Hào Môn Thiên Kim Giả Xuất Đạo - Nữ Phụ Bạch Liên Hoa Này Tôi Không Làm Nữa

Chương 61: Chương 61: Thiếu






Edit: windy

Hề Thời cảm thấy lời này có chút buồn nôn cô không chịu nổi, kéo người ra chút: “Em từ chối.”

“Anh có biết công việc trợ lý của em hiện tại nổi tiếng thế nào không, anh có biết lần đầu có bao nhiêu người gửi hồ sơ không? Đây là việc anh có thể tùy tùy tiện tiện làm hả?”

“Em nói cho anh biết, làm trợ lý nghệ sĩ quan trọng nhất là cái gì không, anh khẳng định không biết đâu, năng lực đương nhiên rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là đạo đức, đạo đức anh biết chứ, trợ lý là tuyệt đối không có ý đồ gì với nghệ sĩ người ta bộ dáng xinh đẹp cũng không được, cho nên riêng điểm nay anh không đủ tư cách, anh đã quên lần trước mấy người đó chửi thế nào à nếu không để em giúp anh nếm lại một lần, đừng tưởng rằng fan em nói anh hai ba câu hay mà anh bắt đầu phiêu…”

Hề Thời bắt đầu mở miệng nói không ngừng, Giang Hành Triệt cũng không biết có thật sự nghe không, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.

Hề Thời rốt cục cảm nhận được ánh mắt anh, từ từ dừng lại.

***

Giang Hành Triệt tới thăm ban hai ngày cuối cùng cũng đi, Hề Thời cho rằng anh đến xem qua là được, cô cứ làm việc của mình, không nghĩ tới ngày hôm sau, Giang Hành Triệt vừa chuẩn tới đón cô tan tầm, xem bộ dáng là vừa xong việc liền chạy tới nơi này.

Diệp Sâm nhìn hai người gặp nhau vẻ mặt hưng phấn, trời biết cảm giác muốn làm CP tới cỡ thật sự cảm giác có bao nhiêu vui vẻ đâu.

Cả đêm, Hề Thời ngồi trên ghế sofa nghiên cứu và luyện tập kịch bản của mình, trên đùi Giang Hành Triệt đặt máy tính, xử lý chút công việc chưa xong.

Hề Thời đem trang kịch bản lật đi lật lại vài lần, sau cùng ngẩng đầu, như suy nghĩ cái gì.

Gần đây tổ kịch coi như quay phim thuận lợi, cô cảm giác bản thân mỗi ngày đều học được không ít điều, mấy ngày quay phim gần đây, đều là về Hàn Tri cùng anh trai nhà bên nảy sinh tình cảm trong trường học, tuy không phải phim thần tượng, nhưng đạo diễn nói đối với cảnh tình cảm yêu cầu sẽ cao hơn, nhất là cảm giác giữa hai thiếu niên, cảm xúc nhất định phải vào đúng chỗ mới được, cho nên lúc ở studio vẫn để cho diễn viên nhớ lại lúc trước đi học yêu đương có cảm giác gì, đem cảm xúc đó ra.

Hề Thời chỉ biết cảm giác năm đó thích một người là gì, nhưng bảo cô nhớ lại cảm giác yêu đương, thật đúng là không có.

Cô nhíu nhíu mày suy tư, sau cùng quay đầu, ánh mắt phóng tới trên người Giang Hành Triệt.

Giang Hành Triệt từ máy tính ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

Hề Thời nhìn thoáng qua máy tính của anh, hỏi: “Anh bận không?”

Giang Hành Triệt: “Không vội, có chuyện gì?”

Hề Thời mấp máy môi, sau đó chớp mắt: “Anh có thể đi dạo cùng em không.”

“Đi dạo?” Giang Hành Triệt không biết vì sao đột nhiên Hề Thời muốn ra ngoài, nhưng vẫn lập tức đáp ứng, gập máy tính lại, “Được.”

Hề Thời: "Ha ha."

Trời đã tối, tầm tám chính giờ, Hề Thời mặc một bộ váy hoa nhí ra cửa.

Thị trấn nhỏ không lớn, thanh niên cơ bản đều đã đến nơi khác làm việc, cho nên tổ phim quay ở trong này cũng không gây chú ý mấy, lại thêm tổ phim giữ bí mật tốt lắm, chụp ảnh gì cũng rất ít.

Hề Thời dẫn Giang Hành Triệt thẳng đến khu trường trung học trên thị trấn, ban ngày phân lớn cảnh trường học đều quay ở trong này.

Lúc vào cửa, Hề Thời sợ không cho tiến vào, còn đưa cho bảo vệ một tấm thẻ học sinh.

Tấm thẻ này là đạo cụ quay phim, lúc Hề Thời đưa cho bảo vệ vẫn có chút khẩn trương sợ bị


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.