra trước mặt Giản Mạt, nhưng trong đầu cô bây giờ là hình ảnh đêm của bốn năm trước khi cô rời khỏi Lạc Thành, bờ sông Lạc Thành lúc đó nở rất nhiều hoa…

Khoé miệng cô nở một nụ cười không rõ ý tứ, Giản Mạt tắt tin nhắn, lại xoay người trở về với công việc thiết kế miệt mài… Chỉ là một khắc vừa rồi đáy mắt cô lại trỗi dậy quá nhiều cảm xúc.

Cảm thấy mọi thứ quá đỗi mơ hồ, có nhiều điều đã phai nhạt, lại có những điều làm người thấy say mê…

Trở về đã nhiều ngày nay, cô cũng đã nghe không ít tin đồn… đều là về Cố Bắc Thần.

Bốn năm rưỡi qua anh không có một scandal, thậm chí... anh và Thẩm Sơ từ sau vụ việc thu mua JK cũng không xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Có người phỏng đoán mọi chuyện từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy dịu dàng của Cố Bắc Thần… Kỳ thật không phải Cố Bắc Thần vì Thẩm Sơ mà từ bỏ việc thu mua JK, mà là Cố Bắc Thần dùng Thẩm Sơ để chiếm quyền kiểm soát cổ phần của JK… Sau đó thì qua cầu rút ván.

Bao nhiêu suy đoán thực hư, rốt cuộc đáp án chính xác là gì thì hoàn toàn không ai hay biết…

Nhưng mặc kệ là đáp án nào, sự thật vẫn là… Cố Bắc Thần và Thẩm Sơ không hề ở bên nhau.

Giản Mạt nhíu mày, không khỏi thì thầm tự hỏi: “Không phải nói cô ấy là người duy nhất kiếp này anh yêu sao? Vì sao cuối cùng hai người lại không ở bên nhau?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.